Trợ lý có chút lo lắng mà nhìn về phía ngoài cửa: "Tống tiểu thư, thật sự muốn để cô ta đi vào sao?"
Hà Niệm Đồng là được Phó Thanh Hà đề bạt, ở G&H xem như là người mẫu có chút danh tiếng.
Khuôn mặt xinh đẹp, khung xương tốt nhưng giới giải trí chưa bao giờ thiếu mỹ nữ. Hà Niệm Đồng đi đến hôm nay, là hoàn toàn dựa vào khí chất độc đáo và sự dốc sức nỗ lực làm việc của cô ta, cùng với…
Vận khí của cô ta tốt được Phó Thanh Hà coi trọng.
Công tử nhà họ Phó lại không phải người có tình cảm lâu dài, mưa móc đều dính, lại thi lấy ân huệ là thao tác nhất quán của anh ta.
Tài nguyên "Dã Nại" phỏng chừng là cô ta cầu rất lâu mới có được, nhưng bây giờ bị người khác tùy tùy tiện tiện nói một câu là cầm đi.
Phó Thanh Hà còn ở bên ngoài khuyên cô ta không được vô cớ gây rối, nhưng Hà Niệm Đồng không thuận theo cũng không buông tha: "Tổng giám đốc Phó, hợp đồng này đã ký, anh nói thay đổi người là thay đổi người, đây công bằng với em sao? Cho dù chết cũng phải để em chết cho rõ ràng!"
Mấy năm nay cô ta ăn được không ít tiền lãi, sau khi đứng vững căn cơ tính tình cũng lớn lên, Phó Thanh Hà còn rất thích tiểu tính tình này của cô ta, tay vẫn ái muội ôm eo cô, thấp giọng dỗ: "Còn không phải chỉ chụp bìa "Dã Nại" sao, lần sau để lại cho em là được."
Hà Niệm Đồng hừ lạnh: "Em muốn chụp kỳ này."
"Kỳ này có người rồi."
Cô ta không biết điều, Phó Thanh Hà cũng buông lỏng tay, mặt không biểu tình mà rút khăn tay lau gọng kính tơ vàng trên mũi.
Hà Niệm Đồng còn muốn đến gần cánh cửa kia, Phó Thanh Hà bảo những người trên hành lang đều tản ra.
"Cô nghĩ kỹ rồi lại xác định muốn đẩy cánh cửa kia ra hay không." Anh ta ngước mắt, ngữ khí nhàn nhạt: "Nếu chọc cô ấy không vui, mắt đi không chỉ có tài nguyên của "Dã Nại" đâu!"
Tống Lê đang nhìn son môi trong hộp make up xuất thần.
Cô quen Hà Niệm Đồng là lúc học lớp 12, mà làm cô luôn nhớ cái tên này là một chiếc son môi màu đỏ cà chua.
Minh Dư nói Hứa Từ rất khó theo đuổi, Tống Lê không tin tà: “Đó là bởi vì mình không xuất mã, cậu chờ đi, trong vòng 3 ngày, mình sẽ theo đuổi được anh ấy.”
Chí khí hào ngôn được thả ra, Hứa Từ căn bản không thèm để ý cô.
Theo đuổi một năm lớp 8, lớp 10 lại theo đuổi một năm, công phu bám người của cô ma sát đến mức Hứa Từ hoàn toàn mất đi tính tình.
Khi anh dừng chân quay đầu lại, Tống Lê còn đứng ở bậc thang cười: “Hứa Từ, cậu thật sự không muốn làm bạn trai mình sao? Mình trông cũng không kém cỏi như vậy đi, hay là cậu không thích loại hình như mình?”
Không có nam sinh nào sẽ không thích cô.
Nam sinh trong lớp khi thảo luận đến nữ sinh xinh đẹp nhất, người được nhắc đến nhiều nhất chính là Tống Lê. Cô hình như biết, nhưng lại không biết, cao thủ lấy sắc đẹp hành hung.
Cô làm lơ sự ân cần của đám người kia, lại không từ chối sự đến gần của bọn họ, giống như râu ria chưa bao giờ biết phòng tránh.
Mỗi lần Hứa Từ cũng có thể nhìn thấy cô dựa vào hành lang nói nói cười cười với nam sinh, thấy anh đi đến lại đi sau lưng anh, không biết xấu hổ mà truy hỏi muốn làm bạn trai cô hay không.
“Tống Lê, cậu không biết thẹn thùng sao?” Nhiều người tới tới lui lui đi ngang qua hành lang như vậy, chỉ có cô to gan lớn mật đuổi theo mông anh hoặc là ngăn trước mặt anh nói những lời này.
“Mình biết chứ.” Tống Lê gật đầu lại đi theo anh vài bước: “Mình lại không có kinh nghiệm theo đuổi ai, làm sao biết cậu còn thẹn thùng hơn mình, nếu không lần sau mình đổi phương thức khác?”
Cô rất dễ nói chuyện, lại không phải không muốn sửa.
Hứa Từ hoàn toàn không nhìn thấy bộ dáng có chút thẹn thùng nào của cô, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tống Lê được một nam sinh gọi lại, cô quay đầu đáp lời, sau đó lùi về.
“Mình đi về trước, lần sau gặp, Hứa Từ.”
“Nhớ là lần sau đừng từ chối mình nhé, làm mình mất mặt cậu sẽ xong đời!”