Bọn họ đã đi được vài kilomet, bây giờ chỉ có thể tránh ở dưới mái hiên gần đó.
“Lạnh không?” Anh đặt tay cô vào trong túi mình.
Tống Lê lắc đầu: “Mùa đông ở Mát-xcơ-va lạnh hơn thế này nhiều.”
Mùa đông thành phố Du có nhiệt độ không khí thấp nhất mới 1℃, bây giờ còn chưa đến thời gian lạnh nhất, nhiệt độ không khí bình quân đều dao động từ 5~10℃.
Hứa Từ nói: “Anh biết.”
“Làm sao anh biết? Anh cũng chưa từng đến Mát-xcơ-va.”
Anh đi qua rất nhiều lần nhưng mà cô không biết.
Hứa Từ vừa định mở miệng, Tống Lê đã nghe thấy tiếng chó sủa trong viện, nghiêng đầu nhìn mới phát hiện bọn họ vừa mới hoảng loạn không nhìn đường mà chạy vào một ngõ nhỏ.
Mái hiên rất nhỏ, Hứa Từ che áo khoác lêи đỉиɦ đầu, vừa vặn che được bóng dáng của hai người, mưa gió đều bị ngăn cản ở bên ngoài. Nhưng Tống Lê vẫn sợ anh đứng bên ngoài bị mưa xối quá nhiều, nên duỗi tay ôm eo anh kéo vào bên trong.
"Chúng ta hình như dọa đến chó nhà người khác."
"Ừm."
"Một lát nữa sẽ không lao đến cắn người chứ." Cô nhíu nhíu mi: "Em không muốn bị cắn."
Anh cười: "Sẽ không.”
Sau đó Hứa Từ lại nhìn đôi mắt cô: "Tống Lê."
“Vâng?”
Tống Lê hơi hơi ngửa đầu, làn da tẩy trang xong trắng nõn, cánh môi phấn hồng có ánh sáng, cặp mặt kia như là biết nói.
Quấn lấy anh giống như trước kia, nói: "Hứa Từ, anh muốn hôn em hay không? Anh hôn hôn em đi."
Tống Lê còn đang sững sờ, mở to đôi mắt hồ ly sáng long lanh nhìn anh, nụ hôn nhẹ của Hứa Từ nhẹ nhàng hạ xuống.
Cánh môi dán sát nhau, cảm giác mềm mại lây dính hơi thở nước mưa, ướŧ áŧ mát lạnh.
Anh tăng một chút lực đạo, bóp cằm cô nâng lên phía trước, Tống Lê ưm một tiếng, tay leo lên cổ anh đón ý nói hùa.
Hứa Từ dùng môi cắn cô: "Giúp anh lấy kính xuống."
Không có gọng kính ngăn cản, cảm xúc trong mắt của anh nồng đậm đến mức muốn tràn xa, cô bị nảy lên bị tình triều bọc kín không còn kẽ hở.
Gọng kính vừa được gập vào bỏ vào trong túi, Hứa Từ đã nắm lấy cổ tay cô đè trên vách tường, cúi đầu cắn môi cô, đầu lưỡi liếʍ môi tuyến nhẹ nhàng, chợt trượt vào trong, ngậm lấy lưỡi thơm tho bên trong.
Trơn trơn mềm mại, anh giống như đang nhấm nháp pudding sữa bò ngon miệng, rút cạn toàn bộ không khí bên trong, Tống Lê dường như chết chìm trong nụ hôn sâu của anh.
“Hu… Hứa Từ…”
Áo khoác sớm đã rơi trên mặt đất không ai để ý, thân hình cao lớn của Hứa Từ đè cô ở giữa tường với anh, như một bóng người đè lên nhau, cô giãy giụa muốn chụp bả vai anh, tay lại bị giữ trên đỉnh đầu không thể nhúc nhích.
Anh hôn rất hung dữ, từ triền miên thâm nhập chuyển thành mυ"ŧ vào mà liếʍ cắn, hai người đều muốn điên cuồng sắc tình mà nuốt đối phương vào trong.
Đầu gối của Tống Lê giãy giụa bên trong đùi của anh, mỗi một sự cọ xát nhỏ đều sẽ làm anh mất khống chế.
Mưa phía sau lưng còn chưa ngừng, thậm chí càng rơi xuống càng lớn, hơi thở nóng bỏng lên men ở trong không gian hẹp tàn sát bừa bãi.
Cuối cùng anh cũng bại trận, nhẹ nhàng hôn qua gương mặt và cổ cô, sau đó cúi đầu dựa vào trên vai cô cắn thịt mềm phía sau tai cô từng chút.
Hơi thở ấm áp chợt trở nên nóng bỏng, phóng đại vô số lần bên tai, gió và mưa bụi thổi vào, Tống Lê lại bị đông lạnh đến phát run.
“Hứa Từ…”
Đầu gối bị anh ma sát đến mức có chút đỏ lên, thân hình vốn dĩ lạnh xuống giống như bị người khác ném một khối thiết nóng bỏng vào, phát ra xèo xèo nhiệt khí, nước lạnh sôi trào.
"Đừng nhúc nhích." Hứa Từ nắm lấy mười ngón tay của cô, nhiệt ý ở lòng bàn tay sền sệt: "Lại hôn một lát là được."
Nói xong, cánh môi mềm mại lại dán vào, làn da trắng nõn sau tai của cô đã thảm không nỡ nhìn.
"Hôn thì hôn, nhưng anh… anh đừng…"
Đừng cắn.
Theo cổ đi xuống đều đỏ lên từng mảng lớn, đau như sự tê dại trộn lẫn với một ít mảnh pha lê, anh không khống chế được lực đạo, chỉ muốn làm cô an phận một chút, chứ không dễ dàng mà kí©h thí©ɧ thú tính ngo ngoe rục rịch trong cơ thể như vậy.