Chương 63: Thầy, em muốn chuyển vào ký túc xá nữ!

“Cô có biết ai là người đã làm trang web này không?”

Cô Hoàng suy nghĩ một chút: “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói là một sinh viên mới của học viện tài chính và kinh tế.”

“Sinh viên mới? Sinh viên năm nhất à?”

“Vâng, đúng thế!”

Chủ nhiệm Nghiêm gật đầu: “Được rồi, các cô đi ăn cơm đi!”

“Vâng, chủ nhiệm, chúng tôi đi trước đây!”

Mấy cô giáo này đã không kịp chờ đợi mà muốn ăn thịt dê rồi.

Bọn họ vừa nghe chủ nhiệm nói như vậy, thì lập tức cầm ví lên, rồi rời khỏi phòng làm việc nhanh như chớp.

Nghiêm Vi Dân, ngoại trừ là chủ nhiệm phòng giáo vụ, thì ông còn là chủ quản của phòng khởi nghiệp cho sinh viên.

Cho nên, mặc dù ông không mẫn cảm với mấy thứ như hot trend lắm.

Nhưng giờ phút này, ông vẫn có thể phát hiện ra giá trị của trang web này.

Trên thế giới này, tiền nào là dễ kiếm nhất?

Đương nhiên chính là tiền lười.

Bởi vì lười chen giao thông công cộng, nên mới ngồi taxi.

Bởi vì lười viết thư, nên mới gọi điện thoại.

Bởi vì lười viết bảng, nên mới dùng máy chiếu.

Khoa học kỹ thuật của thế giới này phát triển, vẫn luôn là vì chống đỡ cho lực lượng lười biếng đó.

Cũng chính bởi vì lười tìm món ăn, cho nên trang web này mới trở thành hot trend trong trường học một cách nhanh chóng.

Mặc dù, hiện giờ chủ nhiệm Nghiêm vẫn chưa biết người học sinh này muốn giở trò gì.

Nhưng trực giác của ông cho biết, chắc chắn là trong này còn có gì đó.

Ông nghĩ đến đây thì lập tức rời khỏi phòng làm việc, đi học viện tài chính và kinh tế một chuyến.

Lúc này, Giang Chu đang ngồi trong phòng làm việc của mình xem nhảy múa.

Dạo gần đây, Tô Nam lại mua một bộ váy lolita mới.

Hơn nữa còn là Gothic!

Làn váy màu đỏ dưới nền đen, bên trên cổ còn khảm đá.

Loli hắc ám chính là tồn tại xinh đẹp nhất trên thế giới này!

Hơn nữa, Tô Nam còn học được một bài múa mới.

Yêu đê mê!

Giang Chu đang xem đến hưng phấn bừng bừng.

Tay cũng đã thò vào túi quần, chuẩn bị móc 500 đồng ra khen thưởng.

Kết quả là tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo hắn trở về hiện thực.

Nội dung của tin nhắn rất đơn giản.

Giáo viên của học viện gọi hắn về tòa nhà của học viện, bởi vì có người muốn gặp hắn.

Giang Chu cảm thấy rất khó hiểu, nhưng vẫn đi về tòa nhà học viện.

Vừa mới tiến vào phòng khách trên tầng hai của học viện, Giang Chu lập tức nhìn thấy chủ nhiệm Nghiêm đang ngồi uống trà.

“Em chính là Giang Chu?”

“Chào thầy, em chính là Giang Chu, xin hỏi thầy tìm em có chuyện gì không?”

Nghiêm Vi Dân vẫy vẫy tay với Giang Chu: “Thầy là chủ nhiệm phòng giáo vụ, em ngồi xuống trước đi, thầy có chuyện muốn tâm sự với em.”

Có chuyện muốn tâm sự?

Giang Chu nói thầm vài câu.

Chẳng lẽ Đinh Duyệt chạy đi cáo trạng rồi?

Nói mình đùa giỡn bạn học nữ, còn uy hϊếp các nàng?

Con bà nó, không thể nào đâu?!

Nhưng ngay sau đó, Nghiêm Vi Dân đã lấy điện thoại di động của mình ra.

“Website này là em làm à?”

Giang Chu nhìn thoáng qua: “Vâng, em dùng tiền nhờ người làm.”

Nghiêm Vi Dân liếc mắt nhìn Giang Chu: “Tự mình bỏ tiền ra làm website miễn phí? Em định làm gì?”

“Đương nhiên là định kiếm tiền rồi!”

“Website miễn phí thì kiếm tiền kiểu gì? Có thể nói cho thấy biết một chút hay không?”

Giang Chu không giải thích mà liếc mắt nhìn Nghiêm Vi Dân.

Đây thật sự là chủ nhiệm phòng giáo vụ?

Không phải muốn lấy trộm kế hoạch kinh doanh của mình chứ?

“Sao thế, lo lắng thầy sẽ trộm sáng ý của em à?”

Giang Chu bị nhìn thấu thì không nhịn được mà ho khan một tiếng: “Thật ra thì em muốn làm trang web giao đồ ăn.”

Nghiêm Vi Dân nghe thấy từ mới mẻ thì tỏ ra hứng thú: “Cái gì gọi là trang web giao đồ ăn?”

“Chính là thế này, còn thế này, và thế này. . .”

Giang Chu nói kế hoạch kinh doanh của mình ra, đương nhiên là chỉ nói đơn giản qua qua.

Sau đó, lại nói thêm một vài chuyện còn không biết có thực hiện được hay không.

Nói chung là thêm mắm thêm muốn, khiến cho người nghe phải kinh sợ.

Nghiêm Vi Dân rất hài lòng mà gật đầu: “Có cần trường học giúp đỡ gì cho em không?”

Giang Chu hơi sững sờ: “Ngài quản lý cả chuyện này ư?”

“Phòng giáo vụ, chuyên môn xử lý những sự vụ trong trường học, nói cách khác, chuyện gì thấy cũng có thể nhúng tay vào.”

“Quyền lợi lớn như thế sao?!!”

“Bởi vì chỉ cần là chuyện trong trường học, thì đều gọi là giáo vụ mà!”

Giang Chu lập tức kích động: “Vậy em muốn đổi ký túc xá, em muốn chuyển sang phòng 405 tòa số 18, cùng một giường với Phùng Tư Nhược!”

Mặt Nghiêm Vi Dân đen lại: “Nghĩ ăn rắm à, tòa 18 là ký túc xá nữ!”

“Thầy à, thật ra thì em là thân nam nhi nhưng nội tâm lại là nữ nhi, em không muốn ở cùng phòng với đám con trai thối tha đáng ghét kia.”

“. . .”

Giang Chu lại làm ra một cái Lan Hoa Chỉ: “Ngài không thấy em giống sao?”

Nghiêm Vi Dân cắn răng: “Nói chuyện tử tế cho tôi!”

“Em muốn đem trang web này kết nối với trang web của trường học!”