Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 109: Gọi Sở Ngữ Vi đi khách sạn!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên ghế dài trong công viên.

Giang Chu đang ngơ ngác nhìn bầu trời càng ngày càng mịt mờ, mãi chờ đến khi âm thanh nhắc nhở của QQ từ điện thoại di động vang lên.

Lúc này, ảnh chân dung của Phùng Tư Nhược đang nhảy lên không ngừng.

“Mình về nhà rồi.”

Giang Chu mở khung chat ra: “Về nhà xong thì gửi tin nhắn cho mình luôn à?”

Phùng Tư Nhược trả lời: “Thay quần áo xong mới gửi.”

“Lần sau vừa vào cửa là phải gửi luôn, biết chưa?”

“Biết rồi.”

Ngón tay Giang Chu tung bay: “Về nhà xong thì làm những gì rồi?”

Phùng Tư Nhược lập tức trở lời: “Đi gặp ông bà nội và ông bà ngoại.”

“Thân thể bọn họ thế nào?”

“Rất tốt.”

“Vậy bạn có vấn an bọn họ thay mình không?”

Phùng Tư Nhược liền gửi đến một icon quả boom.

Làm sao nàng dám giới thiệu Giang Chu với ông bà nội và ông bà ngoại của mình chứ.

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi cũng đã thấy kỳ quái rồi.

Đây chắc phải là chuyện rất lâu nữa mới có thể xảy ra, Giang Chu ngồi xuống ghế dài: “Bạn định làm gì trong kỳ nghỉ lễ này?”

“Ngủ, ăn cơm, xem tivi.”

“Không được, như vậy quá trạch, ngày nào cũng phải ra ngoài đi dạo mới được.”

“Đi một mình. . .sợ hãi.”

“Vậy gọi Phùng Y Nhất đi cùng, ngày nào con bé đó cũng ăn rất nhiều đồ ngọt, cũng nên vận động một chút.”

Phùng Tư Nhược lập tức gửi một icon hoảng sợ: “Sao bạn biết?”

Giang Chu không phản ứng kịp: “Biết cái gì?”

“Biết tên em gái mình, và chuyện con bé thích ăn đồ ngọt.”

Giang Chu nhìn đến đây thì khẽ ngẩng đầu lên, liếc nhìn ánh trăng trên bầu trời.

Có lẽ là do lái xe một ngày, tinh thần quá mệt nhọc, lại thêm ban nãy ở nhà ăn không no, càng không kịp nghỉ nơi, cho nên trong lúc hoảng hốt, vẫn còn tưởng là mình đang sống ở kiếp trước.

“Trẻ con không nên hỏi những thứ không nên hỏi.”

“Ồ, vậy chờ qua sinh nhật thì mình sẽ hỏi lại.”

Hàn huyên một lát, Giang Chu lại bắt đầu lừa gạt nàng gọi mình là chồng, kết quả là mười phút sau vẫn không thể lừa được.

Cô bé Phùng Tư Nhược này, nhìn trông thì ngây ngốc, nhưng trên thực tế lại rất thông minh, dù sao người bị chứng sợ đám đông cũng rất biết phỏng đoán tâm tư của người khác.

Cho nên, nàng có thể hiểu được mục đích phía sau những lời lừa gạt này.

Dù là Giang Chu dùng những từ đồng âm đồng nghĩa gì gì đó, thì nàng vẫn có thể dễ dàng nhìn thấu.

Bởi vậy, Giang Chu cũng không kiên trì nữa, hàn huyên vài câu liền bảo nàng đi tắm, liền kết thúc cuộc nói chuyện.

Lúc này, sắc trời cũng đã tối mịt.

Ánh trăng trên trời cũng càng lúc càng sáng rõ, còn kèm theo cả những vì sao mờ mịt.

Lúc này, bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên từ góc đường bên kia.

Sở Ngữ Vi mặc quần yếm, thắt bím tóc cũng xuất hiện theo.

Khi nàng lại gần khu vực nhô lên ở giữa đường, có trồng cây để chia con đường ra thành hai lối, thì Giang Chu bỗng nhiên đứng dậy, giả vờ hét to lên: “Đây là con cái nhà ai, mau qua đây làm đại gia vui vẻ nào.”

Sở Ngữ Vi sợ hết hồn, lúc này mới nhìn rõ mặt của Giang Chu: “Bạn làm mình sợ.”

“Haiz, nơi nào cũng nhỏ, gan cũng nhỏ.”

“Ai bảo bạn bỗng nhiên nhảy ra.”

“Bạn vừa đi vừa vênh mặt ngửa cổ lên như vậy, giẫm vào người mình thì làm sao?”

Mặt Sở Ngữ Vi bỗng nhiên đỏ lên: “Trời đã tối rồi, bạn ngồi ở đây làm gì?”

Giang Chu thở dài: “Chờ bạn chứ làm gì, không có bạn, mình không dám về nhà.”

“Bạn. . . chuyên môn chạy ra đây đón mình sao?”

“Không phải, mình là chờ bạn đi đưa mình về nhà.”

“Không hiểu. . .”

Giang Chu hít sâu một hơi: “Chiếc Toyota Corolla kia là mình giấu cha mẹ mua, bây giờ cha mẹ mình đã biết, nhất định là do cha bạn đã tiết lộ.”

Sở Ngữ Vi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Bạn lại lén lút chạy ra ngoài à?”

Giang Chu lại ngồi xuống ghế dài lần nữa: “Mình dự định ra ngoài tránh hai ngày, không về nhà nữa, bạn đến khách sạn với mình đi.”

“Không được không được không được. . . không được!”

“Vì sao không được?”

Mặt Sở Ngữ Vi đỏ như máu: “Đó là nơi các cặp yêu nhau, à không, vợ chồng mới đến.”

Giang Chu mặt đầy phiền muộn: “Vậy mình không thể làm gì khác hơn là mời người khác đi cùng rồi.”

“Không được, bạn cũng không thể đi với người khác.”

“Con người của mình cực kỳ sợ cô độc, nên nhất định phải có người đi cùng mới được.”

Giang Chu nói xong thì lấy điện thoại di động ra: “Gọi cho ai bây giờ nhỉ? Tiền Dung Dung à, để hỏi thử xem sao nào?”

Sở Ngữ Vi lập tức cướp điện thoại di động của hắn: “Không được. . . bạn về nhà với mình đi.”

“Về nhà bạn? Cha mẹ bạn không đánh chết mình mới là lạ! Chú Sở còn có súng đấy.”

“Bạn có thể ngủ ở thư phòng của cha mình, yên tâm, mình sẽ lén đưa bạn vào.”

Sau đó nửa đêm lại lặng lẽ đi ra, nhân dịp đêm trăng mờ gió lớn, đẩy cửa phòng Sở Ngữ Vi?

Hít!

Không hiểu sao lại có chút kí©h thí©ɧ!

Có điều, tạm thời hắn vẫn chưa có lá gan đó, hắn sợ bị Sở Hùng bắn cho nổ đầu chó.
« Chương TrướcChương Tiếp »