Chương 58: Ngã hồ!

Phùng Tư Nhược móc một cái điện thoại N97 trong túi của mình ra.

Đây là máy mới vừa ra thị trường vào tháng sáu năm nay, giá 2300 đồng.

Trên thị trường điện thoại di động giải trí ở trong nước, thì chiếc N97 này là chiếc điện thoại di động đắt nhất.

Giang Chu thì dùng Nokia 5230, giá 899 đồng.

Vẻ ngoài cũng tương tự như N97, nhưng lại rẻ hơn phân nửa.

“Mở bluetooth chưa?”

“Mở. . . mở rồi!”

Keng!

Sau khi gửi bài hát xong.

Phùng Tư Nhược liền nhét điện thoại di động vào trong túi, nàng bỗng nhiên lại hơi sững sờ.

Sau đó, nàng liền móc móc túi, mò ra một viên kẹo hình con thỏ trắng.

Hình như cái này là đồ trong siêu thị.

Bởi vì siêu thị không có tiền lẻ, cho nên dùng mấy cái kẹo để thay thế cho 5 xu tiền.

Thời điểm này, thanh toán bằng điện thoại di động vẫn chưa phổ cập.

Rất nhiều siêu thị đều làm như vậy.

Không có tiền lẻ thì liền đưa kẹo, đưa khăn giấy. . .

Phùng Tư Nhược ngước mắt lên nhìn Giang Chu một cái.

Giang Chu cũng đang nhìn nàng: “Sao thế? Thưởng thức vẻ đẹp của mình à?”

“Cho bạn. . .”

“Hử? Cái gì?”

Phùng Tư Nhược móc con thỏ trắng trong túi ra đưa cho Giang Chu.

Giang Chu thấy hơi bất ngờ: “Bạn đang ám chỉ mình, sói xám nhất định phải ăn con thỏ trắng nhỏ sao?”

“Mình không phải con thỏ trắng nhỏ. . .”

“Đó là dĩ nhiên, bạn là vợ mình mà!”

Giang Chu nói xong liền đưa tay qua cầm kẹo.

Kết quả là Phùng Tư Nhược giận dỗi, liền thu tay lại, không cho nữa.

“Ơ? Đồ tặng ra ngoài rồi mà còn lấy về à?”

“Không phải vợ!”

“Ồ, nếu bạn không thích cách xưng hô này, vậy sau này mình sẽ gọi bạn là Honey nha!”

Phùng Tư Nhược mở to hai mắt, nàng đã hiểu thế nào là, người không muốn mặt, vô địch thiên hạ rồi.

Giang Chu bắt lấy tay của Phùng Tư Nhược, cướp lại viên kẹo, rồi nhét vào miệng.

“Ừm, vô cùng ngọt ngào, giống hệt mùi vị của bạn!”

Phùng Tư Nhược kinh ngạc: “Bạn. . .bạn còn chưa bóc vỏ kẹo kìa!”

“Đúng thế, mình ăn là hương vị lòng bàn tay bạn kìa.”

Giang Chu mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói: “Còn có mùi vị của bột giặt, chắc là do để trong túi hơi lâu!”

Phùng Tư Nhược đỏ bừng cả mặt, hai hàm răng trắng cũng cắn chặt vào nhau.

Giang Chu nhìn thấy vẻ mặt này của nàng thì lại rất vui sướиɠ.

Bởi vì, so với lần gặp mặt đầu tiên, Phùng Tư Nhược đã thả lỏng hơn một chút rồi.

Khi đối mặt với mình cũng đã không còn khẩn trương và câu thúc nữa.

Đây là một khởi đầu khá tốt.

Kẹo cũng cho rồi, vậy ngày mang về làm vợ còn xa sao?

Lúc này, sắc trời bắt đầu tối dần.

Màn đêm từng bước bao trùm qua nơi đây.

Giang Chu liếc mắt nhìn thời gian, phát hiện đã hơn bảy giờ tối rồi.

Đinh Duyệt vẫn đang gửi tin nhắn QQ cho hắn từ nãy đến giờ.

Bảo hắn mau chóng đưa Phùng Tư Nhược bình an trở về ký túc xá.

Tuy rằng Đinh Duyệt này rất thích xen vào chuyện của người khác.

Nhưng cô ấy cũng là một người rất quan tâm đến bạn bè.

Hơn nữ, Đinh Duyệt này còn là phù dâu trong đám cưới kiếp trước của mình.

Cho nên, dù Đinh Duyệt đang ra lệnh cho hắn, nhưng Giang Chu vẫn không ghét.

Giang Chu cất điện thoại di động đi, lại nhìn về phía Phùng Tư Nhược.

“Còn muốn đi dạo không? Không muốn thì mình sẽ đưa bạn về!”

Phùng Tư Nhược nghe thấy câu này thì yên lặng một lát.

Thật ra thì nàng rất thích đi lang thang.

Đương nhiên là đi một mình, lại không cần phải xã giao rồi.

Nhưng mà nàng hơi nhát gan, nên không dám đi ra ngoài một mình.

Cho nên, dạo gần đây đều là Đinh Duyệt đi dạo với nàng.

Đinh Duyệt này rất biết chiếu cố bạn bè, hơn nữa còn rất lắm lời.

Nên mình không cần lên tiếng, mà chỉ cần yên lặng lắng nghe là được.

Nhưng nàng vẫn lo lắng gặp phải người khác, lo lắng ánh mắt của người khác.

Nhưng đi dạo với Giang Chu thì khác.

Nàng căn bản là không có thời gian đi lo lắng, sợ hãi người khác.

Nàng chỉ cần sợ hãi và lo lắng một mình Giang Chu là đủ rồi.

Bởi vậy, Phùng Tư Nhược cũng cảm thấy mình rất kỳ quái.

Nàng lại vẫn muốn tiếp tục đi dạo với Giang Chu mới lạ chứ.

Đến tám giờ đúng, Giang Chu đưa Phùng Tư Nhược an toàn trở về ký túc xá.

Sau đó, hắn cũng trở về ký túc xá của mình, lúc này, hắn mới phát hiện, trên điện thoại di động của mình còn rất nhiều tin nhắn chưa đọc.

Trong đó, số lượng nhiều nhất chính là của Sở Ngữ Vi.

“Hôm nay, lúc ở phố ẩm thực thì bạn quá ngầu rồi, đám bạn học của mình đều khen bạn hết.”

“Giang Chu, bạn đâu rồi? Sao không trả lời tin nhắn của mình vậy?”

Giang Chu mở điện thoại di động lên, trả lời một câu: “Sinh viên thì có thể có chuyện gì, tất nhiên là chui vào rừng cây để yêu đương rồi.”

Ngay sau đó, là tin nhắn của Quách Vĩ.

Tin của Quách Vĩ thì vui hơn Sở Ngữ Vi nhiều.

“Lão Giang, dường như Trịnh Vũ hơi là lạ, ngày nào cũng như thất hồn lạc phách vậy!”

“Hôm trước, tên này còn đi ra ngoài uống rượu say, rồi ngã xuống hồ nhân tạo trong trường, cuối cùng còn bị phạt nặng!”

Cái đệch, lại còn ngã xuống hồ?

Chuyện thất tình đả kích Trịnh Vũ mạnh như vậy cơ à?