Du͙© vọиɠ chiếm hữu của Tống Lê rất mạnh, từ trước đến nay đều là như vậy.
“Tống Lê.” Con ngươi đen nhánh của Hứa Từ nhìn cô: “Anh và em còn chưa chia tay.”
Ngữ điệu bình tĩnh của anh như một lưỡi đao sắc bén chui vào trong lòng cô.
Năm 14 tuổi, Tống Lê đã quen biết Hứa Từ từ sớm nhưng mà biết tên của anh, là bởi vì Minh Dư.
Minh Dư là thanh mai trúc mã của cô, quen nhau từ nhà trẻ. Cấp hai không học cùng lớp, sau khi khai giảng cô đã đổi người ngồi cùng bàn, rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, thành tích cũng tốt nhưng mà quá lạnh nhạt.
Minh Dư không thích kết bạn với người có tính cách quá buồn, nói mười câu với anh nhưng anh đều không đáp, Tống Lê hỏi người đó là ai.
Khi đó vừa lúc Hứa Từ đi ra từ văn phòng giáo viên, Minh Dư tùy tay chỉ: “Chà, người mặc áo sơ mi trắng kia kìa, nhìn ngang ngược chứ? Tên là Hứa Từ, hạng nhất của niên khóa.”
Minh Dư nói anh hờ hững với bất cứ ai, muốn hỏi anh mượn cục tẩy anh đều không cho mượn, Nói là có thói ở sạch cũng chưa bao giờ sẽ đưa đồ của mình cho người khác dùng.
Nhưng mà khi anh ở bên cạnh Tống Lê hoàn toàn không giống vậy.
Cục tẩy của anh là của cô, notebook là của cô, áo khoác là của cô.
Tống Lê thậm chí có thể nhân lúc anh ghé vào trên bàn ngủ, dùng bút note màu đen viết hai chữ “Tống Lê” trên mặt anh.
Bởi vì anh cũng là của cô.
Trước kia không nhìn ra Hứa Từ yêu đương sẽ là như thế này.
Anh là người không có khả năng yêu sớm nhất, lại cam tâm tình nguyện trở thành tù binh của cô.
Những lời này cũng không phải nói, khó có thể tưởng tượng người lãnh đạm như anh sẽ nhiệt liệt yêu đương mà là Tống Lê hoàn toàn là mặt tương phản của anh.
Diện mạo lãnh diễm, tính cách cũng rất ngang ngược, nam sinh thích cô còn rất nhiều, nữ sinh chán ghét cô cũng nhiều.
Cô thường nói không kết hôn, muốn yêu đương phải oanh oanh liệt liệt cũng không cho rằng cả đời chỉ yêu một người mới là tốt.
Hắn chắc là không thích nữ sinh như vậy, cũng không khống chế được. Hứa Từ nhìn giống như là người không dễ dàng động tâm, động tâm thì sẽ liều mạng cả đời.
Tống Lê không nên trêu chọc người như vậy.
Cho nên lúc ấy Minh Dư không dám tưởng tượng, nếu cô đi rồi, anh khổ sở biết bao nhiêu.
Tống Lê nhớ rõ ràng năm ấy cô đi cũng là tháng mười, tháng mười năm ấy cũng mưa rất nhiều.
Quốc khánh vừa trôi qua, đường phố còn treo đầy cờ đỏ, bầu không khí vui mừng vẫn còn, cô thấy bóng dáng cô đơn của anh bị nước mưa bao phủ. Minh Dư trước đó hỏi cô: “Lê Lê, nếu cậu đi rồi, Hứa Từ phải làm sao bây giờ?”
Đúng vậy, một mình anh phải làm sao bây giờ?
Tống Lê ghét ngày mưa nhất, Hứa Từ biết rõ cô sẽ không ra ngoài nhưng còn chờ ở dưới tầng.
Anh không chờ đến khi tạnh mưa, cho nên gọi điện thoại cho cô.
“Là vấn đề của anh sao?” Anh tận lực khống chế âm thanh của chính mình, không cho cô cảm thấy chính mình từng để ý: “Lê Lê. anh không thích người khác.”
Tống Lê không thích em họ kia của anh, anh vẫn luôn biết.
Vốn dĩ chính là quan hệ không thân không gần, vốn dĩ chính là người có tính cách lãnh đạm dường như không thể giao tiếp cho nên trước nay anh đều chưa từng phản ứng với cô ta.
Trong điện thoại chỉ có tiếng hít thở thật nhẹ của cô.
Trước kia lời nói của cô ở trước mặt anh vô cùng nhiều, không cao hứng muốn gọi anh, cao hứng cũng muốn gọi anh.
“Hứa Từ, giúp em lấy cặp sách một chút.”
“Hứa Từ, em muốn uống trà sữa.”
“Hứa Từ, sau khi tan học chúng ta về nhà cùng nhau sao? Chỉ có hai người chúng ta.”
“Hứa Từ, anh có yêu em hay không.”
Lời nói ra không bao lâu có chút lãnh diễm, còn rất ngang ngược, duỗi tay túm cà vạt trên đồng phục của anh xuống.
Sức lực không lớn nhưng anh sẽ phối hợp mà cong lưng, nghe thấy cô cắn lỗ tai nhẹ giọng hỏi: “Hứa Từ, anh muốn hôn em không?”
Cô cười đến thiên kiều bá mị, anh không thể khống chế được tiếng tim đập.
Nhưng tháng mười năm ấy cô ném anh vào trong cơn mưa cô ghét nhất đến một câu chia tay cũng không nói.