Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỏ Tình Đêm Khuya

Chương 49

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chụp mấy tiếng thể xác và tinh thần đều mệt, trợ lý nói về sự sắp xếp của hành trình kế tiếp cho cô, có một đạo diễn tìm cô đã lâu, nói là muốn mời cô quay một bộ phim.

Kịch bản đã đưa đến đây, Tống Y giúp cô qua cửa, cảm thấy rất không tốt, mà cô cũng không có khả năng vẫn luôn chụp tạp chí.

Tâm huyết dâng trào chơi bời có thể, nhưng diễn viên mới là chức vụ của cô.

Tống Lê lười nhác mà nghe, sau khi tẩy trang skin care mới rời đi, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy có bóng người đứng dưới đèn đường.

“Hứa Từ!” Cô chạy đến, một ngày mỏi mệt lập tức biến mất không còn tăm hơi.

Giống như cửa trước, Hứa Từ ôm cô thật chặt vào trong ngực, cách áo khoác vẫn có thể cảm nhận được vòng eo tinh tế của cô.

“Thay quần áo?” Giữa trưa sợ cô lạnh, mặc chính là áo lông vũ.”

“Bộ quần áo kia có chút xấu, khó coi. Bây giờ không lạnh, mặc áo khoác cũng được.”

Thật sự, Thành phố Du ấm áp hơn thành phố S rất nhiều, bây giờ buổi tối cũng không có gió, dòng xe cộ bên ngoài không ngừng, đèn neon phồn hoa điểm xuyết giữa thành phố, ấm áp nhảy lên cao.

Hứa Từ tháo khăn quàng trên cổ mình xuống, buộc lên trên cổ cô: “Làm việc mệt không?”

“Không mệt, nhìn thấy anh là không mệt. Không phải đã nói ở nhà chờ em sao?”



“Muốn nhìn thấy em sớm một chút.”

Hứa Từ dùng khăn quàng cổ bao lấy cô, khuôn mặt nhỏ giữa bàn tay lớn lộ ra một đôi mắt.

Anh vừa mới nắm bàn tay cô vào trong lòng bàn tay mình, Tống Lê chỉ vào mặt mình, rầu rĩ nói: “Nóng.”

“Không sợ phóng viên bên ngoài?” Cô không đội mũ, dáng người khí chất mặc dù bọc chăn bông cũng dễ dàng bị người khác nhận ra,

Hứa Từ không hiểu biết giới giải trí, nhưng tiếp xúc không ít vụ án, sự nghi ngờ đối với cô mà nói là tốt.

Tống Lê lại không ăn tiền lãi lưu lượng, không được chú ý như vậy: “Sợ cái gì? Cùng lắm thì chính là để cho người khác biết em có một người bạn trai vừa cao vừa đẹp trai.”

Cô thò lại gần một chút, ngẩng đầu chỉ huy anh: “Nếu không anh muốn em buồn chết sao?”

Hứa Từ cười kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra một cái miệng nhỏ đỏ bừng, sắc môi của cô xinh đẹp, không chạm mà hồng.

Con gái trong tuổi dậy thì thích cái đẹp, trong túi luôn có một chiếc gương tròn nhỏ cùng lược con, lén bôi son sau lưng chủ nhiệm giáo dục.

Tống Lê cũng rất thích, còn thích lén hôn lên sơ mi trắng của anh, mỗi lần Hứa Từ đều không thể bỏ qua, rồi lại dung túng không tiếng động.

“Muốn trở về như thế nào?” Anh đi xe, chính Tống Lê cũng có xe bảo mẫu, muốn lựa chọn không khó nhưng anh sẽ tôn trọng bất cứ quyết định nào của cô.



Tống Lê đều không chọn, ý nghĩ kỳ lạ muốn đi bộ: “Màn đêm buổi tối hôm nay thật xinh đẹp, muốn đi bộ cùng anh trở về. Cứ tay trong tay như vậy.”

“Nếu đi bộ phải mười mấy kilomet.”

“Đi cùng anh cũng không mệt, nếu thật sự không đi nổi nữa, vậy dừng lại rồi lại đi tiếp, dù sao vẫn sẽ về được nhà.”

Tống Lê nắm tay anh trước, bóng dáng hai người dưới tàng cây giống như một bức tranh.

Hứa Từ mặc tây trang đen, bên ngoài là áo khoác cùng hệ cùng màu, Tống Lê giống như anh, chỉ mặc áo thun màu lông dê cùng quần jean màu nhạt, dáng người đứng ở bên cạnh anh đều dài và cao gầy.

Ngay từ đầu Hứa Từ đứng ở đó có vẻ cô độc lại lạnh lùng, đến bóng dáng cũng đen đến se lạnh, nhưng cô vừa đến đây, tựa như ghép vào chỗ trống của trò chơi ghép hình, khí tràng hồn nhiên thiên thành.

“Được.” Hứa Từ đồng ý.

Mệt có thể dừng lại nhưng sẽ không thay đổi phương hướng về nhà, tuyệt đối cũng sẽ không đột nhiên quay đầu rời đi.

Tống Lê bảo trợ lý lái xe của Hứa Từ về, sau đó kéo cánh tay anh nói chuyện.

Tuy rằng mặc quần áo ấm, những lỗ tai cô đông lạnh đến có chút đỏ lên, Hứa Từ đang nghe cô nói chuyện đồng thời kéo kéo khăn quàng cổ, che lại ở vành tai bên ngoài.

Dự báo thời tiết nói là trời đầy mây, nhưng đến buổi tối lại bắt đầu thay đổi. Đêm đông mưa là lạnh nhất, đơn giản là mưa không phải rất lớn, Hứa Từ choàng áo khoác lên người cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »