Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỏ Tình Vì Cá Cược Nhưng Đã Được Nhận Lời Thì Phải Làm Sao

Chương 33

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trương Thanh Vận đứng trước cổng gọi điện thoại cả buổi toàn bị Tào Ngưng tắt máy, cảm thấy tình huống trước mắt không ổn rồi, nếu không có chuyện gì chắc chắn Tào Ngưng sẽ không vô duyên vô cớ mà tắt điện thoại, chỉ có thể là cậu ấy không tiện bắt máy, hoặc là không tiện nói rõ nguyên nhân.

Gọi thêm vài lần nữa cũng không thấy bắt máy, lòng Trương Thanh Vận lúc này đã nóng như lửa đốt.

Trương Thanh Vận cầm theo túi đồ đi tới bãi đậu xe mới phát hiện không thấy xe của Tào Ngưng đâu, đã được người lái đi rồi.

Mới nãy còn ở bên cạnh mình cười cười nói nói, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, tuy rằng điện thoại vẫn còn gọi được, thế nhưng không có ai bắt máy.

Thật sự không dám nghĩ tới nguyên nhân đằng sau, nghĩ tới là lại sợ, bây giờ cậu không biết nên làm như thế nào.

Trương Thanh Vận nắm chặt lấy túi đồ, đứng gần siêu thị tiếp tục gọi điện thoại cho Tào Ngưng. Gọi khoảng được mười lần thì điện thoại Tào Ngưng bị tắt máy, làm cho cậu nhất thời không hiểu chuyện gì.

Chờ người kia gọi điện lại hẳn là không có khả năng đi, lại không biết đối phương đang ở đâu, Trương Thanh Vận chỉ có thể như con ruồi không đầu, đứng tại chỗ cũ để chờ Tào Ngưng.

Đứng đó chờ tới khoảng bảy, tám giờ tối, Trương Thanh Vận mới gọi điện thoại cho Tào Ngưng, đều nhận được câu trả lời là không liên lạc được, người kia cứ như đã biến khỏi thế gian rồi vậy.

Trong lòng Trương Thanh Vận vô cùng hoảng hốt, đầu óc không suy nghĩ được gì nữa. Chỉ biết đứng đó như trời trồng đợi Tào Ngưng trở lại.

“Thanh Vận.” Khoảng chín giờ, Trương Thanh Vận nhận được điện thoại của Đinh Lâm: “Tôi giúp cậu dò hỏi, Tào Ngưng có lẽ đã bị mẹ cậu ấy dẫn đi rồi, cậu đừng quá lo lắng.”

“…” Nghe thấy Tào Ngưng bị mẹ cậu mang đi, Trương Thanh Vận mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng đồng thời cảm thấy chua xót, quả nhiên vẫn không thể, dự định của mình trước kia đều là lừa mình dối người.

“Cậu không sao chứ?” Đinh Lâm thấy đối phương thật lâu không trả lời, có chút lo lắng hỏi thăm.

“Cảm ơn hội trưởng, tôi không sao, biết cậu ấy không có chuyện gì là được rồi.” Đứng đó cả một buổi tối mới nhận được tin tức của người kia, Trương Thanh Vận giờ đã mệt tới sắp nói không ra hơi.

“Cậu đừng quá buồn, kiểu người như bọn họ chính là như thế, làm sao có thể sống cùng một đời chứ.” Đinh Lâm lạnh lùng nói, tuy rằng hiện tại cậu ta đang ở cùng với Tạ Tư Vũ, thế nhưng cậu ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý chia tay cả rồi.

“Ừm.” Trương Thanh Vận khép mắt lại, thở dài nói: “Tôi phải về rồi, người nhà đang tìm tôi nãy giờ.”

Nói chuyện với Đinh Lâm xong Trương Thanh Vận mới vác túi đồ đi về nhà.

Trương ba lúc này đã đi làm về, nhìn thấy cậu về có một mình mới hỏi: “Sao có mình con? Tào Ngưng đâu rồi?”

Hai vợ chồng em trai cũng đang ngồi trong phòng khách, dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía cậu.

“Cậu ấy về nhà rồi.” Trương Thanh Vận nói xong, đặt túi đồ trong tay lên bàn, tâm tình có chút sa sút.

“Sao nó về đột ngột vậy?” Trương ba có chút ngạc nhiên, không phải nói sẽ ở tới khi khai giảng sao.

“Dạ, đột ngột quá.” Trương Thanh Vận nghĩ cũng đúng, mẹ Tào Ngưng sao tự nhiên lại dẫn Tào Ngưng đi như vậy? Tào Ngưng đã bao giờ nói quan hệ giữa mình với cậu ấy cho ai biết đâu, mẹ cậu ấy làm sao mà biết?

Trong lòng nghi hoặc, tầm mắt không tự chủ được quét một vòng quanh phòng.

Phùng Cầm Cầm có tật giật mình, cảm xúc của cô thế mà lại bị Trương Thanh Vận nhìn ra, người này ánh mắt đảo qua đảo lại, biểu hiện có bao nhiêu không tự nhiên, khẳng định trong lòng có quỷ.

Trương Thanh Vận cũng không để ý nữa, định bụng tối sẽ tìm em trai nói chuyện.

“Gần đây em dâu có nói với em chuyện gì về Ngưng Ngưng không?” Em trai vừa vào phòng, cậu đã lên tiếng hỏi.

Trương Thanh Đình không biết đã xảy ra chuyện gì, có gì nói đó: “Có anh, cô ta mấy hôm trước có hỏi thăm…Cô ta là vậy đó, thấy tiền là sáng mắt, khẳng định là muốn nịnh bợ người ta, có điều người ta làm gì thèm để ý tới cô ta chứ.”

Nói xong Trương Thanh Đình cảm thấy vô cùng hả giận, còn vì thế mà cười nhạo Phùng Cầm Cầm, tự rước lấy nhục.

“Ba mẹ Ngưng Ngưng đều là người của công chúng, không khó hỏi thăm, anh chỉ là bất ngờ cô ta vậy mà dám chọc vào tổ ong vò vẽ.” Trương Thanh Vận châm điếu thuốc, hút một hơi, đặc biệt tỉnh táo nói: “Người vợ như thế này ngàn vạn lần không thể cưới về nhà, nếu không trên dưới nhà họ Trương đừng mong được ngày nào yên ổn.”

“Anh, em cũng không muốn, có điều…” Trương Thanh Đình ấp úng, còn không phải vì sợ nhà bên đó tới làm ầm ĩ hay sao.

“Tiền sính lễ đã đưa chưa?” Trương Thanh Vận hỏi.

“Vẫn chưa, còn đang chuẩn bị.” Hai mươi vạn nói nhiều không nhiều nói ít không ít, Trương ba tuy là có khả năng chi ra, nhưng vẫn cần thời gian để gom tiền.

“Nếu như giờ mà nói muốn từ hôn nhà gái khẳng định sẽ không để yên, hay là vầy đi…” Trương Thanh Vận nghĩ ra được một cách, nói với Trương Thanh Đình, sau đó đi thương lượng với Trương ba.

Buổi tối Trương Thanh Đình hồn bay phách lạc trở về phòng, ngồi yên trên ghế không động đậy, bộ dáng vô cùng đáng sợ.

Phùng Cầm Cầm mở miệng hỏi: “Anh bị làm sao vậy?” Cô thật sự muốn biết, Trương Thanh Vận cuối cùng đã nói gì với Trương Thanh Đình.

“Nhà chúng ta xong rồi.” Trương Thanh Đình lẩm bẩm nói.

“Cái gì xong? Anh nói rõ ra coi.” Phùng Cầm Cầm bị làm cho hoảng hốt, không biết đến cùng là có chuyện gì.

“Gặp phiền phức rồi.” Trương Thanh Đình nói: “Nhà chúng ta mấy ngày nữa sẽ bị người ta lấy đi, cô nhanh chóng thu dọn, vài bữa nữa chúng ta cùng nhau đi về phía nam tránh nạn đỡ mấy năm.”

“Cái gì?” Phùng Cầm Cầm mở to hai mắt, đi phía nam trốn mấy năm?

“Còn lằng nhằng gì nữa, mau dọn đồ đi, người ta đã sắp tìm tới cửa rồi, lỡ đòi tiền không có chúng chặt tay chặt chân thì biết làm sao?” Trương Thanh Đình diễn đến nước chảy mây trôi, nhìn thấy Phùng Cầm Cầm bất động chính mình bèn đứng dậy thu dọn.

“Trương Thanh Đình, anh nói rõ ra coi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Phùng Cầm Cầm gấp gáp nói.

“Anh tôi lúc trước cùng

người kia có đi vay một khoản, còn lấy giấy tờ nhà làm thế chấp. Bây giờ người kia chạy rồi, tiền cũng đem theo luôn. Tổng cộng hai mươi triệu, người ta sớm muộn gì

cũng tra ra rồi tới nhà đòi tiền, chúng ta không đi không lẽ ở lại để bị bọn nó tóm sao.” Trương Thanh Đình nói: “Anh tôi thì cứ mặc kệ ổng, trước mắt ba người chúng ta cứ đi về phía nam trốn mấy năm đã.”

Phùng Cầm Cầm choáng váng, cô làm sao lại ngờ tới mọi chuyện sẽ đi tới mức này.

“Hai mươi triệu? Bọn họ mượn nhiều tiền như vậy để làm gì?” Giọng nói của cô nàng lúc này đã bắt đầu run rẩy.

“Mua xe, nghe đâu còn muốn mở công ty, người kia của anh tôi xài tiền dữ lắm.” Trương Thanh Đình dùng sức bôi đen Tào Ngưng, còn đặc biệt nghĩ ra lời thoại.

“Chuyện quan trọng như vậy sao trước giờ không thấy anh nói với em? Các người còn không nói nhà bị thế chấp!” Phùng Cầm Cầm sắp điên tới nơi, cái quỷ gì vậy chứ!

“Trước đó tôi cũng không

biết, giờ chuyện bại lộ rồi anh tôi mới nói ra. Bớt nói nhảm, lo chuẩn bị đồ đi đi, rồi gọi điện thoại báo cho nhà cô một tiếng, nếu được thì…” Trương Thanh Đình không được tự nhiên nói: “Có thể hay không nói cha mẹ vợ cho nhà tôi mượn ít tiền?”

“…” Phùng Cầm Cầm triệt để câm nín, tiền sính lễ còn chưa tới tay, bên nhà này còn mặt dày mượn tiền bọn họ?

“Này! Cô không phải không muốn cho mượn đấy chứ? Chúng ta dù sao cũng đã uống rượu, gặp gỡ hai bên gia đình rồi, bây giờ nhà tôi có chuyện cô lại muốn khoanh tay đứng nhìn?” Trương Thanh Đình làm bộ giận dữ, không thu dọn đồ nữa, đang muốn cãi nhau với Phùng Cầm Cầm.

“Tình hình nhà tôi thế nào anh không phải không biết, anh nghĩ chúng tôi có tiền cho các người mượn sao?” Giọng Phùng Cầm Cầm không cao không thấp nói, sau đó chịu không nổi nữa bắt đầu nằm xuống giường: “Tôi mệt rồi, để tôi nghỉ ngơi chút đã, anh đừng làm phiền tôi.”

Trương Thanh Đình không nói tiếng nào, tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình.

Qua ngày hôm sau, bầu không khí ở Trương gia tựa hồ vô cùng căng thẳng, ba người đàn ông ngày nào cũng về trễ, tạo nên một loại cảm giác mệt mỏi rã rời.

Phùng Cầm Cầm còn mơ hồ nghe thấy Trương Thanh Vận nói chuyện điện thoại với ai đó, hình như là liên quan đến chuyện trả tiền…

Buổi tối trở lại phòng, cả đêm cũng không ai mở miệng nói với ai câu nào.

Sáng hôm sau, chờ mọi người trong nhà họ Trương đi hết ra ngoài, Phùng Cầm Cầm lục lọi trong phòng của Trương Thanh Đình lấy ra được mấy ngàn đồng, mang theo đồ trang sức lúc làm lễ mời rượu đi ra khỏi Trương gia.

Buổi tối cả nhà về không thấy Phùng Cầm Cầm đâu, anh em nhà họ Trương mới thở phào nhẹ nhõm.

Trương ba đầu óc mơ hồ, con dâu nhỏ sao cũng rời đi luôn rồi?

Tâm tình mấy ngày hôm nay của Trương ba không giống với Phùng Cầm Cầm, thấy vợ của con trai lớn đột nhiên bỏ đi không nói lời nào tâm trạng tất nhiên có chút không tốt.

Không nghĩ tới con dâu nhỏ vậy mà cũng bỏ đi luôn.

Trương Thanh Đình đóng kịch đóng cho trót, giả vờ gọi điện thoại tới nhà Phùng Cầm Cầm tìm người, không ngoại dự liệu bị bên kia chặn số. Số nhà mình bị chặn không sao, cậu đi xuống quầy ăn vặt dưới lầu mượn điện thoại công cộng để gọi.

Bên kia bắt máy, nhưng khi nghe tới giọng Trương Thanh Đình thì dứt khoát cúp điện thoại.

Gọi nhiều lần không được, sau này mỗi lần Trương Thanh Đình đều dùng một số lạ để gọi tới tìm người, nhưng chuyện này để nói sau.

Giải quyết xong chuyện của Phùng Cầm Cầm, nhưng mà Tào Ngưng cũng không thể nào trở về được.

Nhiều ngày như vậy không hề nhận được cú điện thoại hay tin nhắn nào, Trương Thanh Vận thật sự không biết phải làm sao.

Cậu không biết Tào Ngưng bây giờ như thế nào rồi, cái tính tùy hứng đó có khi nào bị cha mẹ bên đó giáo huấn hay không. Ngay cả gọi điện thoại cũng không được, có khi nào bị nhốt lại không.

Ba ngày sau, Đinh Lâm lại gọi điện thoại cho cậu.

“Tào Ngưng bị người nhà cậu ấy đưa qua nước ngoài rồi, Tạ Tư Vũ bảo tôi nói cho cậu biết, đừng đợi điện thoại của Tào Ngưng nữa, cậu ấy sẽ không gọi cho cậu đâu.”

“Là có ý gì?”

“Tôi không biết.” Đinh Lâm nói: “Tôi chưa gặp cậu ấy, nhưng mà nghe Tạ Tư Vũ nói, cậu ấy không có nhắc tới cậu.”

“Nước ngoài là nước nào?” Trương Thanh Vận hỏi.

“Châu Úc.”

Châu Úc lớn như vậy, muốn tìm một người đương nhiên không phải dễ.

Theo như lời Đinh Lâm nói, cảm thấy bản thân tự nhiên lại bị chia tay mà còn không có quyền đưa ra ý kiến.

Cậu đã sớm biết, Tào Ngưng không thể nào chịu được áp lực từ phía gia đình, cái này không thể trách đối phương, nhưng khi chuyện thật sự xảy ra thì vẫn…

Không thể nói hối hận, chỉ trách mình không nhịn được như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Rõ ràng biết trước kết quả vẫn bất chấp tất thảy.

“Anh?” Trương Thanh Đình mở cửa phòng, nhìn thấy bộ dáng không vui của anh mình trong lòng cũng khó chịu theo, cậu đã biết chuyện này là do Phùng Cầm Cầm gây ra.

“Ừm, ba đang ở bên ngoài hả? Anh đi nói chuyện với ba chút.” Trương Thanh Vận rất bình tĩnh, khôi phục dáng dấp như thường ngày.

“Ba đang xem TV đó.” Trương Thanh Đình há miệng, muốn nói lại thôi, cậu không giỏi mấy khoản an ủi người khác.

Lúc này Trương Thanh Vận không rảnh để ý tới Trương Thanh Đình, nói một tiếng rồi ra ngoài trình bày với Trương ba suy nghĩ của mình.

Sáng sớm hôm sau, cậu đã rời khỏi nhà.

“Ba, anh đi đâu vậy, tìm bạn trai hả?”

Trương ba lắc đầu một cái: “Ba không biết.” Đứa trẻ kia không nói gì, chỉ nói là muốn ra nước ngoài du lịch.

Nhất thời kích động, Trương Thanh Vận xách vali đi tới nước Úc.

Cũng không phải là đi tìm người kia, cậu không biết người kia ở đâu, cũng không dò hỏi được gì.

Có lẽ chỉ muốn gần với người kia hơn một chút, chỉ cần như vậy thôi.

Mới tới nước ngoài, Trương Thanh Vận vẫn chưa quen với hoàn cảnh, tiền mang theo cũng không nhiều. Vừa bắt đầu không dám ở khách sạn, mà trọ tạm ở một quán trọ nhỏ, trước tiên tìm hiểu thị trường người mẫu bên này một chút, vẫn nên kiếm tiền đã.

Trương Thanh Vận có ngoại hình nên tìm việc cũng không quá khó, chỉ là phải qua trung gian nên tiền công bị cắt xén một chút.

Nhưng vẫn còn may là, thị trường người mẫu bên này tương đối phát triển, nên cho dù bị cắt xén tiền thì tiền lương vẫn rất khả quan.

Trước mắt cứ như vậy đi, Trương Thanh Vận tới đây liền điên cuồng lao đầu vào công việc, làm việc quần quật suốt nửa tháng trời mới có chút thời gian để xả hơi.

Nhiệt độ ở Úc tương đối lạnh, từ lúc Trương Thanh Vận qua đây, chỉ mua mỗi một bộ quần áo mùa đông, còn lại đều là bên nhà tài trợ đưa tới cho mặc.

Ngày hôm sau vừa chụp xong bộ ảnh quảng cáo áo khoác, trong tủ áo cậu lại có thể một cái áo khoác chuyên dụng mặc cho mùa đông.

Đã quen mỗi ngày sau khi tan làm đều trở về khách sạn, sau đó cái gì cũng không nghĩ, ngủ một mạch tới hừng đông.

Hôm nay cũng thế, Trương Thanh Vận bận một bộ áo khoác màu đen, tay đeo bao tay bằng da, bước ra khỏi studio chuẩn bị về nhà.

Mới năm giờ chiều, tuyết rơi lất phất, nhưng nói chung cũng không ảnh hưởng gì.

Cậu dừng lại ở một cửa hàng thức uống quen thuộc, mua một ly ca cao nóng.

Cầm ly ca cao đi ra khỏi cửa hàng, vô tình nhìn thấy chiếc xe đỗ bên đường, người ngồi bên trong có vẻ gì đó rất quen thuộc.

Bây giờ đang là đèn đỏ, đối phương vẫn chưa chạy đi.

Trương Thanh Vận gấp gáp chạy lên, càng tới gần thì tim đập càng nhanh. Bởi vì cậu thấy rõ ràng, người đó chính là Tào Ngưng.

Mắt thấy sắp chuyển sang đèn xanh, Trương Thanh Vận không nói hai lời mở cửa xe đi vào ngồi ngay phía sau, cũng chính là lúc người ngồi đằng trước bắt đầu lái xe đi.

Tào Ngưng chạy đi xong mới phát hiện phía sau mình thế mà lại có người!

Cậu không biết là ai, nên dùng tiếng Anh hét lên: “Cậu là ai? Tại sao lại lên xe của tôi? Xe này không phải taxi đâu.”

Đã mấy ngày chưa được gặp tên nhóc này, vốn định lên xe xong sẽ tình cảm với người này một chút, ai ngờ chưa làm gì đã bị rống cho một trận.

Trương Thanh Vận cười nói: “Tôi không biết tiếng Anh, nói tiếng Trung đi.”

Tào Ngưng vừa nghe liền biết là người Trung Quốc, thái độ có chút hòa hoãn, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu: “Nói đi cậu là ai? Sao lại lên xe tôi?” Vừa nghĩ muốn tìm chỗ nào đỗ xe để cho người này xuống.

“Tôi còn đang muốn hỏi cậu đây, thái độ

này của cậu là sao?” Trương Thanh Vận bất đắc dĩ cười cười, khó khăn mới tìm được người, người này còn tâm trí mà đùa giỡn.

“Là thái độ này đó, cậu mau xuống xe cho tôi.” Tào Ngưng lạnh lùng nói.

“Tào Ngưng.” Trương Thanh Vận nghiêm túc lại, đang muốn giáo huấn hắn.

“Cậu biết tôi?” Tào Ngưng khó hiểu, tự nhiên gặp người ở đâu chui ra, còn biết tên mình?

“Cậu không biết tôi?” Trương Thanh Vận nhướn mày, nếu đối phương thật sự dám nói không quen biết, cậu sẽ lập tức cho đối phương biết thế nào là quen biết.

“Cậu là ai, tại sao tôi phải quen cậu chứ?” Tào Ngưng quay đầu lại, nhìn người này từ đầu đến chân, xác nhận là chưa từng gặp, có điều không hiểu sao lại hợp mắt mình đến vậy.

Hai bên trao đổi ánh mắt, chính là kiểu ánh mắt hoàn toàn xa lạ.

“Bảo bối, đừng nghịch nữa được không?” Trương Thanh Vận có dự cảm không tốt, trong lòng căng thẳng.

“Xì, ai là bảo bối của cậu, cậu bớt giỡn dùm cái.” Tào Ngưng cười xong mới nghiêm mặt nói: “Xuống xe, tôi không rảnh nói nhảm với cậu đâu.”

“…” Trương Thanh Vận nhìn kĩ ánh mắt và thần thái của đối phương, cảm thấy y hệt lần đầu mới quen, đều là muốn ăn đòn như vậy.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, có điều Trương Thanh Vận cũng không vội, tìm được người là tốt rồi.

“Tôi tên là Trương Thanh Vận, sinh viên Z đại…ừm, là bạn của Vũ Hoằng Văn.” Trương Thanh Vận không thể làm gì khác ngoài việc mượn đỡ tên tuổi Vũ Hoằng Văn, sẵn tiện gọi điện thoại cho tên kia.

Sau khi bên kia bắt máy, Vũ Hoằng Văn còn cho rằng Trương Thanh Vận lại muốn hỏi thăm tin tức Tào Ngưng: “Cậu đừng hỏi nữa, tôi sẽ không nói cho cậu biết đâu, mà dù cậu có biết cũng vô dụng thôi.”

Âm thanh từ điện thoại truyền ra ngoài, Tào Ngưng cũng nghe thấy.

Trương Thanh Vận nói với người trong điện thoại: “Tôi không hỏi cậu, tôi đang ở Châu Úc rồi.”

Vũ Hoằng Văn giật mình: “Cậu qua đó có ích gì, Châu Úc lớn như vậy, cậu không tìm được nó đâu.”

“Nếu như tìm được thì sao?”

“Tìm được cũng vô dụng, nó không để ý cậu đâu.”

Trương Thanh Vận đưa ánh mắt qua nhìn Tào Ngưng một cái, từ biểu hiện của đối phương có thể nhìn ra cậu biết người bọn họ nói chính là mình.

“Được rồi, tối nay nói tiếp.” Cúp điện thoại, Trương Thanh Vận nói với Tào Ngưng: “Cậu ấy nói cậu sẽ không để ý đến tôi, là xem thường cậu hay là như thế nào?”

“…” Tào Ngưng lúc này đã tin Trương Thanh Vận thật sự là bạn của Vũ Hoằng Văn: “Cậu tìm tôi làm gì? Muốn giúp đỡ gì sao?”

Trương Thanh Vận suy nghĩ một chút, nói: “Tháng nữa tôi phải về nước để kịp khai giảng, trong tháng này tôi muốn cậu giúp tôi làm phiên dịch với môi giới.”

“Cái gì? Làm cò?”

Trải qua một hồi giải thích Tào Ngưng mới biết đối phương là người mẫu, chả trách lại cao ráo đẹp trai như vậy.

“Tiếng Anh của tôi không tốt lắm, bị bên đại lý cắt xén không ít tiền.”

“Thế lúc trước sao không tìm người môi giới nào đáng tin một chút?” Tào Ngưng không có từ chối dứt khoát, dù sao người này cũng là bạn của Vũ Hoằng Văn.

“Tìm không được, tôi nghe Vũ Hoằng Văn nói cậu cũng ở Châu Úc nên định là sẽ tìm cậu để nhờ giúp đỡ, nhưng Vũ Hoằng Văn lại nói không muốn làm phiền tới cậu, sống chết cũng không cho tôi cách thức liên lạc.” Trương Thanh Vận nói dối tới mức ngay cả bản thân còn cho là thật.

“Ừm nó không muốn phiền tôi là vì biết tôi bận rộn.” Tào Ngưng suy nghĩ một chút, trao đổi phương thức liên lạc với Trương Thanh Vận: “Như vậy đi, hôm nay tôi lại tới tìm

cậu.”

“Được.” Trương Thanh Vận có được cách thức liên lạc mới hài lòng đi xuống xe.

Tào Ngưng lái xe trở về nhà ông ngoại, trong tay cầm theo đồ ăn mà ông mình thích nhất.

Ông ngoại cậu đúng thật là bị ung thư da dày, có điều chỉ mới giai đoạn đầu, khả năng chữa khỏi rất cao.

Tào Ngưng ở đây làm bạn với ông hơn nửa tháng, mẹ cậu tuần trước mới về nước, kết quả cả tòa biệt thự rộng lớn chỉ còn có hai ông cháu bọn họ.

Trần phu nhân là con gái một, mẹ bà mất sớm, cha lại không lấy thêm vợ nên người trong nhà rất ít.

Tào Ngưng cũng bởi vì vậy mới đồng ý rời khỏi nhà, qua đây làm bạn với ông cậu, dự định ở đây bầu bạn với ông trong thời gian còn lại.

“Hoằng Văn?” Về tới nhà, rảnh rỗi rồi mới gọi điện thoại cho người anh em ở phía bên kia: “Người đó là sao? Bạn của mày?”

Vũ Hoằng Văn mơ hồ, không biết đối phương đang nói cái gì: “Người nào? Bạn gì?”

Cậu ta nào biết lúc đó Tào Ngưng đang ở cạnh Trương Thanh Vận chứ.

“Trương Thanh Vận? Là tên này nhỉ, là bạn mày hả? Người mẫu?” Tào Ngưng nhớ người kia rõ ràng nói ra cái tên này.

“Ai? Làm sao mày biết Trương Thanh Vận…” Vũ Hoằng Văn gãi gãi đầu, lẽ nào…Tên kia thật sự tìm được Tào Ngưng rồi!

Quá là kỳ diệu!

“Cậu ta nhờ tao làm phiên dịch với môi giới, một tháng, nhưng mà mày biết rồi, tao bận lắm.” Cậu còn phải bầu bạn với ông ngoại, có điều Tào Ngưng cũng không có từ chối: “Để tao xem lại đã.”

Vũ Hoằng Văn rốt cuộc cũng bình tĩnh, cổ họng lạnh lẽo nói: “Đừng, mày tốt nhất là cách xa cậu ta một chút.”

Tào Ngưng nghi hoặc: “Làm sao?”

Vũ Hoằng Văn nói: “Cậu ta là GAY, thích ở chung với đàn ông, mày coi chừng cậu ta xuống tay với mày đó.”

“Hả! Cậu ta dám sao?” Chú của Tào Ngưng dù sao cũng được xem là phân nửa GAY, đàn ông ở cùng với đàn ông cậu đã thấy nhiều rồi, cũng không sợ có GAY thích mình.

“Cậu ta dám đó! Nói chung mày đừng để ý tới cậu ta, cách cậu ta càng xa càng tốt, này cũng coi như là tốt cho cậu ta.” Vũ Hoằng Văn cường điệu nói.

Đáng tiếc hiện tại Tào Ngưng không hiểu, cái gì gọi là tốt cho cậu ta? Lời này nghe vào đúng thật sự là không thoải mái, giống như mình là cái thứ hại người gì không bằng.

Hôm sau, Tào Ngưng rảnh rỗi, liền gọi điện cho Trương Thanh Vận: “Này, Trương Thanh Vận? Cậu đang ở đâu?”

Trương Thanh Vận chờ điện thoại của Tào Ngưng chờ tới lòng cũng lạnh lẽo luôn rồi, nên lúc này nhận được điện thoại của người kia, triệt để làm cho mình bình tĩnh lại, từ từ thôi, không cần gấp.

“Tôi ở khách sạn XX trên đường XX, bây giờ cậu có rảnh không?” Trương Thanh Vận vô ý hoặc cố ý mà phóng thích hormone nam tính của chính mình.

“Rảnh, cậu chờ một chút, tôi tới liền.” Tào Ngưng sau khi cũng điện thoại cảm thấy rất khó hiểu, chính mình vậy mà lại có chút hiếu kỳ với một người đàn ông?

Đặc biệt sau khi nói chuyện với Vũ Hoằng Văn xong cậu lại càng hiếu kỳ hơn.

Lái xe tới chỗ hẹn, Tào Ngưng nhìn thấy bên đường có một bóng người cao gầy đang đứng chờ, trên người mặc cái áo khoác đen giống ngày hôm qua, cổ choàng một cái khăn sọc caro, đầu đội mũ màu rỉ sét.

Hai tay người nọ để trong túi, lúc nghiêng đầu nhìn sang bên này, sườn mặt nghiêng của người này khiến người ta nhìn rồi khó mà quên được.

Tào Ngưng lái xe đến bên cạnh hắn, không khỏi liếc mắt nhìn hắn vài cái, người này khí chất u buồn, hơn nữa còn rất đặc biệt, đúng là sinh ra để làm người mẫu.

“Lên xe.”

Trương Thanh Vận đi vào ghế sau ngồi xuống, bị người ở đằng trước kháng nghị: “Cậu có biết phép lịch sự không vậy? Tôi cũng không phải là tài xế của cậu.”

Trước mặt chỉ có một người lái xe, người còn lại ngồi phía sau được xếp vào một trong những hành vi không lễ phép.

Trương Thanh Vận không thể làm gì hơn đành phải ra phía trước ngồi.

Người kia nghiêng đầu hỏi hắn: “Ăn điểm tâm chưa? Có kế hoạch gì?”

“Ăn rồi, chuẩn bị nhận một lời mời chụp ảnh. Cậu rảnh theo tôi không?” Trương Thanh Vận nói.

“Không rảnh tôi tới làm gì? Ở đâu?” Biết được địa chỉ, Tào Ngưng lái xe đi qua, trên đường tình cờ quay qua người bên cạnh hỏi: “Vũ Hoằng Văn nói cậu là GAY?”

Trong mắt Trương Thanh Vận lộ ra một tia hoảng hốt, không nghĩ tới người này lại hỏi như vậy, đành phải trả lời: “Không biết, gặp phải người mình thích là nữ thì thích nữ, là nam thì thích nam.”

“Hừ, cái ổ cắm hai đầu.” Tào Ngưng cho rằng người này có lẽ cũng giống như chú mình, lộ ra biểu cảm chán ghét.

“Cái gì mà ổ cắm hai đầu?” Phát hiện trong giọng nói Tào Ngưng có ý tứ ghét bỏ, Trương Thanh Vận không cam lòng nói: “Đời này tôi cũng chỉ cùng một người nảy sinh quan hệ thân mật.”

Tào Ngưng hỏi: “Ai?”

“Người đó bây giờ vẫn chưa thích tôi.”

Có điều cũng sắp rồi, nếu như trong vòng ba ngày không theo đuổi được, cậu sẽ đổi họ sang họ Tào.

Tác giả có lời muốn nói: Vận ca thiệt tự tin, vậy thì cứ để hắn đổi sang họ Tào đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »