Chương 93: Một đêm này!

Lúc này, Phùng Tư Nhược đang ngồi ở trên chiếc thuyền đá bên cạnh hồ không tên.

Nàng hơi ngước đầu lên, hô hấp gấp gáp.

“Phùng Tư Nhược!”

Giang Chu nhìn thấy bóng lưng của nàng thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cô bé này không giỏi giao tiếp, cũng không thích nói chuyện, nhưng nàng có một năng lực rất đặc thù, chính là chạy rất nhanh.

Lần trước Giang Chu vừa nói muốn cua nàng, kết quả là nàng bị dọa chạy.

Dưới sự không có chuẩn bị, một người cao to 1m8 như Giang Chu mà còn không đuổi theo kịp.

Nếu như không phải hiện giờ nàng đang khó thở, không thể nào chạy quá xa, thì Giang Chu muốn tìm nàng cũng không dễ như vậy.

“Hít sâu, thở ra. . .”

“Không nên khẩn trương, cố gắng nghĩ đến một số việc và người có thể khiến cho mình an tâm hơn.”

Giang Chu ngồi xuống bên cạnh nàng, vỗ nhẹ lưng của nàng.

Mà Phùng Tư Nhược vừa nhìn thấy Giang Chu thì cũng thở nhẹ một hơi.

Lúc này, tóc mai của nàng đã bị mồ hôi làm ướt sũng, nhìn trông rất điềm đạm đáng yêu.

“Sao rồi? Có khá hơn chút nào không?”

Phùng Tư Nhược hít sâu một hơi, lại bỗng nhiên cười khúc khích.

Đây là lần đầu tiên nàng có biểu cảm thoái mái như vậy ở trước mặt người khác.

Giang Chu hơi buồn bực: “Nguy hiểm như vậy mà còn cười à? Trên mặt mình dính gì sao?”

“Vui vẻ!”

“Có gì mà vui vẻ?”

“Lên sân khấu biểu diễn. . .”

Ánh mắt Giang Chu lập tức nhìn nàng đầy dịu dàng, khóe miệng hắn cũng theo đó mà cong lên.

Hắn vô cùng hiểu Phùng Tư Nhược.

Dù sao đời trước, hai người họ cũng đã chung sống hơn chục năm.

Tuy cô bé này không nói gì, nhưng thật ra nàng cực kỳ để ý đến năng lực xã giao của mình, nàng vẫn luôn muốn thay đổi nó, muốn không sợ hãi nữa, muốn trở nên hoạt bát. . .

Cho nên, lần lên sân khấu biểu diễn này, chính là khiêu chiến lớn nhất trong đời nàng.

Một người bị chứng sợ đám đông và xã hội, chỉ cần nhìn thấy người xa lạ thì đã có cảm giác e ngại rồi, chứ đừng nói là đi lên sân khấu biểu diễn trước mặt mấy ngàn học sinh.

Đối với Phùng Tư Nhược mà nói, chuyện này rất nguy hiểm, nhưng cũng rất đáng giá.

“Bây giờ ổn rồi chứ?”

“Ừm, ổn rồi!”

Giang Chu nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Đây là một thắng lợi của người bị mắc chứng sợ đám đông, đúng hay không?”

Phùng Tư Nhược khoái trá gật đầu: “Đúng vậy, thắng lợi của mình.”

“Vậy sau này bạn có muốn tham gia mấy chương trình như vậy nữa hay không?”

“Hmmmm… muốn!”

“Vậy thì mình nói cho bạn biết một bí mật nhé?”

“Bí mật gì?”

Giang Chu tiến lại bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Mình lại biết một ca khúc mới, sau này chúng ta lại biểu diễn nhé?”

Hai mắt Phùng Tư Nhược mở to, cái miệng nhỏ nhắn cũng há hốc ra, kinh ngạc nói: “Mới (Tân)?”

“Ừm, con mới (tân) hơn cả thằng em của mình, chưa ai được nghe qua, bạn là người đầu tiên được biết đến.”

Dưới bóng đêm, ánh trăng như nước, mặt hồ trong như gương.

Chỉ có gió đêm thỉnh thoảng sẽ dạo qua một chuyến, làm cho mặt hồ hơi lăn tăn.

Những cây liễu bên hồ cũng xào xạc như đang hát.

Phùng Tư Nhược nhìn Giang Chu với ánh mắt rực rỡ.

“Là bài hát gì?”

Giang Chu hơi nhíu mày: “Chú cá voi hóa thân của hòn đảo cô độc.”

“Hóa thân của hòn đảo cô độc. . .?”

“Đúng thế, viết về một chú cá voi cô độc, tên là Alice.”

Khóe miệng nhỏ nhắn của Phùng Tư Nhược liền hé ra, lặng lẽ đọc cái tên Alice này.

Sau đó, nàng dùng hai tay để nâng gò má trắng nõn, lặng lẽ nhìn Giang Chu.

Giang Chu biết cái biểu cảm này, cô bé này đang muốn nghe mình kể chuyện.

“Có phải bạn muốn biết, vì sao Alice lại cô độc đúng không?”

Phùng Tư Nhược gật đầu, trong ánh mắt đã tràn ngập tò mò.

“Bởi vì âm thanh của cá voi bình thường có tần suất là 1525 Hz, nhưng tần suất của Alice chỉ có 45 Hz.”

“Đối với đồng loại của Alice, thì nàng như một người câm, đã chú định là cô độc cả đời.”

“Không ai có thể nghe được giọng nói của nàng, cũng giống như không ai có thể hiểu được nội tâm của nàng.”

“Vì vậy, nàng liền vừa ca hát, vừa bơi từ hải vực ấm áp, đến hải vực lạnh lẽo ở phía Bắc Thái Bình Dương.”

“Nàng có một nguyện vọng, đó chính là tim được đồng bạn có thể nghe thấy âm thanh của nàng.”

“Nhưng mà từ đầu đến cuối, Alice vẫn không nhận được đáp lại.”

Giang Chu quay đầu lại: “Có phải hay không là rất giống một người.”

Phùng Tư Nhược gật đầu: “Giống mình.”

“Không phải, không giống bạn, bởi vì có rất nhiều người có thể nghe được giọng nói của bạn, mình có thể, Đinh Duyệt cũng có thể, cho nên bạn không cô độc.”

“Vậy. . .bài hát đó. . .”

Cùng lúc đó, con đường nhỏ tối tăm bên hồ Vô Danh có những tiếng bước chân vang lên.

Có vô số học sinh đang khom người đi qua bên đó.

“Đừng chen nữa, hết chỗ rồi, qua bên kia một chút đi!”

“Móa, các ông xem lâu như vậy, cũng cho tôi xem một lát đi.”

“Nhỏ giọng thôi, không xem được thì nghe đi, Giang Chu chuẩn bị hát rồi.”

“Thật hay giả? Để tôi lấy điện thoại di động ra ghi âm!”

“Không biết bài hát này có hay bằng Nổi Gió Lên không nữa!”

“Nổi Gió Lên quá đỉnh rồi, nào có sáng tác dễ như vậy chứ?”