Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 56: Chạy đâu!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai giờ sau, đám người cũng không còn gì để nói.

Bởi vì, tất cả thương gia đều ký rất vui vẻ.

Thậm chí, còn có người tặng dưa hấu và xúc xích cho Giang Chu.

Thậm chí dì bán hủ tiếu kia còn sờ mông Giang Chu nữa!

Nếu như bọn họ muốn ký tên là đi cầu ông nội xin bà nội!

Vậy thì Giang Chu lại giống như ông bà nội của cả con đường này vậy!

Chẳng lẽ cả con đường này đều là họ hàng thân thích của Giang Chu?

Lúc này, vị tiền bối kia cũng không còn gì để nói.

Anh ta đã đi thực tiễn xã hội nhiều lần rồi, những chưa bao giờ gặp tình huống này cả.

Anh ta tình nguyện tin tưởng đây là gặp ma.

Sau khi ký tên xong, Giang Chu bỗng nhiên quay sang nhìn đám sinh viên năm nhất.

“Mọi người đều là sinh viên mới của đại học Thanh Bắc đúng không?”

Đám người đều gật đầu, ánh mắt còn mang theo vẻ mê mang, không ai hiểu Giang Chu hỏi cái này để làm gì.

“Thật ra thì đi làm thực tiễn xã hội cũng là một chuyện tốt!”

“Có thể đề cao ý thức xã hội, cũng có thể để mọi người hiểu được là, kiếm tiền cũng không dễ dàng.”

“Trường học an bài cũng không sai, chứ không phải cố tình làm khó mọi người.”

“Thế nhưng. . .”

Ánh mắt của Giang Chu đảo qua từng khuôn mặt non nớt kia.

“Thực tiễn xã hội không thể thoát lý khỏi hiện thực xã hội!”

“Xã hội chân chính hoàn toàn khác biệt với những gì mà mọi người tưởng tượng!”

“Các chuyên gia nói, dầu không thể sử dụng nhiều lần, cho nên có quy định an toàn thực phẩm.”

“Nhưng một người trên có giá, dưới có trẻ, thì có năng lực gì để đi tuân thủ quy định?”

“Mọi người đều là sinh viên đại học Thanh Bắc, sau này nhất định sẽ có thành tựu rất cao.”

“Hy vọng mọi người có thể sử dụng năng lực của mình để thay đổi thế giới này, chặt đứt gốc rễ của bần cùng, nghèo khó!”

“Làm cho tất cả người ở trên thế giới này đều có cái ăn, mà còn ăn an toàn.”

“Cứ như vậy nhé, tôi đi trước đây!”

Giang Chu bỏ bản thỏa thuận vào trong túi, rồi quay người rời khỏi phố ẩm thực.

Những lời vừa rồi của hắn chỉ là do xúc động mà thôi.

Đầu năm nay làm ăn nhỏ cũng không dễ dàng chút nào.

Ngoại trừ đám thương gia lừa đảo có lòng dạ hiểm độc.

Khởi xướng an toàn là chính xác, nhưng không thể một gậy đập chết được.

Trên thế giới này chỉ có một loại bệnh, đó chính là nghèo.

“Người đó. . . thật sự là sinh viên năm nhất sao?”

“Sao tôi có cảm giác, nếu như không nhìn mặt, thì người này phải bằng tuổi cha mình nhỉ?”

Lúc này, đám sinh viên đại học Thanh Bắc đều ngơ ngẩn.

Bởi vì giờ phút cuối cùng.

Trong lòng bọn họ, bóng lưng của Giang Chu đã cao lớn không gì sánh được.

Đây mới chính là dáng vẻ trưởng thành nên có của các đàn anh khóa trên!

Giang Chu rời khỏi phố ẩm thực, đi về cổng trường đại học Thượng Kinh.

Hắn bỗng nhiên thở dài khi nhớ đến những chuyện vừa rồi.

Màn trang bức vừa rồi, thật sự quá đặc sắc.

Lại để cho Sở Ngữ Vi có thêm lý do để ưa thích mình rồi.

Làm Nam Thần thật sự quá mệt mỏi rồi.

Giang Chu vươn tay định móc điếu thuốc, chợt phát hiện bao thuốc lá trong túi mình đã hết rồi.

Bởi vì vấn đề công việc, nên kiếp trước Giang Chu nghiện thuốc khá nặng.

Nhất là khi Giang Chu suy nghĩ, hắn sẽ móc một điếu thuốc ra ngậm theo thói quen.

Kiếp trước, trước khi hắn nghịch pháo trong cống ngầm, rồi xuyên việt trở về.

Thì hắn đã bắt đầu cai thuôc, dự định sinh con với Phùng Tư Nhược.

Chỉ là vẫn chưa kịp làm, thì chuyện bất ngờ đã xảy ra.

“Đời này cũng phải cai thuốc mới được!”

Giang Chu đi mua thuốc, vừa định làm một điếu.

Bỗng nhiên, hai bóng người xuất hiện ở cửa siêu thị Hoa Liên.

Một người là Đinh Duyệt.

Một người khác chính là người đã né tránh hắn cả tuần nay, Phùng Tư Nhược!

Từ hôm hắn ngả bài, nói rằng mình muốn cua nàng.

Thì con bé này còn không dám đi tập luyện luôn.

Cả tuần này, Giang Chu đều không nhìn thấy bóng dáng của nàng đâu.

Rốt cuộc hôm nay hắn cũng bắt được nàng rồi!

Lúc này, hai cô gái vừa mới rời khỏi siêu thị.

Phùng Tư Nhược còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì đã bị Giang Chu ép vào vách tường.

“Ngày nào cũng lẩn tránh mình, rốt cuộc cũng bị mình chộp được rồi chứ?”

“Để cho bạn trốn này, còn dám trốn nữa không, hả?”

Phùng Tư Nhược lập tức hoảng sợ, nàng liền co ro vào một góc.

Có điều, hôm nay nàng đi ra ngoài lại không đeo khẩu trang.

Cho nên có thể nhìn thấy hai vệt đỏ bừng ở trên gương mặt của nàng.

Hình ảnh này cũng không khác gì hình ảnh ở trong hành lanh gần phòng tập luyện hôm đó cả.

Sói xám bắt đầu vươn móng vuốt.

Ngay sau đó, con thỏ trắng nhỏ không kịp chạy thoát đã bị đè lại.

Con thỏ nhỏ sợ run người, ngay cả mở miệng cũng không dám.

Đinh Duyệt nhìn thấy một màn này thì không nhịn được mà mở to mắt.

Cô cũng không biết hai người này đã quen nhau.

Cô còn tưởng rằng tên Giang Chu này đang định làm gì đó sai trái.

“Giang Chu, ông. . .ông không được đùa giỡn lưu manh, bằng không thì tôi sẽ gọi người đến.”

Giang Chu quay đầu nhìn Đinh Duyệt: “Tôi trêu vợ mình mà cũng gọi là đùa giỡn lưu manh?”

“AI là vợ của ông, ông đừng thấy Tư Nhược hiền lành mà bắt nạt bạn ấy!”
« Chương TrướcChương Tiếp »