Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỏ Tình Vì Cá Cược Nhưng Đã Được Nhận Lời Thì Phải Làm Sao

Chương 34

« Chương TrướcChương Tiếp »
Điều hòa trong xe để nhiệt độ vừa đủ, Trương Thanh Vận vừa ngồi xuống xe đã cảm thấy cả người ấm áp, thậm chí còn hơi nóng. Bởi vì bầu không khí đã nóng sẵn rồi Trương Thanh Vận đưa tay lên điều chỉnh nhiệt độ lại một chút, sẵn tiện kéo khăn quàng cổ xuống.

Lúc Trương Thanh Vận làm mấy việc này, Tào Ngưng cũng sẽ liếc nhìn qua, không phải kiểu nhìn lén lút mà là quang minh chính đại.

Càng nhìn càng cảm thấy người này đúng là không hổ làm người mẫu, không những dáng đẹp ngay cả tay cũng đẹp nữa.

Tào Ngưng lần đầu tiên tiếp xúc với kiểu đàn ông như thế này, cảm thấy có chút mới mẻ.

“Cậu học đại học mấy năm rồi, vậy lúc nào thì bắt đầu đi làm người mẫu?” Cậu hỏi.

“Lúc khai giảng năm ba thì bắt đầu làm.” Trả lời mấy câu hỏi của đối phương, Trương Thanh Vận vừa thấy buồn cười lại vừa cảm thấy xót xa, những thứ này cậu ấy sao có thể quên chứ?

Cái gì cũng không quên, lại chỉ quên tình cảm dành cho mình? Tại sao lại như vậy?

“Cậu học khoa nào? Nếu cậu là bạn Vũ Hoằng Văn vậy sao trước giờ tôi chưa từng gặp nhỉ?” Tào Ngưng tập trung lái xe nhưng đồng thời cũng thỉnh thoảng xoay qua nhìn người bên cạnh, không hiểu sao người như

thế này lại là bạn của Vũ Hoằng Văn.

“Khoa Tiếng Trung, phòng tôi ở lầu ba, 303.”

“Vậy sao? Tôi ở trên cậu một lầu.” Tào Ngưng rất ngạc nhiên.

Trương Thanh Vận sau khi nghe xong, mím môi lại cười chua xót nói: “Tôi biết cậu ở lầu trên tôi, Vũ Hoằng Văn có nói với tôi rồi.”

Tên kia chắc chắn sẽ không nói với Tào Ngưng những chuyện này. Trương Thanh Vận đoán kiểu gì Vũ Hoằng Văn cũng sẽ bảo Tào Ngưng cách xa mình một chút, không nên quá gần gũi với mình.

Mà Tào Ngưng có tám phần mười sẽ không nghe, nếu không hôm nay cũng không tới đây.

“Cậu biết nó lâu chưa?”

“Ừm, cũng không lâu lắm.”

Nói chuyện với Trương Thanh Vận được một lúc, Tào Ngưng phát hiện người này rất ít nói, cũng không hay nói lời dư thừa, cậu hỏi thì đối phương mới đáp lời lại.

Nếu đổi thành người khác, Tào Ngưng cũng không thèm nhiều lời như thế này.

Cậu đối với Trương Thanh Vận có chút hiếu kỳ, cái này là thật.

Trương Thanh Vận đến nhận lời mời làm việc, cái này cũng là thật.

Sau khi đến nơi, cậu dẫn Tào Ngưng theo để giúp mình làm phiên dịch. Đối với nghề người mẫu Tào Ngưng không am hiểu mấy, nên đa phần đều để cho Trương Thanh Vận tự mình quyết định.

Vì trước đó đã gửi CV tới cộng thêm mấy bức ảnh, giờ người thật tới nơi, chỉ cần chụp mấy bức ảnh đã thấy nhϊếp ảnh gia đưa tay biểu thị OK.

Cuối cùng quyết định ký hợp đồng trong ngày, sau đó hẹn ngày tới chụp ngoại cảnh.

“Cậu xem ra rất dễ được nhận.” Tào Ngưng thấy người này chưa nói được mấy câu công việc đã tới tay.

“Ừm, cũng được, nghề này chủ yếu xem dáng với mặt mũi mà.” Trương Thanh Vận cười, nghiêng đầu nói với đối phương: “Cảm ơn cậu, trưa nay tôi mời cậu ăn cơm nha?”

“Cái đó thì không cần.” Tào Ngưng nói: “Tôi giúp cậu là nể mặt Vũ Hoằng Văn. Nếu không cậu nghĩ tôi vì cái gì mà giúp cậu, tôi cũng không thiếu chút tiền đó.”

Tên nhóc này bản tính trước giờ vẫn rất kiêu ngạo, người khác muốn chi tiền cho hắn đúng là không dễ dàng.

Tào Ngưng lúc trước dùng tiền của Trương Thanh Vận cũng bởi vì đã xem Trương Thanh Vận như người trong nhà.

“Ừm, sao cũng được.” Trương Thanh Vận gật gù nói: “Nếu không muốn dùng tiền của tôi thì cậu mời tôi đi. Từ lúc tôi qua đây tới giờ chưa được ăn bữa nào ngon lành hết.”

“Thảm vậy?” Tào Ngưng không từ chối, trực tiếp lái xe tới quán ăn.

“Chỉ có thể đi tới mấy quán cơm của người Hoa thôi.” Trương Thanh Vận nhún nhún vai, chính là thảm như vậy đó.

“Vậy mà cậu cũng dám qua đây.” Ra nước ngoài mà chưa chuẩn bị sẵn tâm lý, đúng không?

“Không qua không được, không khống chế được bản thân.” Trương Thanh Vận nói, dù thật ra biết có tới đây cũng vô dụng, người coi như gặp rồi cũng có thay đổi được gì đâu.

Chỉ là không ngờ sau khi gặp mặt lại gặp phải tình huống như thế này.

Trương Thanh Vận không biết tột cùng mình muốn cái gì, lần thứ hai trêu chọc Tào Ngưng, là đúng hay là sai đây.

Nếu như kết quả giống nhau, không phải là tự mình chuốc khổ sao.

“Cậu đúng là ngốc.” Không ra nước ngoài thôi mà, có gì mà không khống chế được, mặt trăng ở đâu chả giống nhau.

Nói tới đây, bầu không khí lâm vào trầm mặc.

Tào Ngưng chở Trương Thanh Vận tới một quán ăn của người bản địa. Ban đầu Tào Ngưng vốn là muốn dẫn Trương Thanh Vận đi ăn đồ Trung Quốc, nhưng mà nghĩ tới chắc Trương Thanh Vận đã ăn chán mấy thứ đó rồi, nên mới quyết định ăn đồ ăn bên này để đổi khẩu vị.

Tuy rằng cũng không có món gì quá ngon.

Lúc cùng nhau đi tới phòng ăn Trương Thanh Vận mới phát hiện trên thái dương Tào Ngưng có một vết sẹo màu hồng nhạt, rõ ràng là mới bị thương gần đây.

Trương Thanh Vận hỏi: “Chỗ này làm sao vậy?” Ngón tay lúc này cũng đã duỗi ra, rất tự nhiên mà chạm vào đối phương.

“Tai nạn xe cộ.” Tào Ngưng nghiêng đầu qua một bên tránh, cảm thấy khó hiểu, hỏi thì cứ hỏi đi, đυ.ng chạm làm gì?

Hai người dù sao cũng không quá quen thân, cùng lắm là bạn của bạn thôi.

“Xin lỗi.” Thấy đối phương tỏ ra phản cảm, Trương Thanh Vận lập tức thu tay về, miễn cưỡng nở nụ cười.

Tào Ngưng không nói gì.

Có điều bầu không khí lúc này đã trở nên ám muội hơn rất nhiều.

Cậu luôn cảm thấy người đàn ông trước mắt luôn vô tình hoặc cố ý quan tâm mình, còn có ánh mắt đó, vẻ mặt kia, lúc nào cũng giống như đang muốn nói gì đó.

Cảm giác này rất kỳ diệu.

Tào Ngưng không phải thật sự cảm thấy phản cảm, nếu không cậu đã cho người kia một đấm rồi bỏ đi rồi.

Xem ra Vũ Hoằng Văn nói không sai, người này thật sự thích đàn ông.

“Xem xem muốn ăn gì?” Tào Ngưng đưa thực đơn qua cho đối phương xem.

“Cậu mời khách, cậu làm chủ đi.” Trương Thanh Vận đẩy thực đơn lại cho đối phương.

Lúc này Tào Ngưng mới nhớ tới, người này không biết tiếng Anh làm sao xem hiểu thực đơn được.

“Vậy được.” Cậu làm chủ gọi món, trước mắt cứ thế đi.

Sau đó cầm ly lên uống nước, hai mắt sẽ không tự chủ được bắt đầu quan sát nhất cử nhất động đối phương.

Không thể không thừa nhận, người trước mắt dù ngồi ở đâu cũng sẽ thu hút ánh nhìn của người khác.

“Tôi có thể mạo muội hỏi chút không? Tai nạn xe cộ cụ thể là đã xảy ra chuyện gì?” Trương Thanh Vận ngẩng đầu nhìn đối phương, muốn che giấu sự quan tâm cũng che giấu không được, ánh mắt cậu đã tiết lộ tất cả rồi.

“Tai nạn xe cộ thì là tai nạn xe cộ thôi, còn có thể là chuyện gì?” Tào Ngưng không thể nói với người kia mình vì sao mà bị té, lý do quá ngớ ngẩn.

“Có kiểm tra cẩn thận chưa? Có để lại di chứng gì không?” Trương Thanh Vận suy nghĩ một chút, xem ra chuyện này bọn Vũ Hoằng Văn đã sớm biết nên mới nói trước với mình dù có tìm được Tào Ngưng cũng vô dụng.

Bởi vì Tào Ngưng đã quên mất mình rồi.

“Không có.” Dài dòng như vậy, Tào Ngưng nâng mí mắt lên nhìn đối phương: “Cậu nói thật đi, cậu có phải muốn tán tỉnh tôi không?”

Tào Ngưng đột nhiên hỏi câu này làm cho Trương Thanh Vận bất ngờ không biết nên phản ứng như thế nào.

Nói thật có khi sẽ bị chặn, còn nói dối cũng nguy hiểm.

“Có thể là gì chứ? Có ấn tượng tốt với cậu có được không? Cậu giúp tôi, tôi rất cảm kích cậu, từ đó cũng thấy con người cậu rất tốt thế thôi.” Ánh mắt bình tĩnh mà nhìn Tào Ngưng, như đang nói ra một chuyện rất đương nhiên.

Cảm thấy cậu tốt, chính là như vậy.

“Ấn tượng tốt ở mức độ nào?” Tào Ngưng có thể sẽ bắt bẻ câu trả lời của cậu, nên Trương Thanh Vận phải trả lời thật cẩn thận.

“Có thể phát triển tới mức độ muốn lăn giường với cậu.” Trương Thanh Vận chỉ có thể nói như vậy.

“Gan cậu cũng lớn quá nhỉ.” Tào Ngưng nói.

“Cảm ơn.” Trương Thanh Vận nói không chút cảm xúc, thật ra cậu đã hối hận rồi, tự nhiên lại đi nói thật ra làm gì, lỡ dọa người này chạy mất thì sao.

Nhưng điều làm Trương Thanh Vận bất ngờ chính là, Tào Ngưng cũng không có chạy, thậm chí còn kiên nhẫn cùng mình ăn xong bữa cơm.

“Còn đi chỗ nào nữa không? Nếu không tôi chở cậu về?”

Trương Thanh Vận ngoài ý muốn nhìn đối phương: “Không có, chúng ta về thôi.”

Tới cửa chính của khách sạn, Trương Thanh Vận xuống xe, lần nữa nói cảm ơn với Tào Ngưng: “Tôi ở khách sạn nên không tiện mời cậu vào. Cậu về lái xe cẩn thận, lần tới gặp.”

Tào Ngưng gật đầu biểu thị mình đã nghe rồi, chờ người xuống xe liền lập tức lái xe trở về.

Nhìn chiếc xe đã chạy được một đoạn, Trương Thanh Vận thở dài, cảm thấy mình đúng là gấp gáp. Tào Ngưng có lẽ là bị dọa sợ rồi, lần tới có gặp được hay không còn chưa biết đâu.

Suốt buổi chiều tâm trạng cứ lên lên xuống xuống, Trương Thanh Vận không nhịn được gửi cho Tào Ngưng một tin nhắn.

“Xin lỗi, hôm qua nói với cậu những lời đó là do tôi quá đường đột, chúng ta còn cơ hội gặp nhau không?”

Lúc đó Tào Ngưng đang đi tắm, đi ra nhìn thấy tin nhắn ngẩn người một lúc, sau đó ngồi xuống giường, vừa lau tóc vừa nhắn trả lời: “Tôi có thể tiếp tục gặp cậu,

nhưng mà tôi là thẳng, không phải GAY, cậu đừng có ôm ấp loại ảo tưởng đó nữa.”

Trương Thanh Vận trả lời lại: “Tôi biết rồi.”

“…” Tào Ngưng đọc xong cũng không có trả lời lại, ném điện thoại qua một bên bắt đầu làm việc của mình.

Tình sử của cậu đó giờ vẫn là trống không, nên cậu cũng không quá để ý đến mấy chuyện này.

Thế nhưng nửa tháng gần đây, mỗi tối sẽ có lúc cảm thấy buồn bực, cảm giác muốn tìm người tâm sự.

Tào Ngưng giật mình phát hiện ra mình cư nhiên lại có loại suy nghĩ này, mình dù sao cũng đâu phải GAY.

Có khi nào là do Trương Thanh Vận quá đẹp, không phân nam nữ, nên mình mới nghĩ tới hắn?

Lời giải thích này rất đáng tin, Tào Ngưng thừa nhận mình chính là loại người chuyên nhìn mặt người khác, đẹp đẽ chính là vương đạo.

Có điều cái này cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi, còn chưa thật sự muốn làm đâu, cậu cũng đâu tới mức đó.

========

Lần nữa gặp được Tào Ngưng là ngày thứ ba, hôm đó Trương Thanh Vận được nghỉ, không cần tới chỗ kia làm việc, lúc này đang ở trong khách sạn nghỉ ngơi.

Cậu không dám gửi quá nhiều tin nhắn cho Tào Ngưng, sợ làm đối phương phản cảm.

Hôm nay hơn nửa ngày không có liên lạc, xế chiều cậu mặc đồ chỉnh tề, gọi điện thoại cho Tào Ngưng, hỏi đối phương có thời gian cùng nhau đi uống trà chiều không?

Trương Thanh Vận không dám chắc Tào Ngưng có đồng ý hay không.

“Được.” Tào Ngưng nhìn đồng hồ lúc này đang chỉ ba giờ, ông ngoại vẫn còn đang ngủ, giờ cậu cũng không có việc gì để làm, đi ra ngoài uống trà chiều chút thì đã sao.

“Ừm, vậy tôi đứng ở ven đường đợi cậu.” Trương Thanh Vận cười nói, cúp điện thoại.

Tào Ngưng lái xe ra ngoài, đi tới chỗ lần trước đón đối phương, đón được người rồi mới nói: “Muốn đi đâu uống trà? Tôi mời khách.”

“Hả? Tại sao lại là cậu mời khách nữa?” Trương Thanh Vận cảm thấy lạ, lúc trước khi ở cùng với Tào Ngưng, tên nhóc này cũng không hay chủ động đòi mời tới vậy.

“Vì tôi là chủ còn cậu là khách chứ sao.” Tào Ngưng thản nhiên nói, nghĩ đối phương chắc cũng không biết chỗ nào tốt để đề nghị, liền tự mình quyết định.

Trương Thanh Vận nhún nhún vai, đi chỗ nào cũng được, miễn là có thể gặp được Tào Ngưng.

Thế nhưng lần gặp gỡ này rất bình thản, uống trà chiều đúng là chỉ ngồi uống trà chiều mà thôi.

“Ngày mai cậu đi ra ngoài chụp hình có cần tôi theo không?” Tào Ngưng uống một hợp trà, để chén trà xuống, hai mắt híp lại, mệt mỏi dựa người lên sô pha.

Nhìn trạng thái của cậu như vậy, lại có chút ngông cuồng tự đại, đúng chất con nhà có quyền thế.

Trước kia Trương Thanh Vận lần đầu gặp Tào Ngưng cũng là phong cách này, có điều kể từ khi hai người quen nhau Tào Ngưng không còn bày ra bộ dáng này nữa.

Bây giờ nhìn lại có chút chênh lệch, cậu không thích cái cảm giác trong mắt đối phương mình chỉ là một người bình thường như thế này.

Trương Thanh Vận nói: “Nếu như cậu rảnh, tôi đương nhiên là cần cậu rồi, dù sao trong lúc quay chụp cũng phải giao lưu nhiều.”

“Vậy được, có điều buổi tối tôi nhất định phải về nhà, không qua đêm ở ngoài được.” Tào Ngưng nói.

“Chỗ chụp hình cũng không xa, không cần qua đêm.”

“Ừm.”

Chỉ có thể nói chút chuyện công việc, những cái khác Trương Thanh Vận tạm thời không dám thăm dò nhiều, vì cảm thấy đối phương tựa hồ có thái độ cự tuyệt.

Trước năm giờ, Tào Ngưng chở Trương Thanh Vận về rồi lái xe về nhà.

“Vậy mai khoảng bảy giờ cậu đến đón tôi nha, phiền cậu rồi.” Là tin nhắn của Trương Thanh Vận, Tào Ngưng về nhà mới nhìn thấy.

“Tôi biết rồi.” Tào Ngưng để điện thoại xuống, có chút thất thần mà ngồi đó.

Ngày hôm qua từ lúc mình nói bản thân là thẳng thì đối phương đã kiềm chế lại không ít, có thể thấy đối phương là người có chừng mực.

Sáng hôm sau, cậu lái xe tới đón người.

Bởi vì quá sớm, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn.

Trương Thanh Vận ở ven đường mua hai ly thức uống nóng, mua thêm một hộp bánh trứng, hai người tranh thủ trên đường đi ăn bữa sáng.

“Cậu lái xe không tiện, cứ như vầy đi.” Trương Thanh Vận đưa bánh trứng đến trước miệng Tào Ngưng.

Động tác nhìn qua rất ám muội, Tào Ngưng do dự, há mồm cắn một cái. Cuối cùng vẫn cảm thấy không tiện, liền tự mình một tay lái xe một tay cầm bánh ăn.

“…” Lần này Trương Thanh Vận thật sự cho rằng Tào Ngưng có khả năng là thẳng thật.

Lịch sử không thể làm lại, lẽ nào thật sự không có khả năng phát triển sao?

Địa điểm chụp ảnh ngày hôm nay là một khách sạn có suối nước nóng, gần vùng ngoại ô, không quá xa.

Bên trong khách sạn có suối nước nóng thiên nhiên, mọi người cũng không gấp gáp làm việc, trước tiên vẫn là tranh thủ ăn sáng với tắm suối nước nóng một chút.

Chi phí đều do bên chụp ảnh chi, ai dùng bao nhiêu tính bấy nhiêu.

“Xem ra chúng ta thiệt thòi rồi.” Trương Thanh Vận nghiêng đầu nói với Tào Ngưng, có chút hối hận về việc hai người lỡ ăn sáng trước đó.

“…” Tào Ngưng trợn tròn mắt, trước giờ cậu đã bao giờ cần tính toán mấy cái này đâu.

“Đi. Chúng ta đi tắm suối nước nóng.” Trời lạnh được ngâm mình trong suối nước nóng là nhất rồi.

Thế nhưng không hiểu, tại sao hai người phải tắm cùng nhau.

Có điều khi nhìn thấy vóc người của đối phương, Tào Ngưng ngậm miệng lại, cậu cũng chả muốn thế nào đâu, nhìn đã mắt là được rồi.

Cứ thế một người yên lặng mà nằm sưởi nắng, một người yên lặng ngồi nhìn, hai bên đều vui vẻ.

Đối với một Tào Ngưng khác Trương Thanh Vận vẫn là có chút không quen, nếu như là lúc trước người kia hẳn là đã sớm chạy lại ôm cậu rồi.

“Nước ấm không?” Trương Thanh Vận đứng ở phía trên, Tào Ngưng lúc này vẫn còn ngâm mình trong suối.

“Vừa đủ.” Tào Ngưng thu hồi ánh mắt đang đặt trên người kia, chuyên tâm tắm suối.

Chỉ một lát sau, bên cạnh có thêm người khiến cậu không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Tim đập nhanh hơn so với bình thường một nửa.

“Cậu đồng ý giúp tôi khiến tôi rất bất ngờ, cũng rất kinh hỉ.” Giọng

nói Trương Thanh Vận trầm thấp, cánh tay từ từ giơ lên, đưa qua ngang người Tào Ngưng, chống lên tường: “Tôi cứ cho rằng cậu sẽ xem thường tôi.” Ánh mắt mang theo ý cười, biểu cảm vô cùng nhu hòa.

“Hừ…” Tào Ngưng bĩu môi, không được tự nhiên động đậy thân thể, muốn cách xa đối phương một chút.

Nhiệt độ từ hơi nước tỏa ra khiến cậu cũng cảm thấy cả người như tỏa nhiệt, vẫn là một mình một cõi tốt hơn nhiều.

“Cậu đang sợ cái gì?” Trương Thanh Vận kề sát mặt lại nói.

Lực sát thương lớn nhất của người này chính là gương mặt của hắn, Tào Ngưng không cách nào dời mắt đi được, chỉ muốn nhìn thêm một chút rồi lại nhìn thêm một chút.

Hậu quả chính là, hai gương mặt tới gần nhau tới nỗi không còn khoảng cách.

Trương Thanh Vận dịu dàng hôn lên môi người kia, ngay lúc người đang phản kháng bắt đầu công thành đoạt đất, mang theo một trận mưa to gió lớn.

Là đàn ông ai cũng có ham muốn chinh phục vô cùng mãnh liệt, Tào Ngưng cũng có, cậu dễ dàng tiếp nhận rồi bắt đầu khıêυ khí©h ngược lại Trương Thanh Vận.

Này chính là đúng ý Trương Thanh Vận, cậu muốn Tào Ngưng mắc câu.

Cậu bắt đầu thả lỏng sức mạnh, để cho đối phương dễ dàng khống chế mình, làm cho đối phương nếm trải cảm giác môi lưỡi đan xen cùng với tư vị khi chinh phục một người đàn ông.

Tào Ngưng nhấn vai Trương Thanh Vận, hôn đối phương rất lâu, tới khi đối phương tựa hồ không chịu nổi nữa mới buông người ra.

Hô hấp cả hai đều rối loạn, trong mắt một mảnh kiều diễm.

Bốn mắt nhìn nhau trong giây lát, có rất nhiều cảm xúc đã bắt đầu được lên men.

“…” Trương Thanh Vận nâng mặt Tào Ngưng lần nữa hôn lên, lần này không cố ý tỏ ra yếu thế mà là chân chính hôn, đặt vào trong đó hết thảy nhớ nhung và tình yêu cuồng nhiệt của mình dành cho đối phương.

“A…” Tào Ngưng làm sao chịu nổi loại kí©h thí©ɧ như thế này, rất nhanh đã có phản ứng, giống như lúc trước, lần nào cũng bị hôn đến đầu gối nhũn ra, bước vào trạng thái muốn cận kề người kia hơn nữa.

Muốn càng nhiều, muốn bị mạnh mẽ ôm lấy, cảm giác này như đào núi lấp biển, mạnh mẽ mà tập kích, làm cho người ta không thể chống đỡ.

Tự nhận mình là một trai thẳng, Tào Ngưng lúc này vẫn cố gắng giãy dụa, tìm về lý trí, đẩy người đàn ông trước mặt ra.

Nhưng mà hai tay của cậu chẳng có tí sức lực nào, động tác khước từ nhẹ nhàng như chọn đậu, nên đương nhiên không có chút hiệu quả từ chối nào.

Trái lại Trương Thanh Vận càng lúc càng không thể khống chế được chính mình, cũng bởi vì trong lòng quá nhớ nhung người này, đã tới giới hạn rồi. Bây giờ ôm được người vào trong lòng, sao có thể không chạm vào hắn chứ?

“Đừng…” Cảm nhận được một bàn tay to lớn đang ở trên người mình làm càn, Tào Ngưng vừa sợ hãi vừa không chịu nổi, cậu dùng hết sức đẩy Trương Thanh Vận ra.

Hai người ngâm mình trong nước, thở hổn hển nhìn đối phương, trong khoảng thời gian ngắn không ai nói gì.

“Xin lỗi.” Bình tĩnh trong chốc lát, Trương Thanh Vận cuối cùng cũng tìm về lý trí, trầm giọng nói xin lỗi Tào Ngưng: “Tôi lúc nãy có hơi kích động, mong cậu có thể bỏ qua, rất xin lỗi cậu.”

Tào Ngưng dời mắt, cách xa Trương Thanh Vận một chút, trước tiên phải hồi phục tâm tình đã.

Trên môi cậu lúc này vẫn còn lưu lại cảm giác tê dại khi nãy bị người kia mυ"ŧ lấy, trong miệng còn lưu lại mùi vị của đối phương.

Giống như hắn chưa từng rời xa, hô hấp vẫn cứ lượn lờ không chịu biến mất.

“Tôi nói rồi tôi không phải là GAY, sau này đừng như vậy nữa.” Tào Ngưng chà chà môi mình, thấp giọng nói.

“Cái này với có phải là GAY không kỳ thực không liên quan.” Trương Thanh Vận nói, “Ai quy định phải là GAY mới có cùng người cùng giới thân mật, tôi hôn cậu cũng không có nghĩa tôi là GAY, trừ cậu ra tôi không có cùng với người đồng giới nào có cảm giác này, cậu hiểu không?”

Mơ hồ cảm thấy, người kia đã sớm hiểu rõ những lời này.

Cũng đã bị hấp dẫn, nếu không làm gì để yên cho mình thân cận chứ.

Tào Ngưng cũng không phải người dễ tính gì, nếu không phải cậu thật sự muốn, ai có thể ép buộc được.

“Cậu giỡn cái gì vậy? Không phải GAY lại muốn cùng người đồng giới thân mật?” Tào Ngưng liếc nhìn đối phương, biểu cảm khó chịu khi bị lừa gạt.

“Có một loại hấp dẫn có thể vượt qua cả phạm vi giới tính, tôi bị cậu hấp dẫn, với việc cậu là nam hay nữ vốn không liên quan, chỉ là bị cậu hấp dẫn mà thôi. Nếu đã có loại suy nghĩ này thì sao không bình thản mà chấp nhận đi?” Trương Thanh Vận bước tới hai bước, đứng trước mặt đối phương, để người kia có thể nhìn thấy mặt mình rõ ràng.

“Cậu chính là GAY.” Tào Ngưng trừng mắt nói với đối phương, người này từ đầu đến chân có chỗ nào giống trai thẳng đâu, còn dám nói mình không phải.

“Tôi không phải, tôi chỉ là vừa vặn bị cậu hấp dẫn thôi. Tôi đối với đàn ông một chút hứng thú cũng không có, cũng chưa từng nảy sinh tư tưởng muốn ở cùng người đàn ông nào khác.” Trương Thanh Vận chậm rãi tới gần đối phương, thái độ thành khẩn nói: “Coi như cậu theo tôi làm chuyện thân mật, cũng không có nghĩa cậu là GAY, chỉ là muốn trải nghiệm một chút, trải nghiệm chuyện như thế này…”

Ánh mắt của hắn thật sự quá chân thành, còn lấy mình làm gương, đi chấp nhận trải nghiệm mới mẻ này.

“Tôi sẽ không để cậu chịu thiệt thòi, cậu bất cứ lúc nào không chịu được nữa cũng có thể kêu ngừng, tôi chỉ muốn cậu vui vẻ thôi.” Lông mi của hắn đã kề sát bên, khoảng cách không thể gần hơn.

Tào Ngưng vẫn không có cách nào từ chối khuôn mặt hoàn mỹ trước mặt, cậu chính là cần cái cảm giác kí©h thí©ɧ này…

Nhìn hắn chính là một loại hưởng thụ thị giác, nghe hắn nói chính là hưởng thụ thính giác, mà ôm hắn…hẳn là bữa tiệc các giác quan đi.

“Được rồi…” Bị người kia ôm chặt hôn môi, Tào Ngưng thấp giọng nỉ non: “Cậu thành công thuyết phục tôi rồi đó, tôi quả thật là bị cậu mê hoặc.” Ngón tay của cậu lần lên gò má của đối phương, chính là tuân theo khát vọng từ trong nội tâm mà dịu dàng chạm vào. Cảm giác vô cùng tuyệt vời, xúc cảm từ bàn tay truyền tới khiến bản thân rung động không thôi, hưởng thụ chút khoảnh khắc thân mật này.

Một người đàn ông, lại có thể mang đến cho mình kí©h thí©ɧ lớn thế này, là điều mà Tào Ngưng chưa từng nghĩ tới.

Ngay khi đối phương ngửa đầu ra, Trương Thanh Vận lập tức trờ tới mà hôn hắn, ôm lấy đối phương, điên cuồng chạm vào thân thể trong lòng.

Tình thế ngày càng kịch liệt, không khí dần dần cũng theo đó mà nóng lên.

Tào Ngưng bị người trước mặt ấn lên mặt tường phía sau, chặt chẽ cảm nhận tư vị khi được người kia hôn, so với lúc trước khi bị tự xử kí©h thí©ɧ hơn nhiều, không lâu sau liền chịu không nổi.

“Được rồi.” Càng ngày càng kịch liệt khiến cậu không thở nổi nữa, không thể làm gì khác đành đẩy đối phương ra, chừa cho mình chút không gian để hô hấp.

Tuy rằng hôn môi rất thích, nhưng thiếu không khí không dễ chịu chút nào.

Cậu thừa nhận kỹ thuật hôn của người này rất tốt, khiến người khác thần hồn điên đảo, có điều cậu cũng không muốn tiếp tục nữa.

Trương Thanh Vận không do dự đưa ra lời mời: “Tới phòng tôi không?” Vẫn còn thời gian đủ để làm một lần, thật sự quá nhớ nhung hắn rồi.

“Không, như vậy là đủ rồi.” Ánh mắt Tào Ngưng đảo qua lại mấy lượt, nói ra suy nghĩ của bản thân: “Kỹ thuật hôn của cậu rất tốt, hẳn là đã hôn qua rất nhiều người rồi nhỉ? Công phu trên giường đại khái cũng tốt đi, có điều tôi không phải là người tùy tiện lên giường với người khác đâu.”

Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí trở nên lạnh lẽo, còn xen lẫn vào đó chút xem thường.

Cười lạnh một cái, cậu leo lên bờ lấy khăn quấn lên người rồi rời khỏi.

“…” Đối với Trương Thanh Vận đây cũng không phải là trải nghiệm quá tốt gì, hơn nữa còn bị người ta dán mác tùy tiện lên giường với người khác, Trương Thanh Vận xoa xoa mi tâm, chuẩn bị chỉnh trang lại, trước tiên làm việc cho tốt đã rồi tính sao.

Tác giả có lời muốn nói:

Vận ca rất cố gắng, có điều hình như đã qua 3 ngày rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »