Chương 69: Làm cặn bã nam cũng quá mệt mỏi!

“Ăn gì? Gọi tùy ý.”

Hoàng Kỳ mở thực đơn ra: “Cho một phần xxx, cảm ơn!”

Rất nhanh, đồ ăn đã được mang lên bàn.

Có điều, lên mang thức ăn lên này có một việc nhỏ xen vào giữa.

Chính là nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua Giang Chu, lại liếc nhìn Hoàng Kỳ.

Khi cô rời đi, còn mang theo biểu cảm khϊếp sợ, còn cố gắng xoa xoa mắt mình.

“Nghe nói gần đây bạn rất bận rộn à?”

“Ừm, bận rộn đi tán gái khắp nơi!”

Hoàng Kỳ liếc mắt nhìn Giang Chu một cái: “Vậy Giang Đại Quan Nhân, sao hôm nay lại rảnh rỗi mời mình ăn cơm rồi?”

Giang Chu mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh: “Đương nhiên là vì giữ tình cảm với bạn học cùng lớp rồi.”

“Vậy sao không thấy bạn mời cả lớp ăn cơm nhỉ?”

“Mình chỉ mời mỹ nữ, cái này gọi là tú sắc khả xan.(*)”

(*) ý nói người có nhan sắc mê người, sắc đẹp thay cho cơm.

Hoàng Kỳ mỉm cười: “Lần sau cứ nói câu này, mình thích!”

Giang Chu hút sâu một hơi, lại cảm thấy có chút mới mẻ.

Mỗi khi hắn đối mặt với con gái, thì hắn luôn là người chiếm thượng phong.

Nhưng lần này, hắn lại bị động không ngóc đầu lên được.

Hoàng Kỳ này sẽ không phải là nữ Hải Vương đấy chứ?

“Đừng nhìn mình như vậy, mình chưa từng có bạn trai!”

“Thật á? Nhưng sao mình có cảm giác bạn rất thành thạo mấy chuyện này nhỉ!”

Hoàng Kỳ nghịch cái nĩa trong tay: “Tuy mình không có bạn trai, nhưng vẫn nuôi mười mấy con liếʍ cẩu!”

Giang Chu lập tức tỏ vẻ nghiêm túc: “Bạn học Hoàng Kỳ, đây là chuyện rất thất đức.”

“Vậy bạn mau cảm hóa mình đi!”

“Cảm hóa thế nào?”

“Chinh phục mình, để cho mình chỉ thuộc về riêng bạn, để cho khăn trải giường của mình đầy hoa mai.”

“Câm miệng, nữ lưu manh!”

Hoàng Kỳ lại cười khanh khách: “Được rồi, nói chuyện đàng hoàng đi, tìm mình làm gì?”

Giang Chu cầm ly rượu lên: “Hôm trước gặp mặt không dám nhìn kỹ, hôm nay hẹn bạn ra ngoài để thưởng thức một chút.”

“Chỉ như vậy?”

“Ừm, những thứ đẹp đẽ, vẫn luôn khiến cho người ta vui thích!”

Không ngờ Giang Chu vừa nói lời này, thì mặt Hoàng Kỳ bỗng nhiên đỏ lên.

Mà khoảnh khắc đó, Giang Chu cũng đã bắt được vẻ hoảng loạn chợt lóe lên trong mắt của nàng.

Khá lắm, hóa ra con bé này dễ xấu hổ như vậy.

Vừa rồi còn giả vờ làm nữ Hải Vương, kết quả vừa tán tỉnh vài câu thì đã lộ ra nguyên hình.

Giang Chu nghĩ đến đây thì lập tức có kế hoạch.

“Hỏi bạn một vấn đề, bạn có muốn làm ngôi sao, minh tinh không?”

Hoàng Kỳ hơi sững sờ: “Minh tinh gì?”

Giang Chu suy tư một chút: “Như kiểu Nữ Thần sân trường này, Ngọc Nữ chưởng môn này, em gái ngọt ngào. . .”

“Mình cũng không thi học viện điện ảnh mà!”

“Mình chỉ hỏi bạn có muốn hay không thôi!”

Hoàng Kỳ gật đầu: “Cảm giác được mọi người vây quanh, chắc hẳn cũng rất tốt.”

Giang Chu vỗ tay một cái: “Cần chính là những lời như vậy!”

“Bạn muốn làm gì?”

“Không có gì, ăn cơm trước, ngày mai rồi nói.”

“Thần thần bí bí. . .”

Rất nhanh, bữa cơm đã kết thúc.

Giang Chu liền đưa Hoàng Kỳ về trường học, lại dừng ở lối đi bộ.

Hắn đi đi về về hai chuyến, cũng thấy hơi mệt mỏi rồi.

Vì vậy, Giang Chu liền nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.

Nhưng đúng lúc này, Hoàng Kỳ lại tiến lại gần, rồi hôn bẹp một cái lên mặt hắn.

Giang Chu mở bừng mắt: “Thua lỗ rồi, mình muốn trả lại!”

Hoàng Kỳ hoảng sợ, lập tức né tránh: “Nghĩ hay quá nhỉ!”

“Vậy bạn đánh lén mình làm gì?”

“Cám ơn bạn thôi, một là vì đã mời mình uống trà sữa, cái khác là vì đã mời mình ăn một bữa cơm tây!”

“Không thể nào, bạn xinh đẹp như vậy, bình thường không có ai mời bạn sao?”

Hoàng Kỳ cầm ví rồi xuống xe, lại chớp chớp mắt nói: “Không phải không có người hẹn, mà là mình không đi với những người khác.”

Làm cặn bã nam thật sự quá mệt mỏi.

Giang Chu thở dài, lại lái xe trở về một lần nữa.

Sau đó, lại đón Tô Nam ở trước cửa phòng làm việc của mình.

Tô Nam đã thay chiếc váy lolita bằng một chiếc váy quây.

Còn khoác một cái túi có hình còn mèo, dưới ánh đèn đường, nhìn trông hết sức dễ thương.

“Ông chủ, anh nhìn màn hình điện thoại di động của tôi này.”

Giang Chu ghé mắt qua: “Một quả cầu đỏ, làm gì vậy?”

Tô Nam hừ một tiếng: “Chỉ cần 1 click là có thể báo cảnh sát, nếu như anh muốn làm loạn, thì tôi sẽ ấn nó.”

“Tô Nam, cô hiểu lầm rồi, tôi là một người rất chính trực đấy.”

“Vậy sao?”

Giang Chu nói rất thành khẩn: “Tuy rằng tôi biểu hiện như một cặn bã nam, nhưng thật ra thì tôi rất đơn thuần, tôi không hiểu tại sao cô lại cảm thấy tôi không phải là người tốt?”

Tô Nam lộ ra một nụ cười rất miễn cưỡng: “Anh đã thấy người đơn thuần nào, lại cho nhân viên của mình nhảy múa ở trong phòng làm việc chưa?”

“Bởi vì tôi là kẻ yêu thích nhảy múa thôi, điều này cũng không đại biểu cho việc tôi lưu tình khắp nơi mà.”

“Ồ, vậy anh có thể lau vết sôi môi trên mặt trước khi nói những lời này không?”

“. . .”