Chương 102: Mang em gái về nhà! (5)

Giang Chu lái xe vào đường cao tốc: “Không phải ông cũng nhìn trúng một đàn chị trong trường sao? Hiện giờ sao rồi?”

Quách Vĩ lập tức tràn đầy phấn khởi, mở miệng nói: “Thời gian không phụ người có lòng, bây giờ, rốt cuộc cũng có tiến triển rồi.”

“Hả? Đi ăn cơm với nhau rồi?”

“Vậy thì chưa, thế nhưng bây giờ cô ấy đã đồng ý để mình đi lấy nước cho cô ấy rồi.”

Giang Chu thở dài một hơi: “Quách Vĩ, tôi nhờ ông một chuyện có được không?”

Quách Vĩ lập tức nở nụ cười tự tin: “Sao thế, muốn tôi truyền thụ cho ít kinh nghiệm à?”

“Không phải, là tôi hy vọng sau này ông đừng nói mình là anh em của tôi nữa, quá cmn mất mặt.”

Giang Chu vừa dứt lời, hai cô gái phía sau nhất thời nở nụ cười.

Quách Vĩ cũng không để ý: “Có qua lại liền sẽ có tiến triển, có tiến triển thì sẽ có khả năng, có khả năng liền sẽ có cơ hội.”

Giang Chu cười nói: “Sau khi Trịnh Vũ bò từ hồ ra, thì đã truyền thụ kinh nghiệm yêu đương cho ông rồi à?”

“A, nhắc đến Trịnh Vũ, thì có chuyện mà có thể ông chưa biết rồi.”

“Ồ, chuyện gì?”

“Tên đó mới xin tiền nhà để mua một cái xe, cũng là Toyota Corolla.”

Giang Chu khẽ nhíu mày: “Mua xe rồi à, có phải đã yêu đương rồi không?”

Quách Vĩ lắc đầu: “Không, nhưng hình như tên đó nói là muốn khởi nghiệp.”

“Khởi nghiệp? Làm cái gì?”

“Làm gì thì tôi không biết, nhưng tên đó nói, nhất định phải kiếm được một triệu.”

Nghe đến đây, ngoại trừ Hàn Nhu ra, thì toàn bộ người trên xe đều biết ý đồ của Trịnh Vũ.

Mua xe, kiếm một triệu, lại khởi nghiệp.

Ba từ này đều là nhãn hiệu rõ ràng nhất ở trên người Giang Chu.

Rõ ràng là Trịnh Vũ đang muốn bắt chước Giang Chu.

Mục đích là gì thì con phải nói sao?

Còn không phải vì hoa khôi của thành nam đang ngồi ở ghế sau kia sao?

Giang Chu hơi cảm thán: “Trịnh Vũ cũng si tình đấy nhỉ, hơn nữa còn chịu đầu tư nữa, khá tốt đấy.”

Sở Ngữ Vi lại hơi phiền não mà lẩm bẩm một câu: “Người như vậy, thật sự là rất nhàm chán.”

Nghe nói như vậy, Giang Chu và Quách Vĩ liếc mắt nhìn nhau.

Quả nhiên, liếʍ cẩu vĩnh viễn không có mùa xuân.

Giang Chu lái xe trên đường cao tốc được hai tiếng.

Gió từ phía bắc bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ.

Mưa nhỏ vốn đang rất ôn hòa cũng rơi mau hơn.

Phóng tầm mắt nhìn qua, bầu trời trở nên âm u, dường như một trận sấm chớp sắp đập vào mắt.

Ngay sau đó, thùng xe bị tiếng mưa rơi nện thùng thùng, Giang Chu liền mở cần gạt nước, tập trung lái xe.

Nhưng rõ ràng xe phía trước bỗng nhiên giảm tốc độ.

Bọn họ cũng chỉ có thể giảm tốc độ theo, bảo trì một khoảng cách an toàn, nhưng đi được chưa đến 50 mét, xe phía trước đã dừng lại.

Quách Vĩ đưa đầu ra cửa khổ, cố gắng nhìn lên phía trước.

“Lão Giang, phía trước có một đoàn xe dài, có lẽ phải chờ khá lâu đấy.”

Giang Chu uống một miếng nước: “Dự báo thời tiết ngu xuẩn, nói không mưa, kết quả kiểu gì cũng mưa.”

“Cũng chưa chắc là do thời tiết đâu, cũng có thể là phía trước có tai nạn.”

“Tốt nhất là đừng có sự cố gì rồi bị chặn đường, mong rằng trước khi trời tối vẫn có thể về nhà.”

Giang Chu vừa nói chuyện, vừa nhìn lướt qua phía sau.

Hàn Nhu và Sở Ngữ Vi ngồi ở phía sau đang dựa vào nhau mà ngủ rất ngon rất ngọt.

Chuyện này cũng không thể trách các nàng, dù sao ngày mưa cũng khiến cho người ta buồn ngủ.

Ngày hôm nay lại phải dậy sớm để về nhà, nên khá tránh khỏi buồn ngủ.

Nhưng đúng lúc này, dòng xe cộ bỗng nhiên lại di chuyển.

Giang Chu thở phào nhẹ nhàng, nhanh chóng khởi động xe đi theo.

“Giang Chu, quan hệ của ông và hoa khôi hiện giờ là như thế nào?”

Giang Chu liếc Quách Vĩ một cái: “Không như nào cả, chỉ là quan hệ bạn bè vô cùng thân thiết thôi.”

Quách Vĩ khẽ thở dài một cái: “Trước đây tôi còn không phục thay ông, vì cô ấy còn chướng mắt ông.”

“Bây giờ thì sao?”

“Bây giờ lại cảm thấy hoa khôi quá đáng thương, vẫn chạy theo bóng lưng của ông.”

Giang Chu yên lặng một lát, lại liếc mắt nhìn Sở Ngữ Vi đang ngủ say qua kính chiếu hậu.

Con bé này dậy sớm, lại ngồi xe buýt hơn một tiếng, đi nửa thành phố chỉ để mau một phần cơm cánh gà mà mình muốn ăn.

Từ khi nào hoa khôi thành nam kiêu ngạo như một công chúa lại làm một chuyện khó tin như vậy chứ.

Có thể thay đổi tính cách và thói quen của một người, nói không phải tình yêu thì không ai tin.

Giang Chu cảm thấy, sau khi mình trọng sinh thì làm gì cũng thành thạo, nhưng hắn lại không biết cách xử lý quan hệ với Sở Ngữ Vi ra sao cho tốt.

Nếu như là Sở Ngữ Vi ngạo kiều lúc trước, thì hắn hoàn toàn có thể buông tay không để ý đến, nhưng hắn thật sự không có biện pháp với Sở Ngữ Vi của ngày hôm nay.

Bởi vì có đôi khi, chính bản thân hắn cũng cảm thấy nàng rất ngu, rất đáng thương.

Nhưng đúng lúc này, Quách Vĩ bỗng nhiên mở to mắt mà nhìn.

“Dừng xe dừng xe, tôi thấy Trịnh Vũ!”

Chỉ thấy phía trước có hai chiếc xe đang bốc khói cuồn cuộn bị kéo sang một bên đường

Trước xe là một nam một nữ trẻ tuổi đang bị một người đàn ông mặc âu phục quát to.