Chương 16

Cô không phải người có tính cách một việc nhịn chín việc lành nhưng người bị mắng lại là cô.

Nói cô không hiểu chuyện, nói cô chuyện bé xé ra to, thậm chí có người mắng cô là tiểu hồ ly tinh.

Chỉ có ánh mắt đầu tiên Hứa Từ nhìn thấy cô, hỏi cô có lạnh hay không, có đau hay không.

Cô chạy mười kilomet mới chạy đến trước mặt anh.

“Em không có ý bỏ anh lại, anh ấy nói em bị bệnh, muốn dẫn em đi. Lúc ấy anh không cần em. Mát-xcơ-va lạnh như vậy, em ghét ngày mưa cũng không có thích tuyết rơi như vậy…” Tống Lê có chút không nói nên lời.

Anh ôm cô thật sự rất chặt, ngữ khí gian nan: “Anh chưa từng không cần em.”

Hứa Từ chưa từng trách cô rời đi không từ giã.

Anh biết cô bị bệnh là bất đắc dĩ, là anh tự cho là đúng làm quá khứ của bọn họ không bệnh mà chết.

Tống Lê nói: “Lúc ấy em muốn làm với anh, anh đẩy em ra.”

Hứa Từ hơi giật mình, nghĩ lại xem có chuyện như vậy hay không.

Quá khứ bọn họ chỉ làm một lần ở rạp chiếu phim tư nhân.



Tống Lê luôn trêu chọc anh, anh nhịn rất khá, không dao động, chỉ có lần đó cô nói: “Anh không làm với em, em cũng chỉ tự mình xem phim.”

Sau đó anh thật sự nhìn thấy cô tìm tài nguyên, nói là cùng xem với Minh Dư, nhưng lúc ấy cô đã đi rồi.

Hứa Từ không nhịn được, làm một đêm ở nơi đó.

Trình độ hung tàn hôm đó so với tối hôm qua mà nói chỉ có hơn chứ không kém, thể lực của cô còn kém, sau khi làm xong được hai ngày mới có thể xuống giường đi đường.

Từ sau đó, anh dường như không đυ.ng vào cô thêm nữa.

Bởi vì cô sợ đau, anh sợ chính mình không khống chế được muốn chơi hỏng cô, khi đó tuổi còn nhỏ, anh cũng không muốn túng dục sớm như vậy.

Liên tưởng lời nói hôm nay của cô cùng những chuyện đã qua đi, Hứa Từ cuối cùng cũng hiểu câu nói kia của Minh Dư.

“Hứa Tư, cậu vĩnh viễn không biết Lê Lê lúc ấy lấy dũng khí lớn bao nhiêu để đưa ra thỉnh cầu với cậu. Bởi vì trước khi gặp được cậu, cô ấy vẫn luôn cảm thấy loại việc này thật ghê tởm.”

Nhưng nếu người kia là anh, cô vui vẻ chịu đựng.

Tống Lê bây giờ cũng đã sớm không thèm để ý, cô vân đạm phong khinh mà cười, nói đã đói bụng: “Em nói rất nhiều rồi, không còn sức lực nữa.”

“Em nằm thêm trong chốc lát, làm cơm xong anh sẽ gọi em.” Hứa Từ đứng dậy, đi đến cửa lại quay trở lại, cúi người hôn lấy cánh môi của cô: “Tống Lê, anh vẫn luôn rất nhớ em, anh yêu em.”



Trong lòng Tống Lê run mạnh, cô biết anh là đang nói cho cô, anh cũng không phải không muốn làm với cô.

Trong vô số buổi đêm ở trên cái giường này, Hứa Từ mơ thấy hình ảnh của cô đều là cô dùng chân cuốn lấy vòng eo anh.

Hỏi anh từng chút một: “Hứa Từ, anh yêu em không?”

Anh không khắc chế giống như ngày thường, làn da thanh lãnh cấm dục dưới sự dụ hoặc của cô căn bản không chịu nổi một kích.

Mỗi một lần anh đều động tình mà đáp lại: “Yêu, vô cùng yêu.”

Mồ hôi của anh rơi như mưa, môi mềm mại dán ở chỗ tim cô đập nhanh nhất: “Tống Lê, anh yêu em, chỉ yêu em…”

Ngực Tống Lê căng cứng, trong ánh mắt cũng có nước mắt nhưng cô không khóc.

Hung tợn lưu một dấu răng trên xương quai xanh của anh: “Yêu bao nhiêu?”

Ánh mắt Hứa Từ hơi tối, phía dưới hơi hơi nhô lên, liếʍ cánh môi và khóe môi đỏ bừng của anh: “So với lực độ đâm em tối qua còn yêu hơn.”

Tống Lê đỏ mặt, phải biết rằng người trước kia luôn đỏ mặt đều là anh. Hứa Từ vừa lòng mỉm cười, duỗi tay trấn an đầu cô, giọng nói khàn khàn: “Anh chờ em nghỉ ngơi tốt.”

Mông của cô ở trong chăn đã lâu mới chấp nhận sự thật này, bông hoa lạnh nhạt cuối cùng sẽ đi xuống thần đàn, nói những lời âu yếm mặt đỏ tim đập ở bên tai cô. Lúc ăn cơm tâm tình Tống Lê cũng rất tốt, ăn non nửa chén cháo còn muốn ăn thêm hai chiếc bánh quẩy.