Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 55: Trí tuệ của ông bà nội!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những người phía sau nhìn đến đây thì đều lộ ra ánh mắt thất vọng.

Ngay cả những người có nhiều kinh nghiệm như đàn anh mà cũng không thể làm được.

Vậy căn bản là bọn họ không có cơ hội kiếm điểm từ chuyện này rồi.

Thế nhưng mà, vì mặt mũi của mình, nên vị tiền bối kia vẫn đang nỗ lực.

Dùng chiêu mình còn là học sinh.

Nếu chiêu này không được thì lại đánh bài tình cảm.

Nói chung, anh ta nhất định phải xử lý được tiệm gà rán này!

Mấy em gái phía sau còn đang nhìn mình với ánh mắt mong chờ kìa!

“Ông anh. . .”

“Cút!”

“Ký đi mà!”

“Mang tiền ra đây!”

Trong khi vị tiền bối kia đang nỗ lực, thì Giang Chu bắt đầu đọc cẩn thận bản hiệp nghị này một chút.

Thật ra thì xã hội này chính là như vậy.

Quy định là một loại, nhưng cách làm thì lại là một loại khác.

Kiếp trước không phải cũng là như vậy sao?

Mọi người đều biết đồ ăn ở bên ngoài không lành mạnh, không sạch sẽ.

Nhưng vậy thì có cách nào đây?

Mở cửa tiệm là để nuôi sống gia đình, nên chỉ có thể hạ thấp thành phẩm.

Mà người muốn ăn thức ăn ngoài thì muốn tiết kiệm thời gian để tiếp tục làm việc.

Không phải bất cứ chuyện gì không phải đen thì sẽ là trắng.

Có điều, chuyện ngày hôm nay cũng cho hắn một lời cảnh tỉnh.

Điều quan trọng nhất trong ngành công nghiệp thực phẩm là gì?

Đương nhiên là an toàn thực phẩm rồi.

Giang Chu muốn làm ngành giao đồ ăn này thì chuyện này là một chuyện rất quan trọng.

Hắn cũng không muốn xảy ra một vài trường hợp ngộ độc thực phẩm.

Cho nên, hắn cũng cần một bản thỏa thuận an toàn thực phẩm.

Cùng lớp đó, vị tiền bối kia rốt cuộc cũng đã bỏ cuộc.

Anh ta đã mỏi miệng rồi mà người ta vẫn không đồng ý.

Nếu tiếp tục thì chắc anh ta phải quỳ xuống cầu xin luôn quá.

Vậy không phải là sẽ mất mặt hơn sao?

“Ngữ Vi, đây thật sự chỉ là một bất ngờ thôi!”

“Ông chủ tiệm này có IQ không cao, anh thấy ai đi thuyết phục cũng không được đâu, chúng ta vẫn nên đi qua một tiệm khác thì hơn.”

Lúc này, Sở Ngữ Vi nhìn về phía Giang Chu: “Ba ba, mình muốn nhận điểm. . .”

Giang Chu nhìn Sở Ngữ Vi một cái: “Bạn đang bắt bí mình đấy à, lại vừa mở miệng đã kêu ba ba?”

“Ba ba, ba ba ngoan, ba ba tốt. . .”

“Câm miệng, haiz, để mình thử xem.”

Vị tiền bối kia nghe thấy câu này thì nở nụ cười.

Anh ta có nhiều kinh nghiệm như vậy mà còn không làm được.

Một tên sinh viên vừa tốt nghiệp trung học phổ thông xong thì có thể làm được cái gì?

Vì thể hiện trước mặt con gái mà cũng không cần mặt nữa à?

“Can đảm đấy, nhưng đừng lãng phí thời gian của bọn tôi!”

Giang Chu liếc mắt nhìn vị tiền bối này một cái, rồi làm như không nghe thấy mà đi về phía cửa tiệm gà rán.

Đại Cường đang đứng rán gà ở trước cửa còn tưởng rằng mấy người này chưa bỏ cuộc, anh ta lập tức tức giận mà cầm cái muôi lên.

“Đại Cường, muôi hạ lưu tình, là tôi!”

Đại Cường nghe thấy giọng nói này thì hơi sửng sốt: “Anh Tiểu Giang, sao anh lại đến đây?”

Tất cả thương gia ở trên phố ẩm thực này đều biết Giang Chu.

Dù sao Giang Chu cũng đã mang đến một lượng khách hàng cho bọn họ.

Mà số lượng khách này lại đại biểu cho tiền.

Cho nên, bọn họ cũng khá tôn kính Giang Chu.

“Anh giúp tôi một tay, ký cái này đi, đây là nhiệm vụ của bọn họ!”

Đại Cường hiện lên vẻ khó khăn: “Anh Tiểu Giang, bọn họ quả thực là bị điên nên mới bảo tôi rán một lần thì đổi một lượt dầu.”

Giang Chu vỗ vỗ vai Đại Cường: “Ký là ký, nhưng tạm thời anh không cần quan tâm chuyện này.”

“Tạm thời?”

“Chờ trang web của tôi ổn định, lượng khách hàng của anh càng ngày càng nhiều, thì chúng ta sẽ cải thiện chuyện này.”

Đại Cường nghe thấy sẽ có càng nhiều khách hàng thì hai mắt tỏa sáng: “Vậy cậu có thể ghim bài đề cử của tiệm tôi lên cao nhất được không?”

Giang Chu suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi sẽ cho đề cử của tiệm anh lên cao nhất tầm nửa ngày.”

“Vậy tôi ký!”

Đại Cường nói xong thì lập tức cầm bút lên ký xoẹt một cái.

Giang Chu cầm bản hiệp nghị trong tay, lại nhìn về phía Sở Ngữ Vi: “Mình mang về sao chếp một phần, sau đó sẽ trả lại cho bạn!”

Sở Ngữ Vi gật đầu: “Bạn sẽ tự mang đến cho mình sao?”

“Ừm, mình sẽ mang qua cho bạn!”

“Vậy bạn cầm đi, dù sao cũng chưa phải nộp luôn!”

Cùng lúc đó, đám học sinh phía sau đều nhìn về phía vị tiền bối kia.

Sao tiền bối nhà mình đã cầu xin hèn mọn như vậy mà cũng không thành công?

Còn người này mới nói hai ba câu thì đã thành công rồi?

Vị tiền bối kia liền cảm thấy rất mất mặt, nhưng càng nhiều hơn chính là cảm thấy kỳ lạ.

Đám thương gia trên con phố này không dễ nói chuyện như vậy mới đúng chứ?

Nếu không tại sao vừa rồi mình phải cầu ông nội, xin bà nội như vậy?

Ngay sau đó, anh ta bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng.

“Tên nhóc, chủ tiệm này là họ hàng thân thích nhà cậu đúng không?!”

“Bảo sao cậu bảo anh ta ký thì anh ta ký ngay, chuyện này có gì mà giỏi chứ?”

Giang Chu cũng không thể ý đến anh ta, mà nhìn về phía Sở Ngữ Vi: “Đi thôi, để mình bảo những người khác ký cho bạn!”

Sở Ngữ Vi mừng rỡ không thôi: “Ba ba, bạn tốt với mình quá rồi!”

“Đừng liếʍ, mình cũng cần dùng thứ này!”

“Ồ!”

Những người khác nghe thấy Giang Chu nói như vậy thì tất nhiên sẽ không tin.

Một nhà có thể thành công, lẽ nào những nhà còn lại cũng dễ dàng như vậy sao?

Vì vậy, mọi người đều đi theo Giang Chu đến cửa tiệm tiếp theo.
« Chương TrướcChương Tiếp »