Nghe thấy Tào Ngưng nói vậy giống như đã buông xuống được chuyện kia, Trương Thanh Vận thoạt tiên thấy vui rồi sau đó lại thấy có chút thất vọng.
Con người hẳn là đều như vậy đi, lúc muốn làm một chuyện gì đó chỉ cần chuyện đó thành công thôi, nhưng sau khi làm được rồi thì ngoài phần mãn nguyện đó ra sẽ còn có thêm một tâm trạng khác.
“Nhảy xuống đi.” Trương Thanh Vận đưa tay vỗ vỗ người phía trên, ngữ khí dung túng tràn ngập ý cười.
Tào Ngưng ở trên người Trương Thanh Vận chán rồi nên quyết định nhảy xuống. Tuy rằng đồng ý sẽ không giận chuyện tên nhóc kia trêu ghẹo Trương Thanh Vận nhưng mà cậu vẫn không cam tâm: “Tôi cũng đẹp mà, sao không thấy ai tới tán tỉnh tôi đi?”
Thật giống như rất rất để ý.
“Bởi vì có người đẹp trai hơn ở bên cạnh cậu chứ sao.” Trương Thanh Vận ôm chầm lấy eo Tào Ngưng hôn một hồi, động tác và lời nói đều đang diễn tả cho đối phương biết cái gì gọi là đẹp trai.
Tào Ngưng bị hôn tới hai chân run rẩy, chỉ biết dùng tay cảm nhận làn da sáng bóng của đối phương không muốn rời.
Nhưng chung quy là vẫn phải tách ra.
Trương Thanh Vận thu dọn đồ, dẫn theo một thanh niên ướt như chuột lột về nhà.
Mặt trời ngã về tây, hai người lặng lẽ đi trên lối dành cho người đi bộ, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, đầu tóc còn ướt do vừa mới gội xong thấy mát rười rượi, khiến người ta cảm thấy thoải mái không gì bằng, vẻ mặt lộ ra vẻ thỏa mãn không che giấu được.
Lúc băng qua đường, Trương Thanh Vận xoay người ôm lấy Tào Ngưng để cậu đi sát bên mình.
Yêu một người chính là như vậy, bất cứ ở đâu trong lòng cũng sẽ nghĩ tới người đó, chú ý tới từng nhất cử nhất động của người đó.
“Trời sắp tối rồi.” Tào Ngưng nghiêng đầu, từ người bên cạnh ngửi được mùi thơm sữa tắm thoang thoảng.
Chỉ là mùi sữa tắm rất bình thường lại có thể khiến mình thất điên bát đảo, giống như chất gây nghiện, bản thân không kiềm chế được muốn ngửi càng nhiều, mùi hương của người kia.
“Ừm.” Trương Thanh Vận ngẩng đầu nhìn phố xá rực rỡ ánh đèn, đây là nơi tương lai bọn họ muốn an cư lạc nghiệp: “Nơi này không phải đặc biệt phồn hoa, cậu hãy suy nghĩ kỹ xem có thật sự muốn cùng tôi sống ở đây không.”
Dù sao hắn cũng còn trẻ tuổi như thế.
“Phồn hoa để làm gì? Tôi thích yên tĩnh hơn.” Trước giờ con đường cậu và người này cùng đi, cậu chưa bao giờ cảm thấy mơ hồ.
Lúc gặp người này, liền biết đây chính là người mình cần.
“Thật là tốt, tôi cũng thích yên tĩnh.” Trương Thanh Vận mỉm cười.
Về tới nhà để đồ xuống, cho nhóc lười biếng kia nằm lên sô pha nghỉ ngơi rồi Trương Thanh Vận mới vào bếp chuẩn bị làm cơm.
Đi ngang qua phòng của Trương ba mới biết ông đã về tới nhà, đang ở trong phòng gọi điện thoại…
Trương Thanh Vận lơ đãng nghe được vài chữ, lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Trương ba trước giờ luôn là người ôn hòa, rất ít khi lớn tiếng với người khác, nhưng rõ ràng ông vừa mới quát vào điện thoại.
“Không được là không được!”
Không hổ là ba mình, lúc tức giận cũng rất có uy.
Tiếp theo hai người nói gì Trương Thanh Vận cũng không đứng nghe nữa, cậu đi vào bếp mới phát hiện cơm đã được nấu rồi, nguyên liệu nấu ăn cũng đã được rửa sạch để hết sang một bên, xem ra ba mình chuẩn bị làm cơm tối.
Trương Thanh Vận đi ra ngoài, gõ cửa phòng em trai: “Còn đang làm gì thế? Ra đây coi.” Rõ ràng là lớn như vậy rồi suốt ngày ở trong phòng để làm gì.
Trương Thanh Đình bị anh mình bắt đi ra, đành phải vào phòng nói chuyện với chị dâu.
Tào Ngưng cười như không cười nhìn hắn, vẫy tay nói: “Lại đây, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Chuyện gì vậy anh?” Trương Thanh Đình không hiểu sao cảm thấy căng thẳng, cậu xưa tay đều rất sợ người chị dâu này. Hơn nữa chuyện lần trước…Bởi vì mình mới xảy ra chuyện kia, dù không phải mình cố ý làm.
“Hè năm ngoái anh đã tới nhà em rồi hả?” Tào Ngưng muốn hỏi cái này.
“Vâng ạ.” Trương Thanh Đình cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống cạnh Tào Ngưng, làm bộ bình tĩnh gọt trái cây ăn.
“Hồi đó tình cảm của anh và anh em có tốt không?”
“Còn phải nói, ngọt muốn chảy ra mật luôn.”
“So với bây giờ thì sao?”
“Hả…vậy thì bây giờ càng tốt hơn, anh em quả thật đối với anh ngày càng tốt.”
“Cũng biết nói chuyện ghê, em có bạn gái chưa?”
Quả táo đang cầm trên tay chút nữa là an phận nằm dưới đất: “Anh, em có thể nào không nói tới chuyện bạn gái không?” Cậu bây giờ sợ hai chữ bạn gái lắm rồi.
“Sao vậy.” Tào Ngưng lười biếng nhìn hắn nói: “Anh còn đang định giới thiệu bạn gái cho em đây.”
Nghĩ tới gia cảnh nhà Tào Ngưng Trương Thanh Đình vội vã xua tay: “Dạ không cần đâu, em tạm thời không có ý định tìm bạn gái.” Chưa kể người Tào Ngưng giới thiệu cho chưa chắc gì mình đã xứng.
Muốn gia thế không có gia thế, muốn tài hoa không tài hoa, đẹp trai thì lại không bằng anh của mình, thậm chí còn không bằng Trương ba.
Cậu út nhà họ Trương thật cảm thấy bi thương.
“Hồi trước anh em có nói với em rồi à?” Tào Ngưng bất thình lình thốt ra một câu.
“Không có.” Trương Thanh Đình không quá thông minh nhưng cũng biết việc nào nên nói việc nào không.
“Há, tốt lắm, tới đây anh lì xì cho em.” Tào Ngưng là người hào phóng nên tất nhiên là lì xì cũng phải lì xì thật to.
Còn to tới mức nào, Trương Thanh Đình cũng không định nói cho Trương Thanh Vận biết, chỉ lặng lẽ mà giấu đi thôi.
“Đình Đình với tiểu Ngưng đang nói chuyện gì vậy?” Trương ba từ trong phòng đi ra, nhìn hai đứa trẻ nói chuyện vô cùng hòa hợp bản thân cũng vui lây.
“Ba, không có gì đặc biệt, chỉ tùy tiện tán gẫu chút thôi.” Trương Thanh Đình lập tức giấu tiền đi.
“Chú.” Tào Ngưng ngồi nghiêm túc lại, trước mặt người lớn không dám làm càn.
Cũng may Trương ba hoàn toàn không để ý, ông nói: “Hôm nay chú xin nghỉ, ở nhà làm một bữa ngon cho mấy đứa.” Coi như làm bữa tiệc chào đón Tào Ngưng, chỉ là không trực tiếp nói ra thôi.
“Anh đang ở trong bếp đó, ba vô đó với ảnh đi.” Đối với tài nghệ nấu ăn của ba mình trước giờ Trương Thanh Đình vô cùng tin tưởng, tự hào nói với Tào Ngưng: “Ba em nhất định là làm mấy món ăn gia truyền, chờ xíu nữa anh sẽ biết.”
Mình từ nhỏ tới lớn mới chỉ được ăn có mấy lần.
Lần gần đây nhất hình như là lúc anh trai thi đại học, cách nay đã ba, bốn năm.
Muốn nói phân biệt đối xử tất nhiên cũng có, Trương Thanh Đình cũng thi đại học, điểm số không thua kém gì Trương Thanh Vận mà có được bữa ăn nào đâu.
Lần này bộc lộ tài nghệ là vì Tào Ngưng đón gió tẩy trần, một chút cũng không liên quan đến Trương Thanh Đình.
Có điều cậu út nhà họ Trương cũng không buồn bã quá lâu, dù sao bản thân mình cũng quen làm thành phần dưới đáy rồi, đau thương gì nữa chứ.
Nhìn thấy Trương ba đi vào, Trương Thanh Vận chỉ chỉ đống nguyên liệu đã được xử lý: “Ba, ba định đích thân vào bếp hả?”
Trương ba nói: “Ừ, làm chút đồ ăn ngon cho vợ của con.” Mang tạp dề với mũ đầu bếp vào, sau khi rửa tay liền bắt đầu bận rộn, nói với con cả: “Người ta dù sao cũng không dễ dàng gì, rõ ràng là con trai mà còn phải đi theo con, con phải đối xử với người ta tốt một chút. Ba mẹ nó thế nào? Có nói gì không? Trong nhà có anh em không?”
Mấy câu này vừa đúng đâm thẳng một nhát vào tim Trương Thanh Vận, ngoại trừ than thở với ba vài câu cũng không có ai để trút ra: “Nhà em ấy không biết, mà làm sao dám để nhà bên đó biết chứ. Ngưng Ngưng là con một, mẹ em ấy sẽ không đồng ý.” Ba của Tào Ngưng lại càng không, cái này không cần phải nghĩ.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Tiếp tục giấu diếm?” Trương ba dừng lại động tác, không khỏi vì hai đứa nhỏ mà lo lắng.
“Đành phải vậy thôi, cũng không có gì.” Trương Thanh Vận lạc quan nói: “Chỉ cần nhà chúng ta vui vẻ là được, những cái khác sau này hãy tính đi.” Nói tới đây, cậu không quên cảm ơn ba mình: “Cảm ơn ba, nếu ba không chấp nhận tụi con, tụi con thật sự không biết phải làm sao.”
“Nói gì vậy, đều là người một nhà.” Trương ba làm sao mà trách được, đứa nhỏ này từ nhỏ đã hiểu chuyện, cũng đã chịu không ít cực khổ rồi.
“Ngưng Ngưng thật ra là người rất tốt, ba đừng nhìn bộ dáng lơ là của em ấy rồi hiểu nhầm, em ấy rất biết suy nghĩ. Trước khi về nước còn hỏi con rất nhiều chuyện của ba. Lúc trước còn mua thuốc hút, giờ hiểu chuyện hơn nhiều, nhất định không mua mấy cái đó cho ba nữa.”
Sau khi suy nghĩ liền quyết định mua một cái ghế mát xa.
Nói Trương ba suốt ngày đứng trong phòng bếp, lưng eo hoạt động nhiều, về nhà có cái để xoa bóp.
“Ba còn tưởng là con mua.” Trương ba giờ mới biết đó là chủ ý của Tào Ngưng.
“Không phải con, xin lỗi ba, ấn tượng của con đối với ba đều dừng lại lúc còn nhỏ.” Luôn coi ba mình giống như có mình đồng da sắt, mãi mãi không già: “Mấy năm nay đi làm, rồi đặt Tào Ngưng trên ba, ba không trách con chứ?”
Trương ba cười mắng: “Nói nhiều quá.”
“Nói nhiều mới tìm được vợ, như ba thế này khó lắm.” Đánh ba gậy cũng chưa chắc cạy được ra một chữ.
“Cái đó còn chưa chắc.” Nếp nhăn nơi khóe mắt Trương ba càng ngày càng sâu hơn.
Mục đích chính của bữa cơm đoàn viên hôm nay là đón gió tẩy trần cho Tào Ngưng, sẵn tiện chúc mừng Trương Thanh Đình thi đậu đại học luôn.
Nhân vật quan trọng nhất đương nhiên vẫn là Tào Ngưng, Trương ba cũng không phải không để ý, ông đã sớm nhìn thấy hai chiếc nhẫn trên tay hai người, này là tỏ rõ quyết tâm muốn ở bên nhau.
Đêm đó uống rượu chúc mừng, nói tới chuyện hai người bọn họ, sẵn tiện móc ra một bao lì xì.
Tào Ngưng không nhớ mình thật ra đã được nhận lì xì rồi, cậu vui vẻ cầm lấy, còn ra vẻ đắc ý với Trương Thanh Vận.
“Chờ tới khi hai đứa ổn định, chính thức thành gia lập thất, ba sẽ làm cho hai đứa một bữa thật lớn, một trăm lẻ tám món, Mãn Hán Toàn Tịch.” Trương ba uống chút rượu, hai má đỏ bừng.
“Vậy lúc con lấy vợ thì sao?” Cậu út nhà họ Trương có chút chờ mong hỏi.
“Con lo tắm rửa rồi ngủ sớm đi kìa, mai còn qua bên nhà phụ anh con nữa.”
“…”
Bận rộn hết cả ngày, chờ tới khi Trương Thanh Vận dọn dẹp xong hết trở về phòng thì Tào Ngưng đã lăn ra ngủ tự lúc nào.
Bộ đồ trên người được mặc vô cùng qua loa, phía trên là áo ngủ còn bên dưới vẫn là cái quần mặc ra ngoài ngày hôm nay.
Trương Thanh Vận đi qua cẩn thận giúp Tào Ngưng cởϊ qυầи ra, cũng không thèm mặc quần ngủ vào, để Tào Ngưng ngủ như vậy luôn.
Thấy điều hòa mở có chút lạnh, Trương Thanh Vận nhẹ nhàng kéo chăn lên che lại phần bụng của Tào Ngưng.
Thoải mái ngủ một giấc tới sáng hôm sau, lúc Tào Ngưng tỉnh dậy bên người đã không còn ai.
Trong nhà trống không, Trương ba đi làm, em trai thì đi giám sát thi công bên nhà mới, Trương Thanh Vận đi qua chỗ cửa hàng.
Trong bếp có để sẵn bữa sáng, Tào Ngưng lẳng lặng đem ra ngoài phòng khách ăn.
Tuy rằng trong căn nhà lớn như vậy chỉ có mỗi mình mình nhưng cậu cũng không thấy quá lạnh lẽo.
Mặc kệ người trong nhà này có đi đâu, rồi họ cũng sẽ sớm trở về, vì đây chính là nhà của họ.
Trương Thanh Vận giấu Tào Ngưng ký hợp đồng với một cửa tiệm gần nhà.
Chỗ này nằm trong quảng trường lớn, ở tầng thứ ba, các quán xung quanh đều kinh doanh ẩm thực. Bên trái là quán ăn Hàn Quốc, bên phải là nhà hàng sushi, chính giữa mở một quán ăn Trung Quốc thật sự không tệ.
Lựa chọn cửa tiệm, yếu tố đầu tiên là giá cả vừa phải, không được quá cao.
Đối với cách trang trí quán ăn, Trương Thanh Vận và Trương ba đều nhất trí theo phong cách Trung Quốc, có đủ hương lẫn sắc.
Thực đơn là có sẵn, lúc ở trong quán ăn trang trí sẵn tiện hoàn thiện thực đơn, làm sao để có thể thu hút khách hàng nhất.
Bọn họ cũng không vội vã, từ từ mà làm từng việc một.
Thời điểm trang trí quán ăn thì nhà mới của Trương Thanh Vận cũng vừa vặn được tu sửa xong, để khô sơn tầm hơn tháng là có thể vào ở.
Dù sao cũng đã bắt đầu trang trí từ sớm, giờ chỉ là chỉnh sửa lại đôi chút.
Vào ngày nghiệm thu nhà, Trương Thanh Vận theo Tào Ngưng đi xem: “Phong cách đơn giản, không biết cậu có thích hay không, vì lúc trang trí nhà thì không có gặp được cậu.”
Mỗi nơi đều nhìn một chút, cảm giác rất ấm áp, màu sắc trong nhà đều dùng màu ấm nóng, nhìn cũng chẳng khác phòng tân hôn là mấy.
“Được a, nhìn rất thoải mái, chỉ hai chúng ta ở thôi sao?” Tào Ngưng lúc này đang đứng trong phòng ngủ, bắt đầu tính toán nên bài trí đồ đạc như thế nào.
“Ừm, chỉ hai chúng ta thôi.” Trương Thanh Vận chỉ chỉ bức tường phía trên: “Tới khi đăng kí kết hôn xong chúng ta chụp một bức ảnh thật to treo lên đó.”
“Tới đâu đăng kí?”
“Đất nước cối xay gió được không?”
“Vậy được.”
Đất nước của cối xay gió, cũng là xứ sở của Uất Kim Hương. Trên đường trở về, lái xe đi ngang qua một cửa hàng hoa, chủ tiệm là một cụ bà.
Trương Thanh Vận đỗ xe ven đường, nói với Tào Ngưng: “Tôi xuống một chút, cậu ngồi đây đợi tôi.”
Cậu biết thế nào để bày tỏ tình cảm của mình, không phải đã thân cận rồi thì không cần làm điều bất ngờ cho đối phương nữa.
Hoa lúc nào cũng mang ý nghĩa tốt đẹp, ý nghĩa của Uất Kim Hương chính là săn sóc, tao nhã, có hy vọng. Uất Kim Hương màu đỏ chính là đại diện cho tình yêu nồng nhiệt, mà cái Trương Thanh Vận chọn có hơi hướng sang màu hồng, biểu lộ tình yêu sâu nặng bền lâu.
Nồng nhiệt cũng tốt, nhưng rất dễ trở thành quá khứ.
Chỉ có lẳng lặng nắm tay nhau đến lúc bạc đầu mới gọi là tình yêu sâu đậm.
Trương Thanh Vận cầm lấy bó Uất Kim Hương màu hồng nhạt trở lại xe, trước tiên hôn người trước mặt rồi mới đưa cho đối phương: “Hy vọng cậu có một ngày thật vui vẻ.”
“…” Tào Ngưng đầu tiên là sững sờ, sau đó cảm giác giống như sắp không chịu nổi nữa, cậu trước giờ đều không thể chống đỡ được những hành động lãng mạn như thế này, cầm hoa mà mặt muốn đỏ như trái cà chua.
Dù có ngượng một chút nhưng hơn nữa là rất vui.
“Sao tự nhiên lại tặng hoa?” Cúi đầu xuống ngửi một cái, giống như lúc trước cậu ngửi hoa hồng xanh vậy, ngây thơ thẳng thắn: “Rất thơm.”
“Nếu thích thì chúng ta đi mua nước hoa Uất Kim Hương luôn.” Trương Thanh Vận nổ máy, mỉm cười chở cái người vừa mới bị làm cho bất ngờ về nhà.
“Cậu… Mới đầu là nhẫn, sau là hoa, giờ còn nước hoa… Cậu tưởng tôi là con gái chắc?” Tào Ngưng trong lòng lo lắng, có phải vì biểu hiện của mình rất giống con gái?
“Không có, sao lại nghĩ vậy? Cậu chính là cậu, tôi muốn tặng cái gì cùng với việc cậu là nam hay nữ không có liên quan.”
“Đây là lần đầu tiên tặng hoa cho tôi hả?” Tào Ngưng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ mấy cánh hoa Uất Kim Hương, vẻ mặt vô cùng quý trọng.
“Không phải, hồi trước có tặng một lần rồi, có điều khi đó là vì phân cao thấp với cậu.” Lo đối phương lại suy nghĩ lung tung, Trương Thanh Vận vội nói: “Cậu xem ngay cả chuyện hôn nhân chúng ta cũng đã bàn luôn rồi, chuyện trước kia đừng để ý nữa có được không?”
“Cậu có hoài niệm tôi của trước đây không?” Tào Ngưng thấp giọng hỏi.
“Nói thật với cậu, chắc chắn là có.” Nhưng là không có nói cho đối phương biết, rất nhớ, cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
“Không sao, cậu đừng nghĩ tôi sẽ dễ giận như vậy.” Kỳ thực đã sớm nghĩ thông rồi.
“Ừm.”
Xe dừng lại dưới lầu, Tào Ngưng mở cửa xe đi ra, vòng qua người Trương Thanh Vận, cúi người xuống hôn đối phương một cái: “Cậu đã rất tốt rồi.” Cầm bó hoa cẩn thận đưa lên: “Còn nữa, cảm ơn hoa của cậu, hôm nay tôi rất vui.”
“…” Nhìn bước chân đối phương nhẹ nhàng đi vào mái hiên, Trương Thanh Vận chỉ biết đứng tại chỗ sờ sờ gò má nóng hổi mà mỉm cười.
“Anh! Cười gian quá vậy, có chuyện vui hả?” Cậu út nhà họ Trương vô tình đứng ngay cửa sổ chứng kiến toàn bộ quá trình.
Trương Thanh Vận không thèm để ý tới em trai, khóa xe rồi đi vào.
Khoảng thời gian Trương ba đã xin nghỉ việc ở khách sạn, chuyên tâm giúp con trai lo liệu chuyện ở quán ăn.
Tối nay nhìn ông có vẻ tâm tình không yên, lúc về thấy hai đứa con trai cứ tỏ vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Mọi người trong nhà đều nhìn ra, sau khi cơm nước xong, Trương Thanh Vận ở trong bếp hỏi ba mình: “Có phải là có chuyện gì không? Ba nói với con đi.”
Nếu là con lớn hỏi, ông cũng chỉ có thể kể hết ra: “Là như vậy, có người bạn cũ muốn gặp con và Thanh Đình.”
Bạn cũ nào?
Trương Thanh Vận trong lòng ngờ vực, ngoài miệng lại nói: “Chuyện đơn giản như vậy, ba xoắn xuýt cái gì?”
“Ba đang suy nghĩ xem có nên để hai đứa đi gặp hay không.” Trương ba thở dài.
“Vậy được, ba cứ từ từ suy nghĩ đi.” Trương Thanh Vận tỏ vẻ bản thân sẽ không can thiệp, bọn họ ở đây, ba muốn chỉ cần nói một tiếng là được.
Trương ba suy nghĩ hết một buổi tối, ngày hôm sau nói với Trương Thanh Vận, vẫn là nên đi gặp, hẹn nhau vào buổi trưa, ở một tòa nhà gần quảng trường.
“Cả nhà đi hết hay sao ba?”
Trương ba nhìn Tào Ngưng một chút rồi gật đầu nói: “Ừ đi hết.”
Ngày hôm nay Trương ba có chút khác thường, ba người trẻ tuổi trong
nhà đều đã sớm nhìn ra. Bởi vì bình thường Trương ba rất ít để ý đến cách ăn mặc, quần áo rất xuề xòa, thế nhưng hôm nay lại rất để tâm mà chưng diện, đẹp trai hơn bình thường gấp mấy lần.
Tào Ngưng dùng cùi chỏ huých người bên cạnh: “Có chuyện gì vậy?”
“Không biết.” Trương Thanh Vận phụ trách lái xe, lúc tới nhà hàng thời gian vẫn còn sớm, đối phương vẫn chưa tới.
Bọn họ bốn người, đoan đoan chính chính mà ngồi đó đợi đúng hai mươi phút.
Uống hết hai ấm trà, ăn đồ ăn vặt cũng sắp no luôn rồi.
Trương Thanh Vận lo Tào Ngưng không chờ được, còn không ngừng kể chuyện cười chọc cho hắn vui.
Chờ tới mười một giờ bốn mươi đối phương rốt cuộc cũng tới.
Đó là một người phụ nữ thoạt nhìn còn rất trẻ, rất có khí chất, còn rất chú ý cách ăn mặc, trong tay cầm một chiếc túi xách hàng hiệu có giá trị không nhỏ. Bên người bà còn dẫn theo một thiếu niên mặt mày tinh xảo, nhìn bộ dáng xem ra là bị bắt buộc tới đây.
Trương Thanh Vận nhìn thấy thiếu niên cảm thấy rất quen, không biết là đã gặp ở đâu.
“Đó không phải là tên nhóc hôm đó quyến rũ cậu sao?” Tào Ngưng còn chưa quên, nhìn một cái đã nhận ra.
Tưởng Thịnh nhìn thấy Trương Thanh Vận cũng rất bất ngờ, cậu thật sự không biết ngày hôm đó người mình gặp là ai, mẹ cậu chưa từng nói với cậu.
“Đã lâu không gặp.” Người phụ nữ kia đưa tay ra chào hỏi với Trương ba, biểu cảm rất là xúc động.
“Đã lâu không gặp.” Trương ba do dự, vẫn là nắm chặt lấy bàn tay được bảo dưỡng kĩ càng kia, không như tay mình đã sớm nhuốm màu tang thương.
Tới giờ phút này, ông đã triệt để từ bỏ, ngày xưa đối phương lựa chọn rời đi cũng là có lý do.
“Đây là Thanh Vận, còn đây là Đình Đình đúng chứ?” Ánh mắt Mai Tử Thường dời từ mặt Trương Thanh Vận sang Trương Thanh Đình, tới trên người Tào Ngưng thì biến sắc, nói: “Mấy năm nay anh tái hôn?” Bà còn cho rằng Tào Ngưng là con sau của ông.
“Không có…Đó là vợ của Thanh Vận.” Trương ba vừa nghe thế liền căng thẳng, lỡ miệng nói hết ra.
Mai Tử Thường cẩn thận đánh giá Tào Ngưng, nhìn tới nhìn lui vẫn thấy đây rõ ràng là một đứa con trai.
“Mẹ, bọn họ chính là người trong giới đó.” Tưởng Thịnh nhìn Tào Ngưng một chút, cậu làm sao quên ánh mắt lúc đó của đối phương.
“…” Mai Tử Thường chưa kịp thích ứng, thế nhưng rất nhanh chóng che giấu sự thất thố của mình, ngồi xuống mỉm cười tự giới thiệu mình: “Mấy đứa cứ gọi dì là dì Mai.”
Trương Thanh Vận chỉ cần một câu nói đã vạch trần người kia: “Bà mấy năm nay vẫn trẻ như vậy, chưa từng thay đổi.” Cậu đương nhiên biết đây là mẹ mình, tình cờ ở nơi công cộng sẽ thấy quảng cáo có hình ảnh của người này.
Bà chủ hào môn gì gì đó.
Gần đây không có thời gian quan tâm, cũng không biết vì sao đối phương lại đột ngột xuất hiện.
“Thanh Vận, con còn nhớ mẹ sao?” Mai Tử Thường không khỏi bất ngờ, bà nhớ lúc bỏ đi Trương Thanh Vận chỉ là đứa bé năm tuổi.
“Còn nhớ.” Trương Thanh Vận cười nói: “Bà lần này tới đây là định phát triển gì ở đây sao?”
Mai Tử Thường rất nhanh đã tỉnh táo lại, trả lời: “Lần này tới đây cũng không có liên quan gì đến công việc, mẹ đã rời khỏi tập đoàn Tưởng Thị rồi.” Năm đó bà là một nữ cường nhân, tự dựa vào sức mình leo lên đến vị trí tổng giám đốc.
“Xem ra bà đã có lựa chọn tốt hơn.” Trầm mặc một chút, Trương Thanh Vận mới nói.
Mọi người nhìn cậu và Mai Tử Thường nói chuyện cũng tự động im lặng, không biết tại sao.
“Ừm, lúc trước vẫn luôn cho rằng Tưởng Thị là lựa chọn tốt nhất, những năm nay mới biết cũng không phải quá tốt.” Mai Tử Thường hít vào một hơi thật sâu, nhìn Trương ba nói: “Không gạt anh, em hai năm trước đã ly hôn với Tưởng Chấn Đào rồi. Em cũng rất muốn về thăm mọi người, nhưng trong lòng em rất rõ em là không còn là một người mẹ hợp pháp nữa. Chưa kể còn có con trai em Tưởng Thịnh, em muốn làm tốt trách nhiệm một người mẹ với nó.”
Nói xong lời này, người trên bàn một mực im lặng, không ai muốn nói gì.
Người nhà họ Trương đều rất hiền lành, nếu như không có Trương Thanh Vận, cậu lên tiếng nói: “Bà vẫn còn chưa cho tôi biết, hôm nay đến gặp chúng tôi là có mục đích gì? Chỉ đơn thuần là hai nhà gặp gỡ ăn bữa cơm hay là chuyện gì khác? Tôi thấy vẫn là nên nói rõ để chúng tôi còn chuẩn bị tâm lý.”
Đừng nghĩ tới nước nóng luộc ếch xanh, không có cửa đâu.
“…” Mai Tử Thường không ngờ con lớn của mình lợi hại như vậy, bình tĩnh như vậy, đây là thái độ của nó đối với mẹ ruột sao?
“Anh đối với chúng tôi có địch ý.” Tưởng Thịnh nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh Mai Tử Thường lên tiếng nói, không thể hiểu nổi tại sao bọn họ lại bị kì thị tới như vậy.
“Đối với những thứ không rõ, tôi vẫn luôn cẩn thận.” Trương Thanh Vận liếc mắt nhìn Tưởng Thịnh.
Cái nhìn đó không mang theo bất kỳ nhiệt độ nào, khiến Tào Ngưng có chút muốn cười trên sự đau khổ của người khác. Là em trai thì thế nào, muốn tới gần cũng không tới gần được.
Kỳ thật Trương Thanh Vận rất khó bị đả động, lúc trước nếu không phải mình khóc lóc đi tìm hắn thì giờ chưa chắc được ngồi ở đây.