Chương 42

Tống Lê rầu rĩ nói: “Không trốn chính là kẻ ngốc.”

Anh đột nhiên nói ngược lại: “Không đi giày mới là kẻ ngốc.”

Tống Lê không nói với anh vì sao cô chạy ra ngoài, tựa như cô chưa bao giờ hỏi anh vì sao tan học anh luôn đến đây lén cho mèo ăn.

Mỗi người ở tuổi dậy thì đều có bí mật của chính mình.

Hứa Từ cho rằng bí mật lớn nhất của cô chính là một cô gái phản nghịch hư hỏng. Cãi nhau với cha mẹ, rời nhà bỏ đi, có lẽ còn yêu sớm với vài tên côn đồ trong xã hội.

Chỉ cần là anh tan học đi qua nơi này, luôn có thể thấy cô ở đây. Đôi khi đi giày, đôi khi không đi, vết thương trên chân rõ ràng sắp khỏi lại bắt đầu chảy máu.

Anh chưa từng gặp qua người nào không yêu quý hai chân chính mình như vậy.

Cuối cùng ngày đó, có tên côn đồ hỏi cô có muốn đến tiệm net chơi game không, Tống Lê nói được, nhưng lại bướng bỉnh không chịu đi như đang đợi người nào đến đây.

Buổi tối mấy ngày hôm trước Hứa Từ từng hung dữ với cô: “Nếu cậu không muốn hai chân này tốt lên, lần sau cũng đừng bảo tôi mang thuốc đến đây.”

Anh thường xuyên nói những lời tàn nhẫn như vậy nhưng chưa từng nuốt lời. Anh nói anh sẽ chăm sóc cô đến khi vết thương khỏi.

Qua hai ngày cô mới tự nhiên nhận ra ngày đó thật ra anh nói rất nghiêm túc.

“Không phải tối hôm nào tôi cũng đi ngang qua đây. Bỏ nhà rời đi cũng không phải việc rất ngầu, từ đây đi ra ngoài rẽ trái 400 mét là có tiệm thuốc và bệnh viện. tên côn đồ ở cạnh đó nói chuyện với cậu thì cậu không cần để ý, cho cậu kẹo cao su cũng đừng nhận, nháo xong thì về nhà.”

Lần đầu tiên anh nói nhiều lời như vậy với cô, chỉ là cô không nhận ra đây là lời cáo biệt: “Tống Lê, cơ thể của mình phải tự mình yêu quý.”



Để đuổi theo con mèo kia, anh đã từng cõng cô chạy từ đầu hẻm đến cuối hẻm, nhưng lúc đi chỉ nhắc nhở cô, đi giày vào mới có thể đi xa hơn.

Một đêm chơi game ở net đần độn vô vị.

Trước khi cô mười bốn tuổi vận may không tốt lắm, nhưng sau khi gặp được Hứa Trì thì tốt hơn một chút.

Tên côn đồ không hư như vậy, buổi sáng còn mời cô ăn mì gói nóng hầm hập, thậm chí còn coi cô là em gái bón canh gà tâm linh.

Nói em trông rất xinh đẹp, nhìn còn có chút ngang ngược, anh vốn dĩ muốn theo đuổi em nhưng nhìn ánh mắt của em cảm thấy không đuổi kịp.

"Trước kia anh cũng giống em, cũng đến đây như vậy, luôn cảm thấy người khắp thiên hạ có lỗi với anh, cha mẹ cũng không hiểu anh. Anh chỉ muốn nhuộm tóc. Wow, rời nhà bỏ đi, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, yêu sớm, chuyện xấu anh làm nhiều hơn em, còn cảm thấy rất ngầu."

Rõ ràng anh ấy lớn hơn cô hai tuổi, nói chuyện lại giống người từng trải.

Tống Lê hỏi: "Vì sao anh cảm thấy không đuổi kịp tôi?" Cô nghĩ, nói không chừng cô thật đúng là xem trên mặt mũi của một bát mì mà đồng ý.

"Tuy rằng anh vô cùng thích con gái ngang ngược, nhưng nói thật ánh mắt của em còn rất lạnh nhạt. Là người có người đến gần sẽ không để ý ai, nhưng dù sao anh cũng là người từng trải, có thể nhìn thấy con nhím trong mắt em. Có lẽ chính em không cảm nhận được, nhưng có đối lập sẽ biết, lúc em ở bên cạnh nam sinh kia, ánh mắt rất dịu dàng."

Anh ấy ngượng ngùng mà vò đầu: "Mà anh cảm thấy hai người các em rất giống nhau. Các em ở trường học chắc cũng là người có thành tích đặc biệt tốt, về sau học hành cho tốt nhất định sẽ có tiền đồ. Không giống anh, chỉ có thể sửa chữa cửa hàng cho người ta quét rác."

Tống Lê hỏi thích là gì. Tên côn đồ nói thích chính là em rất muốn hôn người kia.

"Tôi không nghĩ đến muốn hôn cậu ấy."

Tên côn đồ đã từng yêu đương nhiều lần, nói làm sao có thể chứ? Thích một người đương nhiên muốn hôn môi với cậu ấy, không chỉ là hôn môi, còn muốn nắm tay, ôm, lên giường. Chỉ cần cậu ấy cũng thích em, có gì mà không thể.