Chương 11

Váy ngủ trên người nhăn dúm dó mà đẩy đến ngực, cô không mặc nội y, qυầи ɭóŧ cũng là màu đen, thiếu vải đến đáng thương.

Xuân sắc phía dưới bị nhìn không sót thứ gì, Hứa Từ vùi đầu hôn bụng nhỏ của cô, đầu lưỡi liếʍ lại dùng sức mυ"ŧ ra dấu vết đỏ thắm.

Một đường hướng lên trên, sau đó cắn đầṳ ѵú mềm mại.

Tống Lê ngẩng cổ thon dài kêu ra tiếng đã cảm thấy khuất nhục lại vô cùng hưởng thụ, mười ngón tay cắm vào tóc ngắn của anh, bên tai vang lên tiếng liếʍ láp chép chép.

Cảm giác tê rần len lỏi lên khắp người, cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến nàng bị kí©h thí©ɧ bởi phản ứng sinh lý của sự xấu hổ, eo không ngừng dựng thẳng lên rồi lại xuống. Chạm đầṳ ѵú một chút cô đã khóc, dùng sức mà mυ"ŧ vào liếʍ cắn, dường như là muốn mạng.

“Hứa Từ… Hứa Từ…”

Anh đến cà vạt cũng chưa loạn, cô lại ở dưới thân anh khóc đến mức đôi mắt đỏ lên, đai an toàn tinh tế chảy xuống, váy ngủ mỏng như cánh ve bị anh kéo đến ngực, nhăn thành một mảnh nhỏ.

Hứa Từ rút dây lưng ra, kéo dây kéo quần xuống, phóng thích dươиɠ ѵậŧ cứng đến phát đau.

Dươиɠ ѵậŧ thô dài, sau khi sung huyết gân xanh quấn quanh, dữ tợn đáng sợ. Qυყ đầυ đẩy môi âʍ ɦộ bên ngoài ra, hùng hổ mà để ở cửa huyệt mềm mại hoạt động.

Môi âʍ ɦộ nhỏ của cô mềm mại, hai mảnh hơi mỏng hợp thành một cái lỗ, anh rất cẩn thận mà chen phần đầy vào, lại bị kẹp rất chặt.

Tiểu huyệt cố sức mà nuốt cự vật của anh vào: “Đau…”

Lâu rồi không làm, chỗ đó của cô kẹp chặt như lần đầu tiên.



Khóe mắt của Tống Lê thấm ra nước mắt, bắt lấy cánh tay anh không chịu để anh tiến thêm một bước. Qυყ đầυ kẹt ở miệng huyệt, không ra không vào, cô không thoải mái, anh càng không dễ chịu.

“Đi vào thì không đau.” Anh nhịn đến mức cả người chảy mồ hôi, ánh mắt ẩn nhẫn trầm mặc, đồ vật đi vào lại vô cùng hung dữ.

Hứa Từ mở hai đùi của cô ra, giữ mông của cô ấn xuống: “Lê Lê ngoan, nuốt vào.”

Anh thẳng lưng đi vào hoàn toàn.

Lực cản bên trong thật mạnh, chặn lại đường đi điên cuồng mà đè ép dươиɠ ѵậŧ, huyệt thịt cắn đến mức trán anh chảy mồ hôi.

Hứa Từ chỉ tiến vào một nửa, phải chịu đựng đau đớn hôn cô, muốn cho cô thả lỏng.

Tống Lê phản xạ có điều kiện dùng tay đẩy anh, lại bị anh dùng dây lưng trói cánh tay lại.

“Không được đẩy anh ra.” Mặc dù là đau, anh cũng muốn cắm vào.

Tống Lê khóc đỏ đôi mắt, cắn môi nhu nhược đáng thương mà nhìn anh, lại không biết bộ dáng này làm thú tính của người đàn ông tăng mạnh.

Anh thong thả cắm nửa căn dươиɠ ѵậŧ ở bên ngoài vào, huyệt thịt cuốn lấy chặt, chặt chẽ mà hấp thụ mỗi một gân xanh của trên người anh, mυ"ŧ vào mấp máy giống như người yêu âu yếm.

Cái này làm cho Hứa Từ suýt nữa mất khống chế, mỗi khi rút ra một chút, anh lại dùng lực đâm vào.



Sau đó ra vào tự nhiên, tốc độ của người đàn ông thọc vào rút ra nhanh hơn, cô bị đâm đến mức nhũ thịt run loạn.

Tống Lê sau khi thích ứng cũng không cảm thấy đau chỉ cảm thấy hạ thể căng đến tê dại.

Ánh đèn trong nhà mở ra, tất cả lực chú ý của cô đều đặt trên chỗ phát lực của anh, quần anh cũng chưa cởi, dươиɠ ѵậŧ thô to lộ ra từ trong quần, ngoại trừ có thể thấy được bộ phận kia, dư lại toàn bộ đều chôn ở trong cơ thể cô.

“Ưm a…”

Người đàn ông bóp mạnh eo cô, có ý kéo tinh thần của cô lại: “Giúp anh cởϊ qυầи áo.”

Hai tay của Hứa Từ đều chống ở bên cạnh cô, eo bụng phát lực, động tác thao lộng tàn nhẫn từng chút từng chút.

Bụng nhỏ của cô đều bị đâm đến tê dại, dâʍ ŧᏂủy̠ giàn giụa, khăn trải giường dưới thân không chỉ ướt một mảnh càng bị anh thao lộng đến mức nhăn dúm dó.

Cô sắp bị đâm bay.

“Anh… A ưm… Anh không cởi ra… Ưm… Em cởi như thế nào…”

Dây lưng bó thật sự rất chặt, cô hơi giãy giụa một chút đã thắt chặt ra vết đỏ.

Hứa Từ nặng nề mà đâm dươиɠ ѵậŧ vào, qυყ đầυ cực lớn dường như muốn nghiền nát linh hồn của cô, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từng luồng.

Cô ưm ưm a a nói không thành lời nói hoàn chỉnh, cuối cùng huyệt thịt cắn dươиɠ ѵậŧ của anh run rẩy mạnh mẽ.