Chương 96: Kỵ sĩ shipper rong ruổi trong sân trường!

Reng reng reng!

Chưa đến một phút, trong cửa tiệm của anh Mỳ Xào, tiếng điện thoại vang lên không ngừng.

”Thương gia hợp tác đáng mến, ngài có một đơn đặt hàng, xin xử lý kịp thời.”

”Thương gia hợp tác đáng mến, ngài có một đơn đặt hàng, xin xử lý kịp thời.”

”Thương gia hợp tác đáng mến, ngài có một đơn đặt hàng, xin xử lý kịp thời.”

Ngay sau đó, trong tiệm mỳ xào lại tràn ngập giọng nói điện tử.

Đám thương gia vẫn đang trong trạng thái lo lắng, giờ đã vô cùng kinh ngạc, bởi vì hầu như nhà nào cũng nhận được đơn đặt hàng.

Mỳ xào, hủ tiếu, bánh khoai, cơm chiên. . .

Mọi người chủ yên lặng đúng một giây, sau đó liền mở cửa chạy về quán của mình, cmn, cuối cùng cũng đến rồi.

Kiếm được tiền thì còn nghỉ ngơi cái rắm!

“Đại Cường, đưa muôi của cậu cho tôi mượn một chút.”

“Tôi bên này cũng có ba đơn đặt hàng, anh mượn người khác đi.”

“Móa, tôi cmn cho rằng sẽ không có ai, cho nên quên mua.”

Phố ẩm thực vốn đang yên tĩnh, giờ phút này bỗng nhiên lại vô cùng náo nhiệt ồn ào.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều vui vẻ.

Nhất là anh Mỳ Xào, anh ta có cảm giác muốn khóc, bởi vì anh ta nằm trong số ít người không tin Giang Chu, cho nên anh ta đã cho Giang Chu số liên lạc giả.

“Đại Cường, anh. . .anh có phương thức liên lạc của anh Tiểu Giang không?”

“Ở trên tường, số thứ hai từ dưới lên, đầu 135 ấy, anh hỏi cái này làm gì?”

“Tôi cmn hồ đồ, hôm ký hiệp nghị đã ghi số giả!”

“Cái đệch, vậy thì đáng đời anh, mau cút đi, đừng lãng phí thời gian làm đồ ăn của tôi.”

Cùng lúc đó, trên con đường gần nhà máy thủy tinh.

Hơn 20 người đang ngồi trên xe máy, một bên hút thuốc một bên tán gẫu chuyện trời đất.

Bọn họ đều là công nhân ngắn hạn ở thị trường nhân lực.(Chợ người)

Bình thường sẽ đi phát tờ rơi, gánh hàng, kiếm tiền bằng sức lực.

Nhưng hôm nay, bọn họ nhận được một công việc tốt từ trong tay của quản lý, người thuê đã nói là, 10 giờ tối bọn họ phải chạy đến đây, rồi sẽ có người gọi điện thoại cho họ, nói cho bọn họ biết hai cái địa chỉ, một địa chỉ là nơi lấy đồ ăn, một địa chỉ là nơi giao đồ ăn.

Bọn họ chỉ cần chạy qua một lần là được, năm phút đồng hồ có thể nhận được 5 đồng tiên, mặc dù không nhiều lắm, nhưng số lượng là vô hạn.

Nói cách khác, nếu bọn họ chạy liên tục trong một giờ, thì sẽ có hơn 50 đồng tiền.

Hai giờ, có thể được 100 đồng tiền rồi.

Phải biết là, bọn họ phát tờ rơi cả một buổi chiều cũng chỉ được 50 đồng thôi.

Hơn nữa, quản lý còn phát cho họ thẻ ra vào đại học Thượng Kinh.

Ngay cả tiểu học mà bọn họ còn chưa tốt nghiệp, thế mà hôm nay lại có thể ra vào trường đại học.

Cho nên bọn họ rất vui vẻ tiếp nhận công việc này, bắt đầu đến đây chờ.

Đúng lúc này, có điện thoại di động của một người reo lên.

Vài giây sau, lại có điện thoại di động reo lên, một người tiếp một người, liên tục không nghỉ.

“Shipper của Monngon thân mến, ngài có đơn đặt hàng, xin chú ý kiểm tra và nhận tin nhắn địa chỉ.”

“Shipper của Monngon thân mến, ngài có đơn đặt hàng, xin chú ý kiểm tra và nhận tin nhắn địa chỉ.”

“Shipper của Monngon thân mến, ngài có đơn đặt hàng, xin chú ý kiểm tra và nhận tin nhắn địa chỉ.”

Các công nhân liếc mắt nhìn nhau, rồi lập tức đội mũ bảo hiểm, lái xe ra khỏi nơi này.

Tiếng động cơ vang lên từ đông đến tây, trực tiếp oanh động cả đường phố.

Bọn họ phóng nhanh đến khu đại học, rồi đâm đầu vào trong phố ẩm thực.

“Số 5 ở đâu?”

“Bên này là số năm, đồ ăn làm xong rồi!”

“Số 8 đâu, tôi là shipper số tám!”

“Bên tôi là số 8, hộp đựng hủ tiếu ở trên bàn ý!”

“Đũa đâu? Không có đũa người ta ăn kiểu gì?”

“A, ngại quá, bận quá nên quên mất, chờ tôi làm nốt món này rồi tôi lấy cho!”

“Thôi để tôi lấy cho anh, anh nhanh làm đơn tiếp theo đi!”

Âm thanh kêu kêu gọi gọi vang lên không ngừng.

Trái lại thì trước cửa đại học Thượng Kinh lại vô cùng yên tĩnh, mấy người bảo vệ còn đang ngáp ngắn ngáp dài, nhưng lại không dám quay về nằm ngủ, bởi vì đội trưởng của họ đã ra lệnh, nói rằng tối nay có thể sẽ có nhiều xe gắn máy ra vào.

Có thẻ ra vào thì cho vào, không có thẻ thì trực tiếp đuổi đi.

Mấy người bảo vệ đều không coi chuyện này ra gì.

Lái xe gắn máy? Có mấy người chứ?

Căng hết cỡ thì cũng chỉ hai ba cái mà thôi.

Nhưng mà không lâu sau, những tiếng động cơ liên vào lên, đây cũng không phải là âm thanh của một hai cái xe gắn máy có thể tạo ra, ít nhất cũng phải hơn 10 cái.

Bảo vệ lập tức tỉnh táo lại, cầm gậy cảnh sát thủ ở trước cửa, rất nhanh, một đống shipper lái xe gắn máy đã đến trước cửa.

Sau khi bảo vệ kiểm tra thẻ ra vào của họ, thì từng chiếc từng chiếc xe được đi vào trường.

Mười phút sau, học viện tài chính và kinh tế, ký túc xá nam.

Từ Hạo Đông vừa chạy xuống lấy bốn phần đồ ăn, lại chạy lên phòng.

Cao Văn Khải và Trương Nghiễm Phát nhìn thấy thế thì lập tức lăn từ trên giường xuống.

“Không phải vừa mới đặt xong à? Tốc độ nhanh thế?”