Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 101: Mang em gái về nhà! (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ba phút sau, Giang Chu lái xe đến đại học Thanh Bắc.

Lúc này, Sở Ngữ Vi đã đứng ở cửa, bên chân còn có một rương hành lý màu vỏ cau.

“Giang Chu!”

“Tính giờ chuẩn đấy, lên xe đi!”

Sở Ngữ Vi vừa muốn kéo ghế bên cạnh tài xế, bỗng nhiên lại nhìn thấy Hàn Nhu.

Thần sắc của nàng hơi phức tạp, cuối cùng vẫn đóng lại, rồi mở cửa ghế sau leo lên.

“Đây là bạn gái của bạn à?”

Hàn Nhu lập tức lắc đầu: “Không phải, tôi là em gái của anh ấy.”

Giang Chu gật đầu: “Đúng thế!”

Sở Ngữ Vi như có điều suy nghĩ, lại gật đầu: “Ồ, vậy được rồi, cửa bạn đây.”

“Cái gì vậy?”

Sở Ngữ Vi mở hộp giữ ấm ra: “Cơm cánh gà bạn thích ăn đây, mình mua ở phố ẩm thực.”

Giang Chu nghe thấy câu này bỗng nhiên đạp mạnh vào phanh, dừng xe lại.

Hắn quay đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Sở Ngữ Vi.

Ban nãy, Tô Nam vừa gọi điện, nói rằng tiệm cơm cánh gà đã đóng cửa không kinh doanh từ tối qua.

Nếu không kinh doanh tiếp, vậy nàng mua cơm cánh gà này từ đâu?

Sở Ngữ Vi hơi khó hiểu: “Làm sao vậy? Bạn không muốn ăn?”

Giang Chu quay đầu lại: “Nói thật, mua cơm cánh gà từ đâu?”

“Phố. . .phố ẩm thực . . .”

Sở Ngữ Vi thấy hơi sợ hãi.

Thứ này, mua ở đâu cũng giống nhau mà?

“Tiệm cơm cánh gà đã đóng cửa từ tối hôm qua rồi, bạn mua của quỷ à?”

“Mình. . .”

“Nói thật, bằng không thì ném bạn xuống xe.”

Sở Ngữ Vi hơi cúi đầu: “Được rồi, mình ngồi xe buýt đi đường Thủy Nhai mua.”

Giang Chu yên lặng một chút: “Ngồi xe buýt từ đại học Thanh Bắc đến đường Thủy Nhai, ít nhất cũng phải một tiếng.”

“Mình biết, nhưng mấy tiệm khác đều đóng cửa.”

“Vậy bạn không biết mua món khác à, vì sao nhất định phải mua cơm cánh gà cho bằng được?”

“Bạn nói bạn muốn ăn, dù sao mình cũng dậy sớm, cho nên liền đi mua thôi.”

Hàn Nhu nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, bỗng nhiên ý thức được cái gì.

Qua hệ của ông anh trai mình và cô gái bên đại học sát vách này, hình như có chút không tầm thường.

Mình ngồi ở vị trí cạch tài xế này, có phải là đã làm bóng đèn rồi không?

Mà sao anh ấy quen biết nhiều mỹ nữ thế nhỉ, cô gái này có dung mạo gần bằng Phùng Tư Nhược rồi.

Hàn Nhu hơi do dự một chút: “Bạn học, tôi ngồi trước thấy hơi say xe, bạn có muốn đổi chỗ không?”

“Cũng được, vậy. . . liền đổi chỗ đi.”

Sở Ngữ Vi cúi đầu, xuống xe, lại ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế.

Giang Chu lái xe đến ngã tư đường, mới mở miệng: “Vọi điện thoại cho chú Sở đi.”

“Không cần, về nhà thì ông ấy sẽ biết thôi.”

“Chú Sở nghĩ bạn ngồi sẽ khách thì chắc chắn sẽ lo lắng cho bạn, bạn nói với chú ấy một câu, để chú ấy yên tâm.”

Sở Ngữ Vi cảm thấy có đạo lý, liền gọi điện thoại cho cha mình.

Rất nhanh, Sở Hùng đã nghe máy.

“Alo? Ngữ Vi, con lên xe rồi à? Xe khách đường dài có nhiều loại người, on nhớ phải chú ý an toàn đấy.”

“Cha, con không đi xe khách, Giang Chu vừa mới đón con, bây giờ bọn con đang đi về nhà.”

“Thật à? Vậy thì tốt quá, có Giang Chu đưa con về thì cha cũng an tâm.”

Giang Chu nghe thế liền mở miệng: “Chú, lần trước chú nói là mời cháu uống rượu, còn tính hay không đó?”

“Đương nhiên là tính rồi, cháu đến lúc nào cũng được, hai nhà chúng ta cùng ăn cơm.”

“Vậy có thể cháu sẽ đi tay không, đến khi đó chú đừng nói là sẽ không chiêu đãi nhé.”

“Xem cháu nói kìa, khi nào đến thì nhớ gọi cha mẹ cháu luôn, chúng ta cùng ăn bữa cơm.”

Giang Chu bổ sung thêm một câu: “Còn có em gái cháu nữa.”

Sở Hùng hơi sửng sốt: “Cháu có em gái từ bao giờ vậy? Anh Giang vẫn mạnh như vậy sao?!”

“Chuyện này nói ra rất dài dòng, chờ bọn cháu về nhà thì nói tiếp đi.”

“Được rồi được rồi, trên đường nhớ lái chậm một chút, chú cúp trước nhé, bên này còn có việc.”

Cúp điện thoại, Giang Chu liền đạp ga đi tiếp.

Lúc này, mưa nhỏ lại mau hơn một chút.

Người đi người lại ở ven đường đều trở nên vội vội vàng vàng.

Lúc này, Quách Vĩ cũng đã chờ ở cổng trường, đồng thời còn đi đi lại lại trong lo lắng.

Cậu ta vừa nhìn thấy xe của Giang Chu, thì lập tức nhào qua.

“Lão Giang, đã lâu không gặp, tôi cứ tưởng ông chết rồi chứ.”

Giang Chu lập tức ngăn Quách Vĩ lại: “Đừng qua đây, ở trong đại học, thẩm mỹ của tôi đã không ngừng đề cao, giờ không chịu đựng nổi bản mặt rách nát của ông đâu.”

Quách Vĩ nhất thời xị mặt xuống: “Thì ra chỉ có mình tôi là người nhớ tình bạn cũ.”

“Mau lên xe đi, Ngữ Vi, bạn xuống phía sau trò chuyện với Hàn Nhu đi.”

“Ừm, vậy mình xuống dưới ngồi.”

Quách Vĩ nhìn hai cô gái bên dưới: “Lão Giang, đây là bạn gái của ông à? Ông đã thực hiện được giấc mộng của bao tên con trai muốn mà không được đấy.”

Trán Giang Chu đầy vạch đen: “Đại ca, đây là em gái tôi, cô ấy là Hàn Nhu.”

“Ồ ồ, xin chào bạn học Hàn.”

“Xin chào em trai.”

“Hả? Không đúng không đúng, tôi còn lớn hơn Giang Chu một tháng kìa.”

Hàn Nhu nở nụ cười: “Chị đây lớn hơn Giang Chu hai tuổi nhé.”

Quách Vĩ choáng váng, quay đầu sang nhìn về phía Giang Chu: “Ông anh, đại học các ông chơi thật loạn.”

“Sao ông lắm lời thế?”

“Do lâu lắm rồi tôi không gặp ông, cho nên căn bản không khống chế được.”
« Chương TrướcChương Tiếp »