Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 104: Bẫy một chiếc xe mới! (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Điều này khiến cho Quách Vĩ ở bên cạnh cũng cảm thấy ghê tởm.

Không phải cậu ta ghê tởm với thái độ của Tiền Dung Dung, bởi vì cô gái này căn bản là không có não, điều quan trọng chính là những tin tức Tiền Dung Dung tiết lộ ra.

Trịnh Vũ nói hoa khôi theo đuổi cậu ta?

Còn nói cậu ta đã từ chối hoa khôi rồi?

Trời ạ, chém gió cũng phải chém hợp lý một chút chứ.

Lúc này, sắc mặt của Trịnh Vũ đã tái nhợt.

Đúng là cậu ta rất thích trang bức, thích làm ra vẻ trước mặt người khác.

Cho nên khi nói chuyện với Tiền Dung Dung, đã thuận miệng bịa đặt vài câu, nhưng cậu ta không ngờ là, hôm nay bọn họ lại đυ.ng mặt nhau.

“Ngữ Vi, bạn hãy nghe mình nói, mình chỉ đùa. . .”

Sở Ngữ Vi lập tức trốn ra sau lưng Hàn Nhu đang xem trò vui ở phía sau: “Đừng, đừng đến gần tôi, quá ghê tởm.”

Ghê tởm!

Ghê tởm!

Hai chữ này quanh quẩn ở trong đầu Trịnh Vũ giống như mấy tiếng sấm.

“Mình chỉ đùa một chút thôi, ai ngờ cô ấy lại tưởng thật chứ!”

“Nói đùa, nói đùa như vậy rất vui sao?”

Trịnh Vũ giả vờ trấn định: “Đúng vậy, Ngữ Vi, đó là mình đang tự giễu, phản phúng, bạn hiểu chưa?”

Sở Ngữ Vi cảm thấy rất ghê tởm: “Ông có thể gọi đầy đủ tên của tôi không? Chúng ta chỉ là bạn học cũ, mà còn không thân!”

Không thân!

Không thân!

Lúc này, đầu óc Trịnh Vũ đã đứng máy.

Thật ra thì cậu ta tiếp cận Tiền Dung Dung cũng là vì Sở Ngữ Vi, bởi vì Giang Chu đã từng nói, không cho cậu ta lởn vởn ở bên này, cho nên cậu ta không dám đi tìm Sở Ngữ Vi, nên đành nghĩ biện pháp khác.

Bởi vậy, cậy ta định bắt chị em tốt của Sở Ngữ Vi, rồi lại thông qua chị em tốt của Sở Ngữ Vi để mời Sở Ngữ Vi đi qua bên trường cậu ta chơi, như vậy thì cậu ta cũng sẽ không làm trái với ý của Giang Chu.

Nhưng cậu ta lại không ngờ rằng, những gì mình khoác lác lại bị Tiền Dung Dung nói ra.

Cùng lúc đó, Tiền Dung Dung ở bên cạnh cũng cảm thấy khó hiểu.

Sở Ngữ Vi nói anh Trịnh Vũ ghê tởm?

Dáng vẻ này của Sở Ngữ Vi không giống như bị từ chối nhỉ?

Sau đó, cô ta lại nhìn về phía Giang Chu ở cách đó không xa.

Tê này đang vừa nói vừa cười với chủ xe BMW.

Một tên sinh viên năm nhất đại học 18 tuổi, một người là ông chủ đã hơn 40 tuổi, hai người lại vừa trò chuyện vừa hút thuốc, giống như hoàn toàn không chênh lệch về tuổi tác vậy.

Tiền Dung Dung cảm thấy hơi khó hiểu.

Trong trí nhớ của cô ta, thì Giang Chu không giống như vậy.

Giang Chu rõ ràng là một tên con trai rất ngây thơ, hơn nữa, hành động và cử chỉ cũng rất xốc nổi.

Bằng không thì cũng sẽ không bị Sở Ngữ Vi từ chối, rồi khóc lóc thảm thương đến toàn trường đều biết.

Từ trước đến giờ, Tiền Dung Dung chưa bao giờ nhìn trúng loại người ngu si như vậy.

Quá nông cạn, quá không thành thục, không có nội hàm.

Nhưng mà vì sao, anh Trịnh Vũ còn bị mắng cho sắp khóc, mà Giang Chu lại có thể vừa nói vừa cười với người kia?

Đúng lúc này, Giang Chu và chủ xe BMW đã quay lại.

“Tôi đã thương lượng với anh Ngụy rồi, anh ấy quyết định không báo cảnh sát.”

“Bởi vì không có người nào bị thương vong, cho nên mọi người có thể xử lý riêng.”

“Liên quan đến chuyện bồi thường, anh Ngụy nói học sinh cũng không dễ dàng gì, cho nên có thể bồi thường ít một chút.”

Trịnh Vũ lập tức mở to mắt mà nhìn: “Giang Chu, ông nói thật sao? Vậy cảm ơn ông rồi!”

Giang Chu ừ một tiếng: “Thế nhưng ông vẫn phải gọi điện thoại cho người nahf đi, sau đó dùng tiền thuê xe kéo đi, đừng ảnh hưởng giao thông công cộng.”

“Được, tôi đi tìm xe kéo luôn đây.”

“Ừm, sau này lái xe nhớ cẩn thận một chút, đừng lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa.”

Tiền Dung Dung nghe đến đây thì không tự chủ được mà mở to mắt.

Chủ xe BMW khó nói chuyện như vậy, lùi một bước cũng không cho, thế mà chỉ trò chuyện vài câu với Giang Chu mà đã đổi ý rồi.

Cô ta cảm thấy chuyện này thật không thể tin nổi.

Rõ ràng anh Trịnh Vũ mới là người trưởng thành nhất ở trong lớp mà!

Chuyện anh Trịnh Vũ không xử lý được, tại sao Giang Chu có thể xử lý?

Nhưng đúng lúc này, Giang Chu đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.

Quách Vĩ nhìn Trịnh Vũ với ánh mắt đầy ghê tởm.

Mà Hàn Nhu thì vẫn thoái mái như thường, còn Sở Ngữ Vi thì đầy phẫn nộ.

Mình chỉ đi hút điếu thuốc, bên này lại có chuyện gì rồi?

“Mọi người sao vậy? Sao không ai nói gì?”

Quách Vĩ chỉ vào Trịnh Vũ: “Tên ngu xuẩn này lại nói hoa khôi theo đuổi cậu ta, còn nói là cậu ta đã từ chối hoa khôi rồi.”

Sở Ngữ Vi nghe đến đây thì viền mắt đỏ lên. . .

Người chính là như vậy.

Nếu ở một mình, có ủy khuất cũng chưa chắc đã khóc, nhưng nếu gặp được người mà mình ỷ lại, thì chỉ cần một ánh mắt dò hỏi cũng đã đủ để rơi lệ không ngừng rồi.

Giang Chu nhíu mày hỏi: “Ông nói như vậy thật à?”

Trịnh Vũ lập tức luống cuống: “Hiểu lầm, là hiểu lầm, tôi chỉ đùa một chút thôi, tôi cũng không cho là thật.”

“Đùa cái cmm, đùa như thế vui lắm à?”

“Tôi. . .tôi. . .tôi có thể xin lỗi Ngữ Vi, xin lỗi, tôi chỉ là hơi hư vinh một chút, tôi sợ người khác coi thường mình, cho nên mới nói quá một chút.”

Quách Vĩ đầy mặt khinh bỉ: “Nói quá một chút? Đừng có làm nhục hai từ nói quá chứ!”
« Chương TrướcChương Tiếp »