Chương 95: Một đêm này! (3)

Giọng hát từ từ hạ xuống, đám người cũng chìm vào yên lặng.

Rốt cuộc phải có tài hoa ra sao, tình cảm sâu như thế nào, mới có thể viết được loại ca từ này chứ?

Lấy góc nhìn của một con cá voi xanh cô độc, để biểu thị cho người đã đi theo nàng, đã trải qua bốn mùa với nàng, đã không ngừng đi cùng nàng, biểu thị cho người mặc bộ quần áo cũ nát kia, vẫn thu muôn sao vào trong mắt.

Lúc này, bọn họ mới phát hiện ra, lời Giang Chu vừa mới nói là thật

Sau khi nghe xong đoạn cuối cùng của bài hát này, đám con gái trong mảnh cây tùng kia thật sự muốn nhảy ra cầu hôn hắn.

Cứ việc mọi người đều biết, lời đồn về chuyện Giang Chu là cặn bã nam đã bị bác bỏ, nhưng đám con gái này lại chợt hy vọng, Giang Chu có thể biến thành cặn bã nam.

Như vậy thì mọi người không cần phải tranh giành với Tiểu Thiên Sứ kia nữa rồi, lập tức có thể tỏ tình, có thể nhào vào ngực Giang Chu rồi.

Lúc này, Phùng Tư Nhược bỗng nhiên đứng dậy.

Nàng nhìn Giang Chu với ánh mắt kinh ngạc.

Trái tim nhỏ của nàng cũng đang nhảy loạn như nai con.

Nàng cảm thấy, bài hát này là viết cho nàng.

Con cá voi cô độc kia, đã bơi xuyên qua đại dương vô tận, gặp gỡ rất nhiều người và phong cảnh, nhưng mãi mà vẫn không tìm được nơi để dựa vào.

Mãi cho đến khi nàng gặp được thiếu niên quần áo cũ nát kia, khoảnh khắc đó, giống như nàng bỗng nhiên tìm được nơi dựa vào, vì vậy, nàng muốn đem tất cả những gì mình cho đều cho người đó, nhưng hình như nàng lại không có gì để trao ra cả, bởi vì trong mắt người đó có xuân và thu, lại vượt qua tất cả những núi và sông mình từng thấy từng yêu.

“Quá hay!”

Cùng lúc đó, Giang Chu bỗng nhiên trở nên cảnh giác.

Ngay sau đó, hắn biến sắc, rồi vội vàng kéo Phùng Tư Nhược bỏ chạy.

Phùng Tư Nhược vẫn tràn đầy mơ hồ, chỉ có thể hỏi xem Giang Chu bị làm sao.

“Cmn, trong trường học tuyệt đối có thứ gì đó thành tinh rồi.”

“Ban nãy mình đã nghe được, mảnh cây tùng phía sau chúng ta bỗng nhiên nói là muốn gả cho mình!”

Mặt Giang Chu tràn đầy hoảng sợ, cả người đều không tốt.

Gả cho mình? Ha ha.

Một mảnh cây tùng mà nghỉ cái gì vậy?

Cùng lúc đó, Đinh Duyệt chậm rãi đứng lên, cô cũng không biets mình bị làm sao, bỗng nhiên lại cảm giác thấy. . .

Có lẽ Phùng Tư Nhược và Giang Chu mới là hoàn mỹ nhất?

. . .

Mười giờ rưỡi tối.

Quán mì xào trong phố ẩm thực của khu đại học.

Hơn 10 thương gia ngồi vây quanh một cái bàn, tất cả đều nhíu mày.

Có người hút thuốc, có người uống rượu chay, có người đang dỗ trẻ con vẫn nằm trong tá lót đi ngủ.

Trong ánh mắt của tất cả mọi người đều có mê mang, nghi ngờ, khó hiểu và cả mờ mịt.

“Đại Cường, Tiểu Giang thật sự nói như vậy sao?”

“Đúng vậy, cậu ấy nói là, đêm nay chúng ta nhất định phải mở cửa đến nửa đêm.”

“Nhưng mà đã muộn thế này rồi, có bao nhiêu người sẽ đặt đồ ăn online chứ?”

“Tôi cho là không có người nào đâu, hay là giải tán đi.”

Chủ tiệm mỳ xào có tính tình nóng nảy nhất lại làm vài hớp rượu, trên mặt viết đầy phiền não.

Bọn họ vốn đóng cửa từ 10 giờ tối rồi.

Nhưng anh Tiểu Giang lại bảo bọn họ phải tiếp tục mở cửa cho đến 12 giờ, nhưng quan trọng nhất là, bây giờ không có một vị khách nào cả.

Tiếp tục như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?

Đại Cường cũng không nói gì, nhưng anh ta vẫn quyết định chờ, anh Tiểu Giang người ta chính là sinh viên đại học Thượng Kinh đấy.

Lẽ nào não không to hơn đám người bọn họ sao?

So với về nhà chơi bài thua tiền, thì thà ở đây chờ một chút còn hơn.

“Lại đợi một lát đi, tôi tin tưởng Tiểu Giang.”

“Nếu như 11 giờ mà vẫn không có đơn đặt hàng, thì chúng ta ai về nhà nấy.”

Đại Cường đứng lên, chuẩn bị rót cho mình cốc nước.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của chủ tiệm mỳ xào ở trên bàn bỗng nhiên reo lên.

Đại Cường thả ấm nước xuống, cầm điện thoại di động cho chủ tiệm mỳ xào.

“Alo? Ai thế, tôi đang uống rượu!”

Anh Mỳ Xào liền nghe máy, lại rống một câu vào ống nói.

Nhưng đúng lúc này, đối diện lại truyền đến một âm thanh điện tử.

“Thương gia hợp tác đáng mến, ngài có một đơn đặt hàng, xin xử lý kịp thời.”

“Shipper sẽ đến sau năm phút, bây giờ bắt đầu tính thời gian.”

Lời này vừa dứt, toàn bộ người trong phòng đều dừng động tác lại.

Bởi vì thời đại này, điện thoại thông minh vẫn chưa phổ cập, nhất là đám thương gia trên phố ẩm thực này, cuộc sống của họ khá khó khăn, cho nên vẫn dùng điện thoại di động đời cũ.

Cho nên Giang Chu đã đi thuê một tổng đài ảo, chỉ cần trang web có đơn đặt hàng, thì nó sẽ tự động biến thành giọng nói điện tử, sau đó thông báo cho thương gia và shipper.

Vì để cho phần mềm giọng nói điện tử, hậu trưởng trang web và tổng đài ảo phối hợp được với nhau, Giang Chu đã phải nện 100 ngàn để mời năm lập trình viên hoàn thanh.

Tuy rằng rằng không bằng app của kiếp trước, cũng không có hiệu suất nhanh như vậy, nhưng cũng may là nghiệp vụ và đơn đặt hàng vẫn chưa quá lớn, cho nên phương thức này đã đủ để ứng phó với hoàn cảnh hiện giờ của trang web rồi.