Chương 108: Thừa nhận đi, cuộc sống của con đều là cậu ấy! (2)

Lúc này, Sở Ngữ Vi vừa mới tắm rửa xong.

Nàng mặc một chiếc áo tắm màu trắng có in hình con gấu, mái tóc dài ướt nhẹp rủ xuống tận thắt lưng, xương quai xanh trắng nõn còn có những giọt nước trong veo.

“Bảo bối, cuộc sống đại học thế nào? Đã quen thuộc chưa?”

Trần Uyển Oánh đang cầm khăn mặt lau tóc cho con gái.

Sở Ngữ Vi gật đầu: “Vô cùng tốt, điểm kinh nghiệm xã hội của con còn cao nhất lớp, vẫn là Giang Chu kiếm giúp con.”

“Ồ, Giang Chu là đứa bé nhà chiến hữu của cha con đó hả?”

“Vâng, cậu ấy rất lợi hại, trước khi vào đại học đã buôn bán kiếm được một triệu, bây giờ còn là ngôi sao mới khởi nghiệp của đại học Thượng Kinh nữa.”

“Ngôi sao mới khởi nghiệp của đại học Thượng Kinh?”

“Vâng, hiện giờ các trường học đều ra sức giúp đỡ sinh viên khởi nghiệp, Giang Chu chính là người được đại học Thượng Kinh nâng đỡ.”

Rõ ràng là Trần Uyển Oánh không có hứng thú với đề tài về Giang Chu này: “Học sinh là phải học tập cho giỏi mới đúng, chương trình học của con có khó không?”

Sở Ngữ Vi lắc đầu: “Năm nhất vẫn chưa học chuyên ngành, con cũng không nghỉ ngày nào, Giang Chu thì ngày nào cũng xin nghỉ, cũng không biết cậu ấy có rớt tín chỉ hay không nữa.”

Ủa?

Tại sao lại là Giang Chu?

Trần Uyển Oánh quyết định lại đổi đề tài: “Trước đây con chưa từng ở ký túc xá, vậy sống chung với bạn cùng phòng về nào?”

Sở Ngữ Vi xoa xoa vài giọt nước trên bả vai: “Các bạn đều rất tốt, rất chiếu cố con, nhưng chắc là vì Giang Chu đã mời các bạn con ăn bò bít tết.”

Hử?

Lại là Giang Chu?

Trò chuyện về bạn cùng phòng mà cũng có thể nhắc đến Giang Chu, lại đổi đề tài đi!

Trần Uyển Oánh suy nghĩ một chút: “Con ở ký túc xá ngủ lúc mấy giờ? Không thể ngủ qua muộn đâu nhé.”

Sở Ngữ Vi suy nghĩ một chút: “Bình thường thì 10 giờ ngủ, nếu hội học sinh có chuyện thì sẽ ngủ muộn một chút.”

“Như vậy à, cũng được, tham gia hội học sinh cũng tốt, có thể rèn luyện nhiều hơn.”

Trần Uyển Oánh rất hài lòng, rốt cuộc cũng không nhắc đến Giang Chu nữa rồi.

Chỉ là bà vừa lộ nụ cười, thì Sở Ngữ Vi bỗng nhiên hưng phấn mà quay đầu lại.

“Mẹ, mẹ biết không? Giang Chu dẫn một cô em gái về, người này còn là hội trưởng hội học sinh của đại học Thượng Kinh nữa đấy!”

“. . .”

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Trần Uyển Oánh thả khăn mặt xuống: “Mẹ phát hiện, con nói ba câu thì hai câu đều nhắc đến Giang Chu.”

Gò má Sở Ngữ Vi nhất thời đỏ lên: “Không có. . . không có mà, chỉ là trò chuyện nên mới nhắc đến một chút thôi.”

“Trò chuyện chuyện gì mà cũng có thể nhắc đến một chút, đúng là thần kỳ!”

“Mẹ, con nói đến người bạn khác thì mẹ cũng không biết nha, đúng không?”

Trần Uyển Oánh nhìn con gái mình: “Vậy thì nói chuyện tiếp xem, thức ăn ở trường học thế nào, có ăn quen không?”

Hai mắt Sở Ngữ Vi sáng lên: “Mẹ, Giang Chu làm một trang web, ngày nào cũng có đề cử các loại món ăn ngon, ngày nào con cũng vào xem. . .”

“Lại là Giang Chu!”

“Không. . . không có cách nào, mẹ luôn nói đến những chủ đề có sự xuất hiện của Giang Chu!”

Trần Uyển Oánh không tin lời này: “Được, vậy mẹ lại hỏi con một chút, cô bé trước đây hay đến nhà chúng ta chơi ấy, Tiền Dung Dung thì phải, các con có giữ liên lạc không?”

Sở Ngữ Vi lập tức kích động mà vung tay lên: “Đừng nhắc đến người này, người này còn bị Trịnh Vũ lớp con lừa, vẫn là Giang Chu đã giúp đỡ. . .”

“Con gái, giờ mẹ đãn xác định rồi, không phải chủ đề của mẹ có sự xuất hiện của Giang Chu, mà là cuộc sống của con đều là Giang Chu.”

“Có. . .có sao?”

Biểu cảm của Trần Uyển Oánh lập tức trở nên nghiêm túc: “Con nhớ chuyện chúng ta từng nói không?”

Sở Ngữ Vi cúi đầu: “Con nhớ, lên đại học phải tập trung học tập, không được yêu đương.”

“Vậy con và Giang Chu sẽ không có gì chứ?”

“Không có. . .”

“Nói thật.”

“Không có thật mà, một tháng Giang Chu còn chẳng tìm con được ba lần, bình thường muốn gặp còn không gặp được.”

Trần Uyển Oánh nheo mắt lại: “Muốn gặp còn không gặp được? Muốn gặp nhiều như vậy?”

Sở Ngữ Vi che miệng mình, quyết định không nói thêm câu nào nữa.

Đúng lúc này, điện thoại di động ở trên bàn trà bỗng nhiên vang lên.

Tiếng chuông điện thoại lập tức thu hút sự chú ý của hai mẹ con.

Sở Ngữ Vi cầm điện thoại di động lên, liếc mắt nhìn số trên đó thì lập tức vui vẻ.

“Alo, Giang Chu? Sao bạn lại gọi điện cho mình?”

“Ồ, giờ mình không bận gì cả.”

“Được, mình biết địa chỉ rồi, giờ mình liền đi qua tìm bạn luôn đây.”

Sở Ngữ Vi cúp điện thoại: “Mẹ, con đi ra ngoài chơi một lát nhé.”

Trần Uyển Oánh kéo con gái mình lại: “Con sẽ không đi hẹn hò với Giang Chu đấy chứ?”

“Không có, con đi qua nhà Giang Chu chơi một lát thôi.”

“Con là một cô gái, người ta vừa gọi thì con đã chạy sang nhà người ta rồi à?”

“Mẹ, con chỉ đi lần này thôi, lần sau không đi nữa!”

Sở Ngữ Vi lộ ra nụ cười rực rỡ, vội vàng cuống quít chạy vào phòng ngủ, sau đó lại thay quần áo, đi giày, rồi liền lao ra cửa.

Mười phút sau, Sở Hùng tan làm về nhà.

Vừa vào cửa, ông liền phát hiện vợ mình đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách với vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Bà sao thế? Con gái đâu rồi?”

Trần Uyển Oánh quay đầu lại: “Đi tìm Giang Chu rồi.”

Sở Hùng sửng sốt: “Con bé này thật là, vất vả lắm mới về nhà, mà cũng không biết chờ cha về nữa.”

“Đúng thế, giờ tôi cũng muốn biết Giang Chu này có mị lực đến thế nào đây.”

“Hả? Có ý gì?”

Trần Uyển Oánh khoanh tay trước ngực: “Như này đi, ngày mai ông lấy danh nghĩa của mình để mời cả nhà Giang Chu qua đây ăn cơm, tôi muốn gặp thằng bé này một chút.”

Sở Hùng cũng không cảm thấy có gì không đúng: “Ừm, đúng là nên mời bọn họ ăn cơm, dù sao Giang Chu cũng đưa đón con gái mình đi học.”

“Sao tôi thấy ông còn rất vui vẻ thế?”

“Dĩ nhiên, thằng bé Giang Chu này rất khá đấy!”