Chương 76: Xong, nổi danh toàn trường!

Trong diễn đàn của khu đại học.

Hầu như tất cả những đề cử hot đều có mấy chữ Giang nào đó.

Chỉ mấy chữ đơn giản đó, là có thể cảm nhận được sự phẫn nộ mãnh liệt của người mở topic rồi.

Tựa như Giang nào đó này là một ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt, không việc ác nào không làm.

Ngay cả Giang Chu nhìn thấy cũng mà cũng vô cùng tức giận.

Móa, người này thật sự quá ghê tởm.

Dĩ nhiên lại dùng vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái và linh hồn bác ái để đi lừa gạt nữ sinh viên!

Nếu như người này không phải là mình, thì hắn nhất định cũng nhảy vào mắng chửi một phen.

Có điều Giang Chu cũng tự hiểu lấy mình.

Rõ ràng những thứ này là đang miêu tả bản thân mình.

Dù sao thì trừ mình ra, cũng không ai có thể hoàn thành hành động vĩ đại như một đêm hẹn ba cô cả!

Vì nghiệm chứng suy đoán này, nên hắn đã mở mấy topic ra xem.

Nội dung bên trong cực kỳ đặc sắc, quả thực là giống như đang đọc tiểu thuyết vậy.

Tổng kết lại là như này.

Chuyện mình một đêm hẹn ba cô đi ăn cơm đã bị người khác chụp lại, hơn nữa, còn chụp toàn bộ hành trình luôn.

Bắt đầu từ Hàn Nhu, mãi cho đến khi Sở Ngữ Vi xuất hiện.

Mỗi một cô gái đều được chụp vô cùng rõ ràng.

Hơn nữa, người chụp ảnh còn cực kỳ kinh tởm, người này còn cố tình chọn mấy tấm ảnh xấu nhất của Giang Chu.

Bởi vì đây là ảnh chụp chứ không phải video.

Cho nên người đăng topic đã cố tình ngụy tạo những lời đối thoại rất ác ý.

Ví dụ như: “Mỹ nữ, tối nay đừng về nhé? Chúng ta đi khách sạn!”

. . .

“Nói giá đi, chỉ cần em theo anh, thì mặc kệ là bao nhiêu tiền anh cũng trả được!”

. . .

“Có thai thôi mà cũng khóc, tôi cho cô tiền, cô đi phá thai đi, đừng làm phiền tôi nữa!”

. . .

Nói chung là bọn họ đã dùng hết tất cả trí tưởng tượng của mình, để chế tạo Giang Chu thành một kẻ có tiền lại vô cùng ghê tởm và cặn bã.

Nếu như topic này mà được chuyển thể thành tiểu thuyết, thì tuyệt đối sẽ hot khắp internet luôn.

Nhưng trong này cũng có một điểm không bình thường.

Đó chính là, Hoàng Kỳ, Tô Nam và Sở Ngữ Vi đều bị bịa đặt, nói xấu.

Nhưng duy chỉ có Hàn Nhu là không bị chủ topic nói xấu gì cả.

Khi Giang Chu nhận ra điểm này, thì hắn lập tức bừng tỉnh.

Đây chắc là người theo đuổi Hàn Nhu làm ra rồi.

Bởi vì ngày hôm đó, khi hắn đi đón cô em gái này ở ven đường, thì rừng cây phía Nam có rất nhiều người đứng xem.

Nếu như không có gì ngoài dự liệu, thì người này nhất định đã theo dõi từ trường học.

Giang Chu tiếp tục xem vài topic nữa, để cố gắng tìm thêm vài manh mối.

Kết quả là hắn phát hiện ra, mặc dù giờ vẫn là năm 09, nhưng đám dân mạng cũng vẫn thần thông quảng đại như thế.

Bọn họ thậm chí còn có cả bức ảnh mình đi dạo phố với cả Sở Ngữ Vi.

Có ảnh mình đi dạo hồ với Phùng Tư Nhược.

Ngoài ra còn có một số bức ảnh Tô Nam đang nhảy múa trong cửa hàng.

Nói chung là đủ loại ảnh để làm chứng cớ.

Cộng thêm những ảo tưởng ác ý của chủ topic.

Giang Chu đã trở thành cái mà mọi người gọi là tuyệt thế cặn bã nam.

Đây chính là sức mạnh của internet.

Chỉ cần bóng tối ập đến, thì ngay cả trung tâm vụ bão cũng không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

“Sao rồi? Giờ ông còn gì để nói nữa không?”

“Tôi còn tưởng rằng ông chỉ có vẻ ngoài không đàng hoàng mà thôi, lại không ngờ rằng ông thật sự là một tên khốn nạn khiến cho người ta giận sôi gan.”

“Ông căn bản không xức với Tư Nhược, sau này đừng tìm cô ấy nữa!”

Giọng nói của Đinh Duyệt lại vang lên, giọng điệu châm chọc giống như những con dao nhỏ.

Giang Chu tắt điện thoại di động, trả lại cho Đinh Duyệt, nói: “Cái pixel rách nát này, ít nhất cũng làm giảm 60% độ đẹp trai của tôi!”

Đinh Duyệt lại rất khó tin: “Dĩ nhiên ông lại để ý đến cái này? Tôi thật sự cạn lời rồi!”

“Nói thật, mấy tấm ảnh này là thật, nhưng câu chuyện này thì là nói nhảm.”

“Vậy sao? Dám làm không dám chịu, mà còn xứng làm đàn ông à?”

Giang Chu yên lặng một lát: “Rốt cuộc tôi cũng không thể cởϊ qυầи để cho bà nghiệm chứng, đúng không?”

Đinh Duyệt chợt lùi lại một bước, đỏ bừng cả mặt, nói: “Ông. . . ông thật sự là hết thuốc chữa!”

“Chuyện này, bà đừng nói với Phùng Tư Nhược, để tôi tự nói.”

“Ông nằm mơ đi thôi!”

Đinh Duyệt nói xong liền quay người, trực tiếp rời đi, không thèm quay đầu nhìn lại.

Mà Giang Chu chỉ châm điếu thuốc lên, ngồi yên lặng một lát.

Xong đời rồi sao?

Từ khi mình trọng sinh trở về.

Ngoại trừ bị động tiếp nhận một nụ hôn của Hoàng Kỳ, thì mình hoàn toàn chưa làm điều gì khác cả.

Thế mà cmn đã xong đời rồi?

Biết thế, trước khi trọng sinh mình phải đi học hỏi La Thiên Vương rồi!

Nhưng dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, nên giải quyết vẫn phải giải quyết.

Mà điều quan trọng nhất chính là tìm ra chủ topic.

Giang Chu nhìn thời gian, lúc này đã là hơn 5 giờ chiều.

Trời vẫn còn chưa tối, chỉ là mùa hè nên ban ngày tương đối dài.

Giang Chu đi tìm Từ Hạo Đông, mượn thẻ sinh viên của cậu ta để đăng ký ID diễn đàn.

Sau đó, hắn điên cuồng nhắn lại trong từng topic một.

“Ông đây chính là cặn bã đấy, liếʍ cẩu, có giỏi đến cắn tao đi!”

“Không ăn được nho thì nói nho chua, chắc vẫn chưa biết cặn bã nam sung sướиɠ thế nào đâu nhỉ?”

“Tao chính là Giang nào đó đây, tuy tao cặn bã, nhưng tao vẫn rất quang minh chính trực!”

“Tên ngu xuẩn lập ID phụ để mở topic, lại còn chụp trộm rồi ngụy tạo câu chuyện kia, đừng để tao tìm thấy mày!”

“Sau này tao sẽ tán càng nhiều mỹ nữ hơn, mày giỏi thì ngày nào cũng đi chụp trộm tao đi!”

“Để tao xin lỗi? Nghĩ hay lắm, từ nhỏ đến giờ, ông mày vẫn là cặn bã nam đấy!”

“Ai muốn học tập thì nhắn riêng cho tôi, tôi sẽ mở lớp học yêu đương cho sinh viên đại học!”

“Còn đám anh hùng bàn phím kia, cứ rúc trong ký túc xá tự sướиɠ đến chết đi!”

Sau khi Giang Chu nói những lời này, thì diễn đàn lập tức nổ tung.

Mặc dù mọi người không biết Giang Chu này là thật hay giả.

Nhưng vẫn bị giọng điệu vênh vào và phách lối này làm cho tức giận.

Tên khốn nạt này đến chết mà vẫn không biết hối cải!

Hơn nữa, lại còn nhảy ra, muốn một người mắng bốn phía luôn?!!

Vì vậy, vô số bình luận trực tiếp tràn vào như lũ quét.

“Giang Chu, mau cút ra khỏi đại học Thượng Kinh, đừng làm mất mặt ngôi trường này!”

“Xúc phạm phụ nữ mà còn lý luận? Mau xin lỗi tất cả mọi người đi!”

“DCM, tôi không chịu nổi rồi, đêm nay ai đi đánh tên này với tôi không?”

“Có, đánh tên này một trận trước đã, rồi bắt tên này phải xin lỗi trước mặt toàn trường!”

“Tôi đã gọi điện thoại cho bên giáo vụ rồi, chủ nhiệm Nghiêm nói sẽ bắt tay vào điều tra.”

“Đuổi học, nếu trường học mà không đuổi loại người như này, thì chúng ta đi báo cảnh sát!”

Giang Chu nhìn những bình luận này, khóe miệng lại cong lên.

Vô cùng tốt, phải như vậy mới có hiệu quả.

Chuyện này phải càng lúc càng lớn mới được.

Dù sao, bịa đặt vu khống trên internet, thì cũng phải chịu trách nhiệm pháp luật.

Nếu như chuyện này mà không to, thì trường học nhất định sẽ đè nó xuống.

Vậy mình còn tìm tên khốn khϊếp kia kiểu gì?

Hắn đang gây dựng sự nghiệp, mấy hôm nay cũng đã hơi thiếu tiền rồi.

Hắn còn đang nghĩ cách để kiếm thêm ít tiền đây.

Không ngờ lại có kẻ tự đưa đến cửa.

Chụp trộm, lại cố tình bịa đặt vu khống, vậy cũng đủ để mình kiếm chút tiền phí tổn thất tinh thần rồi nhỉ?

Kiếp trước, hắn đã thấy những chuyện như này rất nhiều lần.

Nào là chị gái mông to Trương Mỹ Ngọc ở Thanh Hoa bị đại lão nào đó kiểm tra giấc ngủ.

Nào là cô công chúa nhỏ kiêu ngạo đi trộm tai nghe ở siêu thị.

Tất cả đều phải làm to chuyện thì mới được xử lý sao?

Làm to chuyện trước, sau đó khóc lóc xin lỗi.

Chờ tìm được người kia, thì lập tức trả đòn.

Sau đó lại đăng một câu lên mạng xã hội: Phong cảnh trên sân thượng đẹp quá! (Ý nói dọa nhảy lầu)

Cuối cùng thì bắt chẹt một khoản bồi thường.

Hoàn mỹ!

Đã có người muốn chơi mình, vậy tại sao mình không để cho tên đó chảy máu?