Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 79: Không nên nghe, mà phải tự nhìn!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Chu thuận lợi rời khỏi ký túc xá, liền phóng nhanh trên sân trường.

Lúc này, dưới ánh trăng, hồ nước không tên trong trường như được dải một lớp bạc.

Nó giống như một tấm gương được gắn trong lòng đất vậy.

Phùng Tư Nhược đưng ở bên một tảng đó có hình chiếc thuyền, biểu cảm của nàng có chút dễ thương.

Giang Chu chống tay lên cây thở hổn hển vài cái, sau đó lại ném ra một câu: “Đây là vợ nhà ai mà nửa đêm rồi còn không ngủ, đang chờ tình nhân sao?”

Phùng Tư Nhược quay đầu lại, gò má đỏ lên, nói: “Không phải vợ. . .”

“Được rồi, bạn học Phùng, bạn chờ bao lâu rồi?”

“Vừa đến thôi!”

Giang Chu đi qua, lúc này hắn mới phát hiện nàng đang mặc chiếc váy mà mình mua cho.

Rõ ràng đã nói là chỉ mặc một lần.

Hừ, ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật nha.

“Bạn biết chuyện trên diễn đàn rồi chứ?”

Phùng Tư Nhược gật đầu, vươn tay: “Ăn kẹo!”

Trong túi nàng còn rất nhiều kẹo hình con thỏ nhỏ.

Nhưng mà chính bản thân nàng lại không thích ăn kẹo, mà hình như Đinh Duyệt cũng không thích ăn.

Có điều, nàng vẫn mua một gói to.

Thật sự là kỳ lạ!

Giang Chu cầm viên kẹo: “Bạn đã xem rồi mà vẫn dám đến à? Không sợ mình lộ nguyên hình à?”

Phùng Tư Nhược thấy hơi sợ hãi: “Mình. . . mình không nghe, chỉ nhìn!”

“Ủa? Cái gì cơ?”

“Trưa nay, bạn nói. . .”

Lúc này, Giang Chu mới nhớ ra, trưa nay mình đã nói với nàng.

Không nên nghe người khác nói, mà phải học cách tự mình nhìn.

Cô gái này thật sự là quá ngoan ngoãn, mình nói cái gì cũng nhớ ở trong lòng.

“Vậy mình nói thật cho bạn biết, chuyện trên diễn đàn là bịa đặt, hiện giờ mình cmn vẫn chỉ là một tên con trai, không phải đàn ông.”

Phùng Tư Nhược kinh ngạc, mở to mắt nói: “Mình. . . mình không muốn biết!”

Giang Chu cũng hơi kinh ngạc: “Bạn lại có thể hiểu câu này có ý gì sao?!!”

“Trong ký túc xá. . .thỉnh thoảng có thảo luận!”

“Con bà nó, bạn không nên chơi với đám người đó nữa, bọn họ chỉ biết làm vợ mình hư thôi!”

Phùng Tư Nhược cúi đầu: “Bạn đừng gọi lung tung.”

Giang Chu mỉm cười, ngồi xuống bên rìa chiếc thuyền đá: “Mình không gọi lung tung, bạn thật sự là vợ mình, nhưng hiện giờ bạn vẫn chưa biết mà thôi!”

“Không phải. . .”

“Được rồi, bây giờ không phải, sau này sẽ phải!”

Phùng Tư Nhược không muốn đề ý đến Giang Chu nữa.

Tên này luôn vô tình hoặc cố ý trêu đùa mình.

Nàng cũng hơi sợ hãi, nếu như mình nghe quen rồi, lần sau lại không cẩn thận mà bằng lòng thì làm sao bây giờ?

Sau đó, Giang Chu cũng không nói chuyện.

Hai người cứ ngồi cạnh nhau mà nhìn ánh trăng trong nước.

Một lát sau, Phùng Tư Nhược lại đưa tay ra: “Ăn kẹo!”

Giang Chu nhìn nàng: “Muốn mình mắc bệnh tiểu đường à?”

Mặt Phùng Tư Nhược hiện lên một tia ủy khuất, lại chậm rãi thu tay về.

Nàng mang theo rất nhiều, nên khá nặng.

Kết quả là mới đưa ra được một viên, lại phải mang về hết.

Lúc này, Giang Chu quay đầu sáng: “Không ăn kẹo nữa, bạn. . .để mình hôn một cái.”

Vù!

Phùng Tư Nhược vội vàng cuống quýt đứng lên, định chạy về phía ký túc xá của mình.

Nàng sợ hãi, nàng lại bị sợ hãi.

Lần trước thì muốn tán tỉnh mình, lần này lại còn đòi hôn.

Nàng muốn chạy trở về ký túc xá ngay!

Nhưng lần này, Giang Chu đã có chuẩn bị rồi, khi nàng vừa đứng dậy, thì hắn đã ngăn cản đường của nàng.

Hai mắt Phùng Tư Nhược đã rưng rưng: “Đừng bắt nạt mình. . .”

“Mình đùa thôi, sao bạn lại nhát gan như vậy chứ?”

“Sợ hãi. . .”

Giang Chu buông hai tay xuống: “Trời cũng muộn rồi, mình không dọa bạn nữa, để mình đưa bạn về ký túc xá.”

Phùng Tư Nhược ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Đinh Duyệt nói. . .bạn sẽ bị đuổi học.”

“. . .”

Giang Chu hơi ngẩn ra: “Mình hiểu rồi, cho nên bạn đến đây là để gặp mình lần cuối?”

“Tất cả mọi người đều nói bạn sẽ bị đuổi học. . .”

“Bọn họ đánh rắm, mình trong sạch, cho nên không thể nào bị đuổi học được, ngày mai sẽ cho bạn biết chân tướng, được không?”

“Ừm!”

Giang Chu gật đầu: “Vậy ngày mai để cho mình hôn một cái, được không?”

“Ừm. . . A, không được!”

Cô bé này thật sự là rất đơn giản và dễ thương, ngốc nghếch và dễ lừa.

Giang Chu mỉm cười, rồi tiễn nàng đi về ký túc xá nữ.

Hắn vốn còn định chơi vài ngày với kẻ lập topic.

Như vậy mới có thể thể hiện mình đáng thương thế nào khi bị bịa đặt, vu oan.

Đến khi đó, có thể đòi nhiều tiền bồi thường hơn.

Nhưng bây giờ, hắn bỗng nhiên không muốn chơi nữa.

Bởi vì những người không biết chân tướng sẽ rất lo lắng cho hắn.

“Em gái, biết chuyện trên diễn đàn chưa?”

“Ừm, em và Tô Nam đã điều tra, nếu điều tra ra thì sẽ xé rách miệng của tên đó!”

“Con gái con đứa không nên bạo lực như vậy, cẩn thận không tìm được chồng!”

“Không tìm được chồng thì có thể nương tựa vào nhà anh, em chỉ cần cơm ăn thôi!”

“Nói nhảm ít thôi, dù sao chúng ta cũng phải giả vờ là người bị hại, không được chủ động ra tay, hiểu chưa?”

“Vậy phải làm sao bây giờ, tên đó nói chuyện rất khó nghe!”

“Như vậy đi, anh gửi cho em một văn bản, đợi sáng mai, em hãy dùng ID của mình để đăng lên diễn đàn!”

“Được rồi, em nghe anh vậy!”

Sau khi gửi xong tin nhắn, Giang Chu quyết định đi theo đường cũ để trở về ký túc xá.

Nhưng đúng lúc này, những tiếng tinh tinh lại vang lên không ngừng.

Trên màn hình của hắn, ảnh chân dung của Sở Ngữ Vi đang nhấp nháy liên tục.

“Chuyện trên diễn đàn sinh viên có phải thật không? Tại sao bạn có thể làm như vậy?”

“Cắt đứt liên lạc với các cô ấy đi, mình sẽ giả vờ như không biết, được không?”

“Làm cặn bã nam thật sự vui sướиɠ như thế sao? Tại sao bạn lại trở nên như vậy?”

“Hồi trước bạn rất đơn thuần, ngay cả nói chuyện với mình mà cũng đỏ mặt.”

“Rốt cuộc là chuyện gì đã làm bạn thay đổi? Là vì bị mình từ chối sao? Sao bạn lại ngây thơ như vậy chứ?”

Giang Chu đọc những tin nhắn này xong thì không khỏi lắc đầu.

Tin tưởng, sẽ khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.

Giống như Phùng Tư Nhược vậy, nửa đêm vẫn chạy đi gặp hắn.

Mặc dù bạn biết, làm vậy cũng không giúp được gì cả.

Nhưng mà bạn vẫn thấy vui vẻ.

Mà người sống, quan trọng nhất không phải là vui vẻ sao?

Rõ ràng Sở Ngữ Vi cũng là một trong những người trong cuộc của chuyện này.

Nhưng nàng lại không tin tưởng hắn, cũng không tin tưởng bản thân mình.

Trái lại thì, Phùng Tư Nhược không biết gì về chuyện này, nhưng nàng vẫn lựa chọn không nghe, mà chỉ tự nhìn.

Vợ, quả nhiên vợ cả vẫn là tốt nhất.

Giang Chu thở dài, ấn vào ID của Sở Ngữ Vi, rồi kéo nàng vào sổ đen vài ngày đã.

Chi hy vọng ngày mai nàng biết chân tưởng rồi, thì sẽ không hối hận với những gì mình nói hôm nay.

Giang Chu nhét điện thoại di động vào túi, quay người đi về ký túc xá của mình.

“Lão Giang, ông về rồi à? Bún vịt của tôi đâu?”

“Chơi với mấy cô nàng vui quá cho nên quên mua rồi.”

“Đã cmn đến thời điểm này rồi, mà ông vẫn ra ngoài với gái?”

Giang Chu cười nhạt: “Ngày mai các ông sẽ biết, đến khi đó các ông cũng phải gọi tôi là đại ca.”

“Ngày nào cũng chém gió, đã sập bàn rồi mà còn cố gắng gượng làm gì!”
« Chương TrướcChương Tiếp »