Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 113: Thuận tay hỗ trợ phá án, đừng liếʍ! (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Hoàng Sơn gật đầu: “Đúng vậy, chị dâu em làm cơm rất ngon đấy, đúng không Nhu Nhu?”

“Vâng!” Hàn Nhu rất nể tình: “Lần đầu tiên con ăn xong thì đã thích rồi.”

Cùng lúc đó, Giang Chu giơ chén trà lên nhấp một ngụm, hắn bình tĩnh nhìn mấy người trò chuyện.

Tất nhiên hắn biết hung thủ của vụ án chặt xác này là ai.

Dù sao hắn cũng là người xuyên việt nha.

Chỉ là hắn không thể trực tiếp nói hung thủ là ai cho Sở Hùng biết, làm như vậy thì không khỏi quá dọa người.

Cho nên, đầu tiên hắn giả vờ tò mò, sau đó lại cung cấp vài manh mối hữu dụng.

Chờ manh mối đủ rồi, thì hắn lại dẫn đạo về phía nhà máy gia công áo lông ở thôn Hoàng Tê.

Có cái manh mối này, Sở Hùng nhất định sẽ ý thức được.

Thành phố Lâm Giang này không có hiện trường gây án nào thích hợp hơn nơi đó cả.

“Giang Chu, Hàn Nhu, hai đứa đang nghĩ gì thế, mau ăn đi.”

“Dì, cháu đang ăn đây, từ đầu đến giờ cháu vẫn ăn không ngừng mà.”

“Đúng vậy nha, dì, cháu cũng ăn no lắm rồi.”

Lại qua một giờ.

Tiệc tàn, mọi người ai về nhà nấy.

Trên đường về, Giang Chu ngửa đầu nhìn bầu trời.

Người, có đôi khi không phải tất cả mọi chuyện đều là vì mình.

Bản thân mình trọng sinh trở về, gây dựng sự nghiệp và tán gái, cả hai đều là mục đích tư nhân.

Thế nhưng hỗ trợ phá án cũng coi như là làm chuyện tốt cho xã hội nha.

Bốn ngày sau, vụ án chặt xác ở con sông bên đường nam đã được phá.

Người chết là nhân viên trong nhà máy chế biến áo lông ở thôn Hoàng Tê, 36 tuổi, mà hung thù thì là quản đốc của nhà máy này.

Vụ án phát sinh, vì nạn nhân đã cười nhạo tôn nghiêm đàn ông của hung thủ, sau đó bị hung thủ giận dữ dùng gạch lỡ tay gϊếŧ chết, vì che giấu tội ác của mình, nên hung thủ đã dùng máy cắt trong xưởng để xử lý thi thể.

Sau đó lại chia thi thể làm năm phần, phân biệt vứt xuống sông, thả xuống giếng, chôn, vứt, cho chó ăn.

Tổ trọng án phát hiện máu của nạn nhân ở tay cầm máy cắt trong nhà máy áo lông, cũng phát hiện cái áo có dính máu của nạn nhân trong nhà của quản đốc Lưu xxx.

Dưới chứng cứ vô cùng xác thực, hung thủ Lưu xxx đã nhận tội, dựa theo những gì hung thủ nói, thì hung thủ và nạn nhân đã có quan hệ tình nhân trong thời gian dài, nhưng bởi vì năng lực đàn ông không tốt, cho nên thường xuyên bị cười nhạo. . .

Bởi vì manh mối đầy đủ, tội phạm cũng đã thú tội.

Quản đốc Lưu xx đã bị sở cảnh sát thành phố Lâm Giang đưa ra công tố, mà dựa theo tin tức được tiết lộ từ sở trưởng, nhờ một sinh viên về quê thăm nhà đã cung cấp mạch suy nghĩ rất quan trọng nên mới phá được vụ án này.

Mà người sinh viên đại học này lại chính là vị học sinh cấp ba đã từng trợ giúp cảnh sát bắt được tội phạm Vương Đại Hải, nhưng lần này vị sinh viên này vẫn không muốn công khai thân phận của mình.

Người này chỉ để lại một manh mối cho mọi người đoán, đó chính là bản thân cậu ta vô cùng đẹp trai.

Sau khi tin tức này được phát, nhất thời tạo thành oanh động không nhỏ.

Trong thời gian này, có vô số người đều thảo luận chuyện này ở các diễn đàn.

Bọn họ cho rằng, vị sinh viên đại học này, chắc là một thần đồng có hứng thú với phương diện trinh thám từ nhỏ.

Giống như là thám tử lừng danh Conan vậy, tư duy nhanh nhạy, logic rõ ràng, hơn nữa còn can đảm thận trọng.

Cũng chính vì vậy, mà cậu ta có thể trợ giúp cảnh sát phá án.

Tất cả mọi người đều muốn biết thân phận của người này, thậm chí còn có người chuyên môn lập topic để thảo luận về chuyện này.

Sở Hùng lại bày tiệc rượu để mời nhà Giang Chu ăn cơm lần nữa.

“Giang Chu, cháu học tài chính và kinh tế thì thật đang tiếc!”

“Nếu không có cháu thì vụ án này sẽ không được phá nhanh như vậy đâu, chắc chắn chú cũng sẽ bị phạt.”

Sở Hùng vừa cảm thán vừa vỗ bả vai Giang Chu.

Ông cũng không biết đầu óc tên nhóc này thế nào, chỉ suy nghĩ một lát mà đã nhận ra được vài điểm quan trọng nhất rồi.

Giang Chu hết sức khiêm tón: “Chú Sở, cháu cũng chỉ đoán bừa thôi.”

“Điều này chứng tỏ tên nhóc cháu rất thông minh, có thiên phú, bằng không thì cũng không thể nghĩ ra được mà đoán.”

Giang Hoàng Sơn lập tức xua tay: “Ông đừng khen thằng nhóc thối này nữa, khen nữa là đuôi nó vểnh lên tận trời đấy.”

Sở Hùng không đồng ý: “Tôi thật sự rất thích tên nhóc này, hay là thế này đi, cháu tốt nghiệp xong thì đi theo chú đu.”

“Làm cảnh sát?”

Đúng lúc này, ai ngờ Sở Ngữ Vi bỗng nhiên mở miệng: ‘Không được, tuyệt đối không thể làm cảnh sát!”

Sở Hùng hơi sững sờ: “Vì sao?”

“Cha ngày nào cũng phải tăng ca, ngay cả thời gian đưa con đi học cũng không có, bây giờ lại còn muốn rủ Giang Chu đi làm cảnh sát nữa.”

“Tăng ca thì làm sao? Tuổi trẻ là phải xông pha mà.”

Sở Ngữ Vi lắc đầu nguầy nguậy.

“Nếu như Giang Chu cũng giống như cha, sau này con. . . A không, là vợ của Giang Chu sẽ rất khổ sở nha.”

Trần Uyển Oánh cũng rất tán thành: “Nếu không phải vì con gái, tôi đã muốn ly hôn với ông rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »