Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 112: Thuận tay hỗ trợ phá án, đừng liếʍ!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bữa tiệc được hơn phân nửa.

Bầu không khí càng ngày càng vui vẻ, đang nâng ly cạn chén, thì điện thoại di động của Sở Hùng lại reo lên, từ đầu đến giờ đã reo không dưới 10 lần.

Mỗi một lần, vẻ mặt của Sở Hùng lại càng nghiêm túc hơn một lần.

Xem ra, vụ án này có vẻ như rất khó khăn.

Cũng chính vì vụ án khó khăn này, nên Sở Hùng mới không có thời gian đi đón Sở Ngữ Vi.

Nhưng trong thời gian ăn cơm mà điện thoại vẫn reo suốt, điều này khiến cho Trần Uyển Oánh bất mãn.

“Sở Hùng, nhà chúng ta đang mời cả nhà Giang Chu ăn cơm, ông không thể tắt điện thoại di động đi à?”

Sở Hùng nhất thời hiện lên vẻ xấu hổ: “Xin lỗi mọi người, dạo này thật sự bận rộn quá, mấy vụ án chưa phá được, mà cấp trên lại thúc giục suốt.”

Giang Hoàng Sơn lập tức khoát tay: “Em dâu, Lão Sở là cảnh sát, bận rộn cũng không có gì đáng trách, mọi người đều hiểu mà.”

“Kết hôn hơn hai mươi năm rồi mà ông ấy vẫn như vậy, ngay cả thời gian đi đón con gái cũng không có, không biết sao ngày xưa em lại nhìn trúng ông ấy nữa?”

“Uyển Oánh, tôi cũng hết cách mà, nếu lần này cũng có một tên nhóc bằng lòng cung cấp manh mối như Giang Chu lần trước, thì tôi còn cần bận rộn như vậy sao?”

Trần Uyển Oánh nguýt chồng mình một cái: “Ông chỉ biết mượn cớ mà thôi!”

Sở Hùng tằng hắng một cái: “Được rồi được rồi, không nói nữa, dùng cơm dùng cơm.”

“Đúng thế, em dâu, chúng ta ăn cơm trước, nói chuyện khác đi.”

Giang Chu suy tư một chút, thản nhiên nhìn về phía Sở Hùng: “Chú Sở, là vụ án chặt xác ở con sông bên đường nam à?”

Sở Hùng hơi sững sờ: “Cháu cũng xem tin tức à?”

“Cháu về nhà mấy ngày, mà ngày nào ti vi cũng nhắc đến, muốn không biết cũng khó.”

“Haiz! Vụ án này không có nhiều manh mối, thi thể cũng không hoàn chỉnh, bây giờ căn bản là không tìm được bất cứ thứ gì liên quan đến thân phận của nạn nhân, tổ trinh sát hình sự đang đau đầu gần chết luôn.”

Sở Hùng bắt đầu mở máy hát, ông vừa uống rượu vừa nói, biểu cảm có thể hình dung là nghiến răng nghiến lợi.

Vụ án này hết sức phức tạp, mà lại có rất ít manh mối, nhưng cấp trên lại mặc kệ tất cả chuyện này, chỉ ra lệnh, cho một họ 1 tháng để phá án.

Đến tận bây giờ, bọn họ còn chưa tìm được bất cứ manh mối hữu dụng nào, họ cũng đang vì thể mà vắt hết cả tế bào não ra để suy nghĩ.

Giang Chu yên lặng một chút: “Phát hiện thi thể không hoàn chỉnh của một phụ nữ ở bên bờ sông, đúng không?”

“Đúng thế, trên người chỉ quấn một cái bao tải dứa, không có gì khác, điều này khiến cho chúng ta không thể xác định được thân phận của nạn nhân.”

“Không thể dựa vào hãng sản xuất của bao tải dứa để điều tra sao?”

Nhắc đến cái này Sở Hùng liền vỗ bàn: “Đó chỉ là một cái bao tải bình thường, nơi nào cũng có.”

Giang Chu nâng chén trà lên: “Manh mối khác thì sao? Ví dụ như hình xăm, sẹo. . .?”

“Những thứ này thì không có, có điều, phát hiện lông vũ của một loài chim ở trong lỗ mũi của nạn nhân.”

“Có phải là trại chăn nuôi không?”

“Bọn chú cũng đoán thế, thế nhưng đi hỏi vài trại chăn nuôi rồi, vẫn không thu hoạch được gì.”

Giang Chu gật đầu, suy tư một lúc lâu rồi mới mở miệng: “Lông vũ nha, không nhất định phải ở trong trại chăn nuôi mới có.”

Sở Hùng vẫn lắc đầu: “Chúng ta cũng đi hỏi mấy nhà nuôi trồng nhỏ lẻ, cũng không có manh mối gì.”

“Chú Sở, cháu suy luận một chút, chú cứ coi như là nghe chuyện đùa đi, được chứ?”

“Được chứ, bây giờ bọn họ cũng đang cần dân chúng cung cấp manh mối mà.”

Cũng đủ rồi nhỉ, có thể dẫn ánh mắt của chú Sở đến hiện trường gây án rồi.

Giang Chu đã xem qua vụ án này ở kiếp trước, hắn chậm rãi mở miệng.

“Trước đây, cháu đi chơi với bạn thì đi qua thôn Hoàng Tê, cháu nhớ bên đó có một hãng chế biến áo lông.”

“Cha mẹ cháu còn từng đi qua đó mua quần áo, mua ở nơi đó rẻ hơn nhiều, hơn nữa còn là lông thật.”

“Nhà máy này nằm ở trên thượng du của sông bên đường nam, hơn nữa, bọn họ cũng dùng bao tải dứa.”

“Lông vũ gia công qua càng nhẹ hơn, càng dễ hít phải hơn, đúng không?”

Người nói như vô tâm, nhưng người nghe lại hữu ý.

Sở Hùng lập tức sững sờ ngay tại chỗ.

Điếu thuốc trên ngón tay vẫn đang cháy hừng hực, dường như sắp đốt cả vào tay rồi.

Áo lông. . .

Bao tải dưa. . .

Thượng du sông. . .

Móa! Cái đệch!

Thành phố Lâm Giang còn có nơi thích hợp hơn để gây án sao?!

Nếu không phải Giang Chu nhắc đến, thì ông hoàn toàn không biết thôn Hoàng Tê có một nhà máy như vậy.

“Chú Sở?”

“Lão Sở?”

Sở Hùng một sâu một hơi, cầm quần áo lên rồi rời đi: “Mọi người ăn trước đi, tôi phải trở về cục một chuyến.”

Trần Uyển Oánh vô cùng tức giận: “Ông lại nói vớ vẩn cái gì thế!”

“Không có gì, Uyển Oánh, Lão Sở có việc thì để ông ấy đi thôi.”

“Chị dâu, thật xin lỗi, để mọi người chế giễu rồi, lần sau em sẽ mời riêng, không cho ông ấy theo nữa!”

Viên Hữu Cầm lập tức vỗ vỗ tay bà: “Lần sau mang Ngữ Vi đến nhà chị ăn cơm, chị sẽ tự mình xuống bếp.”
« Chương TrướcChương Tiếp »