Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 66: Mọi thứ đã xong, chỉ thiếu gió đông!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Chu liếc nhìn điện thoại di động: “Đã cmn 11 giờ rồi mà còn là sáng sớm à?”

Từ Hạo Đông nhìn bàn tay phải của mình: “Hết cách rồi, bạn gái tôi nói là, hôm qua cô ấy quá mệt mỏi, cho nên muốn nghỉ ngơi.”

“Móa, ông thật sự quá trâu bò rồi!”

Giang Chu còn muốn vỗ tay cho tên này, liêm sỉ của tên này thật sự khiến cho người ta thán phục.

Hắn tự nhận mình đã là một người không biết xấu hổ rồi, nhưng hoàn toàn thua xa tên Từ Hạo Đông này.

Nhưng đúng lúc này, Trương Nghiễm Phát cũng từ nhà vệ sinh đi ra.

Tên này nhìn trang phục lỗng lẫy của Giang Chu thì cũng hơi kinh ngạc.

“Lão Giang, ông đi đâu thế? Hẹn hò à?”

Khóe miệng Giang Chu cong lên: “Hôm nay tôi muốn khiêu chiến, một tối hẹn ba cô gái đi ăn cơm, cho nên phải ăn diện một chút!”

“Lại còn ba người, ông có thể không chém gió được không?”

“Không tin thì thôi, dù sao mấy ông cũng không cảm nhận được niềm vui sướиɠ khi làm cặn bã nam đâu!”

Trương Nghiễm Phát lập tức thấy hơi hâm mộ: “Thật sự hẹn một lúc ba cô?”

“Ừm, một người 5 giờ, một người 7 giờ, một người 9 giờ!”

“Lão Giang, làm anh em nên tôi phải khuyên ông một câu, làm như vậy sẽ gặp báo ứng!”

Giang Chu quay đầu liếc mắt nhìn câu ta: “Vậy tôi hỏi ông một câu, nếu như ông cũng có cơ hội này, thì ông có muốn gặp báo ứng hay không?”

Trương Nghiễm Phát lập tức hơi sửng sốt, cậu ta yên lặng một lúc rồi nói: “Chắc là tôi cũng muốn thôi!”

“Vậy ông còn nói vớ vẩn cái gì, mau cút đi chơi yêu qua mạng của ông đi!”

“Thật quá đáng, tôi yêu qua mạng được hai tuần rồi, ngay cả miệng cũng chưa hôn được!”

Trương Nghiễm Phát khóc, liền lao vào nhà vệ sinh, không muốn ra nữa.

Giang Chu cũng mặc kệ tên này, hắn trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, rời khỏi ký túc xá.

Lúc này, Cao Văn Khải vẫn nằm trong chăn không dám lên tiếng, liền ngẩng đầu lên.

Là một liếʍ cẩu xuất sắc nhất trong đám liếʍ cẩu, cậu ta cảm thấy mình không có mặt mũi nào đối mặt với Giang Chu.

Bản thân mình liếʍ một người đã đủ mệt mỏi rồi.

Vừa phải múc nước, vừa phải đi hỗ trợ chiếm bàn, thỉnh thoảng lại phải giặt quần áo đồng phục bóng rổ thay cho bạn trai cô ấy nữa.

Mà tên khốn Giang Chu này, vậy mà có thể hẹn hò với ba cô gái trong một ngày.

“Tên khốn Giang Chu này tán tỉnh ba cô gái cùng một lúc kiểu gì nhỉ?”

Từ Hạo Đông cười nhạt: “Ba cô? Ông cho rằng thật sự là ba cô à?”

Hai mắt Cao Văn Khải sáng lên: “Chẳng lẽ ông đang nói là, tên này chỉ chém gió thôi?”

“Không phải, ý của tôi là, hôm nay có ba cô, ngày mai thì sao? Ngày kia thì sao? Cuối cùng cộng lại với nhau thì sẽ là bao nhiêu cô?”

“Cái đệch, phòng chúng ta chỉ có mỗi tên này là thực hiện được mục tiêu hôm khai giảng à?”

Lúc này, Trương Nghiễm Phát cũng đi qua: “Mục tiêu hôm khai giảng là cái mọe gì?”

Cao Văn Khải ngồi dậy: “Hôm đó, tôi nói mình muốn đi làm thêm kiếm học phú, Hạo Đông nói muốn học tập cho giỏi, còn ông nói là muốn gia nhập hội sinh viên.”

“Vậy Lão Giang nói gì?”

“Tên đó nói, muốn tán 11 em gái, để thành lập một đội bóng!”

Vừa dứt lời, ba tên đều quay mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ chấn động trên mặt nhau.

Hầu như họ đã quên mất mấy lời chém gió này rồi.

Nhưng chỉ có một mình Giang Chu, vẫn đang liều mạng hoàn thành mục tiêu này.

Hơn nữa, mục tiêu của Giang Chu lại có độ khó cấp Địa Ngục.

Làm cặn bã nam, nói ra thì đúng là rất khó nghe.

Nhưng nếu như nó là mục tiêu phải dùng hết sức để thực hiện khi mới vào đại học thì sao?

Có phải bỗng nhiên cảm thấy rất có động lực không?

Giang Chu, thật cmn là nhân tài mà!

Lúc này, mặt trời đã lên cao.

Thứ bảy, nên sân trường khá là an tĩnh.

Đại khái là bởi vì tất cả mọi người vẫn đang rúc trông ở chăn đi.

Đừng thấy mặt trở đã chiếu đến tận mông, nhưng vẫn có một đám người có thể rúc trong chăn cả ngày đấy.

Giang Chu nhân dịp vẫn rãnh rỗi, liền đi đến học viên âm nhạc một chuyến.

Lần trước, hắn cũng tìm một vị đàn chị ở học viện này để giúp hắn thu âm nhạc đệm và demo bài “Nổi gió rồi!”

Lần này, hắn cũng muốn tìm vị đàn chị kia, để thu âm một bài hát khác.

Tên rất dễ thương, gọi là “Bài hát dành cho người ăn ngon!”

Đây chính là một ca khúc khá hot trên internet ở kiếp trước.

Tuy lời bài hát không có hàm nghĩa gì, nhưng điều quan trọng nhất là nó biết tẩy não.

Hắn chuẩn bị dùng bài hát này, để làm ca khúc quảng cáo cho trang web.

Lại cộng thêm ba mỹ nữ thanh xuân vô địch!

Còn có loại quảng cáo nào trâu bò hơn, đỉnh hơn loại quảng cáo này không?

Trời gian đảo mắt trôi qua, mặt trời treo cao cũng héo rũ.

Vì vậy, hoàng hôn đã xuất hiện, những áng mây đỏ đã bao phủ bầu trời.

Lúc này, đàn chị ở học viện âm nhạc đã mồ hôi đầm đìa.

Rốt cuộc cô cũng thu âm được bài hát này, lại gửi qua điện thoại di động cho Giang Chu.

Tâm trạng của Giang Chu hiện giờ rất vui sướиɠ.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu mỗi gió Đông.
« Chương TrướcChương Tiếp »