Ông ta vừa phóng ngựa xông vào đám đánh nhau, vừa hét vang như sấm:
- Dừng cả lại! Bảy người đánh hai mà không biết xấu à?
Gã áo gấm trong bọn Quan Đông Thất tiên nổi giận nói:
- Ai khiến ngươi chõ mõm vào việc người ta?
Gã vừa mắng vừa vung tít ngọn roi lên như mưa bụi, điểm vào ba đại huyệt bên sườn ông già. Ông già không thèm nhìn chỉ đưa tay bắt lấy ngọn roi, cười ha hả quát:
- Nằm xuống!
Vừa quát vừa cầm ngọn roi giật mạnh. Gã áo gấm tay vẫn nắm vững đốc roi, thân hình không hề nhúc nhích. Ông già nóng tiết hét:
- À giỏi!
Chỉ trong nháy mắt đã thấy ba ngọn roi khác đồng thời đánh tới, ông già ngã người về phía sau, hai chân kẹp chặt lấy sườn ngựa, con ngựa gầy hí lên một tiếng đứng thẳng lên như người, thành thử nửa mình bên trên của ông già gần chấm tới mặt đất.
Chỉ nghe tiếng roi vun vυ"t quật ngang trước mặt và hai bên đầu ông già. Ông xoay nghiêng bàn tay quét trúng chân hai gã đại hán, tay trái vẫn nắm chắc ngọn roi của người áo gấm, gắng sức giật mạnh.
Người áo gấm thân hình hơi ngã về phía sau, chân vẫn đứng vững, gân cánh tay nổi lên lớn như chiếc đũa, những đốt ngón tay trên bàn tay nắm cán roi đã biến ra màu trắng xanh. Chợt nghe một tiếng “phựt” cây roi dài bằng tóc bện lẫn với sợi chỉ vàng đã đứt rời ra làm ba đoạn.
Gã đại hán áo gấm không đứng vững được nữa, thân hình lập tức ngã ngửa ra phía sau. Ông già vẫn ngồi nghiêng trên mình con ngựa đứng, lúc này thốt nhiên bị mất thăng bằng, thân hình cũng bị nghiêng đi rồi cả người lẫn ngựa đều đổ nhào sang bên cạnh. Ông ta chống khuỷu tay xuống đất, thân hình bật thẳng lên không, lộn ngược người lại, bay về phía sau tới hơn một trượng.
Con ngựa lúc sắp ngã, kinh sợ hí rầm lên. Nhâm Vô Tâm bay vụt tới đỡ lấy hai chân trước con ngựa, đặt nó đứng xuống đất. Con ngựa hình như sợ quá, lại hí lên một hồi toan nhảy ra ngoài, Nhâm Vô Tâm sẽ đưa tay vỗ nhẹ lên mình nó vài cái, tức thì con ngựa đứng yên, không cựa quậy nữa. Ông già cưỡi la buột miệng nói:
- Thế mới thật là chân công phu!
Ông già tóc bạc cưỡi lừa hoa sắc mặt lạnh như tiền, lúc này cũng hơi biến sắc mặt, lẩm bẩm: “Đúng thế!”
Bọn Quan Đông Thất tiên đứng xúm lại, vây xung quanh người bị thương ở chân. Gã đại hán áo gấm tay vẫn cầm lăm lăm đoạn roi đứt, trừng mắt nhìn ông già râu quai nón, ông già cũng quắc mắt nhìn lại. Hai người cùng thân hình cao lớn uy mãnh, mặt mũi thần tình cũng nhiều chỗ hơi giống nhau. Nhưng người áo gấm thì sắc mặt hầm hầm đầy vẻ giận dữ, còn ông già râu quai nón miệng chỉ hơi tủm tỉm nói:
- Hảo tiểu tử, gân sức quả nhiên cứng cáp, xem chừng công phu ngoại môn của ngươi cũng được tới tám thành hỏa hầu chứ không ít!
Gã áo gấm quát:
- Ngươi hãy thử lại lần nữa xem?
Ông già vuốt râu cười khì khì:
- Lão ngần này tuổi đầu, ai lại đi đánh nhau với trẻ con!
Người áo gấm trợn mắt, sửng cồ:
- Vừa rồi không đánh nhau là gì?
Ông già cười:
- Vừa rồi lão chỉ ngứa mắt vì trông thấy tụi ngươi cậy đông người xúm vào bắt nạt kẻ cô thế, nên mới trừng phạt một chút chứ nếu các ngươi cứ một chọi một thì đã chẳng có chuyện.
Người áo gấm còn chưa biết nói gì, lão nhân đã tiếp:
- Lão phu sinh bình vẫn có tính cứu khốn phò nguy, bênh thiện diệt ác. Hai phe các ngươi đánh nhau vì cớ gì, mau kể cho lão nghe, nếu xét ra ngươi phải có lẽ lão sẽ giúp ngươi một tay cũng nên.
Người áo gấm nổi giận nói:
- Ai khiến cái thứ ngươi giúp? Việc riêng của anh em ta, xưa nay vốn không thích cho người ngoài nhúng vào! Ngươi biết điều thì tránh ra cho được việc!
Ông già cười ha hả:
- Ngươi không thích người ngoài nhúng tay vào chuyện riêng của tụi ngươi, nhưng lão cứ thích nhúng tay vào. Ngươi làm gì lão?
Người áo gấm giận lắm, chẳng nói chẳng rằng thốt nhiên nhảy lên, thoi một quyền vào giữa mặt ông già, tay phải cầm đốc roi có lưỡi chủy dùng chiêu thức “Huyền điểu lạc sa”, “Khổng tước dịch vũ”, “Phượng hoàng triển xí” liên tiếp ba chiêu, chia ra đánh vào đầu vai và sáu huyệt lớn trên sườn ông già, cách biến chiêu nhanh như điện chớp.
Hắn đã dốc hết toàn lực vào mấy chiêu đó, đứng ngoài chỉ trông thấy trong luồng gió mạnh vù vù, kèm theo những đốm sao lấp loáng, bao trùm thân hình ông già vào giữa.
Ông già mặt lạnh như tiền, thân hình vững như trái núi, chờ cho những đốm ngân tinh tới gần hai chân thốt nhiên trôi vèo đi tới sáu bảy thước, hai tay buông thõng xuống, khuỷu tay đặt sát vào eo lưng, cổ tay đặt sát vào bắp vế ngón tay cong lên. Trông bề ngoài thì tưởng là ông ta không có ý trả đòn, kỳ thực thì bàn tay đã vào thế tính hạ độc thủ.
Thân hình ông ta vừa chuyển động thì hai ông già mặt mũi hồng hào đã biến sắc mặt bảo nhau:
- Chết rồi, lão Ngũ đã nổi nóng muốn gϊếŧ người!
Nói xong hai thân hình đã phơi phới từ trên lưng lừa, lăng không bay xuống. Người bên trái thân hình lẹ như mũi tên bắn, lao tới sau lưng ông già râu quai nón, cười hềnh hệch nói:
- Lão Ngũ đừng nóng, ngươi thử cười đi xem nào!
Vừa nói vừa lấy hai ngón tay cù vào hai bên nách ông già, ông già quả nhiên bật cười ha hả, thân hình co quắp lại. Thì ra ông già này tính nóng như lửa, trời không sợ đất không kiêng, bình sinh chỉ có sợ mỗi một thứ là nhột!
Ông lùn đứng bên phải thân pháp cũng cực kỳ nhanh nhẹn, người nhẹ như một nắm bông gòn bay xuống giữa chỗ ông già và người áo gấm, phất ống tay áo ngăn không cho người áo gấm xông lên. Người áo gấm chỉ thấy một nguồn sức mạnh nhu hòa, từ trong ống tay áo của ông già lùn phóng ra đẩy mình lùi lại mấy bước. Chợt lại nghe ông ta cười ha hả nói:
- Lão Ngũ, người ta tên họ là gì ngươi còn chưa biết, sao đã định gϊếŧ chết người ta? Thật là chuyện tức cười!
Người áo gấm nổi giận nói:
- Ai thua ai được chưa rõ ràng, làm sao đã biết là lão gϊếŧ được ta?
Lão lùn cười hi hí nói:
- Thôi đừng làm ồn lên nữa!
Ông già râu quai nón lúc này cũng đã hết nhột nín cười, trỏ tay vào mặt gã áo gấm quát to:
- Nếu không có hai người này, thì ngươi đã chết mất ngáp rồi con ơi!
Hai người lại xông vào định đánh nữa. Ông già lùn đứng giữa dang hai tay ra cản hai người lại, cười nói với ông già râu quai nón:
- Ngươi muốn dính vào chuyện người khác hay muốn đánh nhau thì mặc kệ ngươi, nhưng trước hết ngươi phải hỏi cho rõ ràng xem hai bên, bên nào thiện bên nào ác đã, rồi hãy ra tay mới được chứ?
Ông già nổi giận hét vang như sấm:
- Ta không muốn đánh nhau nhưng tên kia thật là vô lễ khả ố, hắn đối với lão còn hoành hành bá đạo như vậy, đủ hiểu hắn đối với người khác thế nào, việc gì còn phải hỏi!
Lão lại trỏ Nhâm Vô Tâm nói tiếp:
- Ngươi coi người ta nho nhã lịch sự thế kia, đâu có phải là người ác?Các ngươi đừng can ta, thế nào ta cũng phải can thiệp vào chuyện này kỳ được mới nghe.
Ông già lùn cười nói:
- Mặt ác bụng chưa chắc đã ác, mặt hiền bụng chưa chắc đã hiền, đừng có tưởng bở!
Ông già trừng mắt hỏi:
- Ai bảo thế?
Ông già lùn cười ha hả nói:
- Trên đời này không còn ai ngang ngạnh bá đạo cho bằng ngươi, vậy ngươi cũng tự nhận là kẻ ác chăng?
Ông già râu quai nón đứng ngẩn người ra, không biết trả lời thế nào. Ông già đầu trọc từ nãy vẫn ngồi yên trên mình la, lúc này mới quay lại mỉm cười nói với ông già tóc bạc:
- Tính lão Ngũ chỉ có Bài lão Tam trị nổi, nếu không có vị khắc tinh ấy ở đây thì bọn mình cũng đến thúc thủ, không làm gì được hắn.
Nét mặt lạnh lùng của ông già tóc bạc lúc này mới hơi thoáng nở một nụ cười. Ông già cưỡi la lại nói:
- Hai phe kia hình như cũng là những nhân vật có lai lịch, hiền đệ thử ra hỏi lại xem sao!
Ông già tóc bạc vâng lời nhảy xuống đất, thủng thỉnh bước lại gần chỗ ba ông già đồng bọn rồi ngoảnh về phía Quan Đông Thất tiên, chắp tay nói:
- Các vị có thể cho lão hủ biết đại danh được không?
Gã áo gấm tỏ vẻ ngần ngừ, chưa kịp trả lời ông già tóc bạc đã mỉm cười nói tiếp:
- Việc này anh em tôi đã nhúng tay vào, quyết không chịu nửa chừng bỏ dở nên lão phu mới mạo muội thỉnh giáo quí danh, lai lịch các vị. Các vị đã là bậc giang hồ hào kiệt, thiết tưởng cũng thông cảm những nỗi khổ tâm cho chúng tôi…!
Ông nói năng đã uyển chuyển từ tốn, thái độ lại nghiêm trang cung kính, vô hình trung đã biểu lộ một uy lực đủ bắt buộc người khác phải tuân theo. Nhâm Vô Tâm đứng ngoài cũng bất giác tấm tắc khen thầm: “Lời nói thật lịch sự, thủ đoạn thật cao minh! Người như vậy mà còn phải nghe theo mệnh lệnh của kẻ khác, thì đủ biết ông già đầu trọc kia hành động còn cao hơn bậc nữa.”
Người áo gấm nghe ông già nói xong cũng chấp tay thi lễ, mỉm cười nói:
- Anh em tôi không phải là hạng người vô lễ, chỉ vì bình sinh không quen chịu khuất phục ai!
Kế lại vỗ vào ngực nói:
- Tại hạ là Kim Thừa Tín. Bọn bảy anh em tôi tức là “Quan Đông Thất điều phá lục tiên”. Các hạ cứ đem bảy chữ ấy hỏi thăm trong đám giang hồ, sẽ biết chúng tôi là hạng người nào.
Ông già tóc bạc quay lại bảo ông già râu quai nón:
- Danh tiếng hào hiệp của anh em họ Kim quả đã vang dậy xa gần, Ngũ đệ có lẽ lầm chăng?
Đoạn ông ta lại bước tới gần Nhâm Vô Tâm chắp tay cười hỏi:
- Xin các hạ cho biết đại danh.
Vô Tâm cười nói:
- Tại hạ chỉ là một tên vô danh tiểu tốt trong giang hồ, tên tuổi tưởng không cần phải nói.
Ông già sầm nét mặt lại nói:
- Các hạ tuy anh hoa không lộ ra ngoài nhưng vừa rồi một tay chống lại “Quan Đông Thất tiên”, thân thủ đó che sao nổi mắt lão phu?
Vô Tâm mỉm cười nói:
- Các hạ lầm rồi!
Ông già quắc mắt nói:
- Không dám nói tên tuổi tất phải có gian ý! Lão phu nhất định phải yêu cầu các hạ giải thích cho minh bạch.
Vô Tâm chưa kịp trả lời, Tú Linh đứng sau lưng chàng thốt nhiên bước ra, cười nhạt nói:
- Chống được “Quan Đông Thất tiên” cứ gì phải có thân thủ ghê gớm, có thân thủ ghê gớm cứ gì phải có danh tiếng lừng lẫy giang hồ, có danh tiếng lừng lẫy trong giang hồ, cũng cứ gì nhất định phải khai tên tuổi trước mặt các hạ! Còn phải giải thích gì nữa?
Ông già nhướng cao lông mày, ánh mắt càng lạnh như thép, miệng vẫn mỉm cười nói:
- Chú tiểu quản gia này miệng lưỡi sắc bén nhỉ?
Tú Linh thản nhiên nói:
- Đạo lý rành rành ra đấy, dù đứa trẻ lên ba cũng biết nói, và dù người đầu óc ngu tối đến đâu cũng phải nghe ra, cứ gì phải có miệng lưỡi sắc bén mới nói được!
Nàng nói một thôi một hồi rồi cũng không thèm nhìn ai, chỉ quay lại nói với Vô Tâm:
- Tướng công, ta đi đi thôi, nói chuyện với những người không cần giảng đạo lý, chỉ mất thì giờ và càng thêm tức mình!
Vừa nói dứt lời, bọn “Quan Đông Thất tiên” đã đổ xô ra chắn ngang giữa lối, không cho nàng đi. Tú Linh nổi giận hỏi:
- Các ngươi giữ ta làm gì? Còn muốn đánh nhau nữa chăng?
Kim Thừa Tín cười nhạt, lạnh lùng đáp:
- Đã hẳn!
Tú Linh nhướng mày nói:
- Muốn đánh nhau thì cứ việc ra tay đi! Tại hạ sẵn lòng lĩnh giáo!
Ông già đầu bạc nói với Kim Thừa Tín:
- Lần này các hạ khỏi cần phải ra tay, đã có anh em chúng tôi!
Kim Thừa Tín lắc đầu nói:
- Anh em tôi tới đây đã liều một chết, nếu không làm xong việc này, chúng tôi cũng không tính đến chuyện trở về Quan Đông nữa.
Hắn đã yên trí Nhâm Vô Tâm là người trong Nam Cung thế gia, lại thấy năm vị lão nhân hành tung quỉ bí, chỉ sợ có liên quan gì với Nam Cung thế gia nên không muốn nói rõ. Ông già râu quai nón sốt ruột, hét vang như sấm:
- Việc gì mà ghê gớm thế?Tại sao các vị không dám nói thật? Hay là…
Ông già đầu bạc xua tay ngăn không cho lão nói, chỉ bảo Kim Thừa Tín:
- Chưa biết chừng anh em các hạ tới đây lại cùng chung một mục đích với chúng tôi cũng nên.
Kim Thừa Tín hỏi:
- Các hạ thử nói trước xem có đúng không nào?
Ông già đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi thò tay vào mình lấy ra một cục than, viết lên lòng bàn tay hai chữ đoạn lại đưa cục than cho Kim Thừa Tín nói:
- Các hạ đem mục đích của mình viết lên bàn tay, để chúng ta thử so xem.
Kim Thừa Tín cầm lấy cục than, ngần ngừ đưa mắt nhìn bọn anh em một lượt, như muốn thăm dò ý kiến. Sáu người kia tuy không ai nói gì nhưng đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Kim Thừa Tín cũng viết vào lòng bàn tay hai chữ, rồi bước tới trước mặt ông già đầu bạc nói:
- Tôi viết xong rồi!
Ông già cười nói:
- Bây giờ chúng ta cùng mở tay ra xem.
Nói chưa dứt lời, hai nắm tay đều đồng thời xòe cả ra. Chỉ thấy một bàn tay trắng, một bàn tay đen, một bàn tay thô và một bàn tay thanh tú, mỗi bàn tay đều có hai chữ “Nam Cung”. Ông già râu quai nón xem xong hai bàn tay, thốt nhiên biến sắc mặt quắc mắt nhìn Nhâm Vô Tâm.
Kim Thừa Tín cũng tái mặt nói:
- Năm vị đến đây cũng là vì việc Nam Cung thế gia ư?
Ông già tóc trắng gật đầu, trỏ Nhâm Vô Tâm hỏi:
- Người kia có phải là…
Kim Thừa Tín lớn tiếng đáp:
- Hắn là môn hạ Nam Cung thế gia.
Ông già râu quai nón mắt trợn tròn xoe, râu dựng đứng lên như lông nhím, thét vang như sấm:
- Tiểu tử giỏi thật! Vậy mà ta cứ ngỡ ngươi là người tử tế, dè đâu mi lại là môn hạ của Nam Cung thế gia?
Nói chưa dứt lời, mười đầu ngón tay đã khum lại rồi cả cái thân hình cao lớn kèm theo một luồng kình phong, đón đầu Nhâm Vô Tâm xông tới. Nhâm Vô Tâm né mình tránh thoát hai thế, chợt nghe bên cạnh có tiếng nói:
- Chà, thân pháp nhanh quá!
Thì ra hai anh em ông già lùn đã từ hai phía đánh dồn tới. Lúc này trên miệng hai người đã tắt nụ cười, động tác nhanh như chớp đánh vào hai vai Nhâm Vô Tâm, bộ vị xuất thủ thật là kỳ lạ lanh lẹ. Giữa lúc đó, ông già râu quai nón xoay mạnh thân hình, nhấc cao một bàn chân quét ngang vào hai đầu gối Nhâm Vô Tâm.
Nhâm Vô Tâm cười nói:
- À thì ra “Cái Bang Ngũ lão” cũng cậy đông lấn kẻ cô thế, chẳng khác gì những quân vô sỉ.
Chàng vừa cười vừa rụt vai lại, nhảy vụt lên không, hai chân hơi co về, đứng dưới trông lên giống như một con hạc đang nghiêng cánh bay lượn trên mây. Ông già râu quai nón gầm lên một tiếng, vừa toan nhảy theo chợt thấy ông già đầu bạc quát:
- Khoan đã!
Rồi nhảy đến trước mặt ông già râu quai nón, ngay lúc đó Nhâm Vô Tâm cũng vừa phơi phới rơi xuống đất, nhìn ông già đầu trọc vòng tay cười nói:
- Các hạ thật là người mát tính, bên kia ồn ào như thế mà các hạ vẫn ngồi yên được!
Ông già ngoác cái mồm cá ngão ra, cười ha hả nói:
- Lão phu quả càng ngày càng lười thật!
Vô Tâm lại hỏi:
- Việc này chẳng lẽ các hạ không lý gì đến sao?
Lão lại cười ha hả:
- Bọn anh em lão còn mạnh hơn lão nhiều, việc gì phải cần lão nhúng vào. Lão Nhị hãy lại nói chuyện với vị công tử này đi, hỏi hắn tại sao hắn mới tí tuổi đầu đã biết rõ lai lịch của anh em ta? Và cũng hỏi xem hắn có phải là môn hạ Nam Cung thế gia thật không?
Kim Thừa Tín nói to:
- Việc gì còn phải hỏi? Tôi đã biết rõ hành tung của hắn rồi, hắn không còn chối vào đâu được nữa…
Ông già tóc bạc xua tay ngắt lời:
- Các hạ đừng vội võ đoán. Đại kha tôi không hay nói, mà đã nói thì tất không sai.
Nhâm Vô Tâm lại cười nói với ông già đầu trọc:
- Các vị tiền bối trong giang hồ thường nói rằng: “Cái Bang Ngũ lão” duy có lão Đại là “không phong không mang”. Nhưng bữa nay tại hạ xem ra thì bốn chữ “không phong không mang” phải đổi là “Không lộ phong mang” mới đúng!
Chàng không biết rằng câu nói của chàng vẫn chưa được đúng hẳn, vì lão trọc đầu cũng không phải là không lộ phong mang, lão chỉ đem cái phong mang của lão cho bọn đàn em mượn, thế thôi.
Ông già đầu trọc miệng như hơi mỉm cười nói:
- Thế mới lại kỳ nữa! Người còn ít tuổi như vậy mà sao lại biết lắm chuyện của những người già trong giang hồ thế? Nào lại đây! Lão Nhị tiếp chuyện hắn đi.
Ông ta cứ giục đi giục lại lão Nhị ra tiếp Nhâm Vô Tâm nghe thì hình như không có nghĩa lý gì, kỳ thực trong mấy câu ấy ông ta đã nêu lên cái vấn đề cốt yếu của câu chuyện.
Không ngờ Nhâm Vô Tâm hình như chỉ thích nói chuyện riêng với ông ta, nên không đợi ông già đầu bạc hỏi vẫn điềm nhiên nói với lão Đại:
- Tại hạ không những am hiểu nhiều chuyện của các bậc tiền bối, mà cả những chuyện của vũ lâm đương thời tại hạ cũng rõ như nhìn vào bàn tay vậy.
Chàng nhìn khắp mọi người một lượt, rồi lại tiếp:
- Ngay như chư vị tới đây có mục đích gì, các hạ không cần nói ra tại hạ cũng biết.
Ông già đầu trọc cười hỏi:
- Các hạ cứ nói ta nghe thử, coi có đúng không?
Nhâm Vô Tâm thủng thỉnh nói:
- Mười chín năm về trước, thiếu chủ nhân đời thứ tư nhà Nam Cung thế gia bị gϊếŧ chết. Vũ lâm thiên hạ họp đại hội ở Động Đình, Lãnh Diện Bạch Mi Truy phong tẩu Âu Dương Đình Âu Dương nhị hiệp trong ngũ lão, đang đêm sấn vào Động Đình cùng đại hiệp đương thời Động Đình là “Cửu sĩ ông” Ông Bình đấu luôn ba chưởng, gây nên cuộc huyết chiến trên Quân Sơn giữa hai bang “Động Đình” và “Cái Bang”. Tam hiệp trong ngũ lão có hai anh em Bùi thị song phi kiếm và Triệu ngũ hiệp một mình cử nổi cái đỉnh ngàn cân, quần hào ở bang Động Đình tức giận, bèn thiết kế đốt Quân Sơn thiêu bọn Cái Bang ở Quân Sơn tuyệt bắc. May sao các hạ ở ngoài biên tái xa xôi ngàn dặm nghe biết tin ấy, bèn đi suốt ngày đêm trở về, dọc đường đổi ngựa tới mười lăm lần…
Chàng thở một hơi rồi lại tiếp:
- Khi các hạ về đến nơi thì hai bên đã đi đến chỗ lưỡng bại câu thương. Các hạ chỉ dùng hai ba câu là giải quyết xong cục diện nguy cấp đó, bắt “Động Đình đại hiệp” phải thân hành đem quần hào Động Đình tiễn bọn anh hùng Cái Bang ra quan ải. Nhưng Cái Bang Ngũ lão sau khi về bang, cũng lập tức qui ẩn rút lui ra khỏi giang hồ.
Chàng nói thao thao bất tuyệt một hồi, câu chuyện vũ lâm cách đây đã mười chín năm trời, mà chàng thuật lại rõ ràng trơn tru như chính mình là người trong cuộc. Cái Bang ngũ lão nghe xong sắc mặt đều lộ vẻ xúc động, mơ màng như đang thả hồn về dĩ vãng.
Chờ chàng nói xong, ông già đầu trọc mới lắc đầu cười:
- Chuyện này có lẽ chính lão phu cũng không còn nhớ được rõ lắm.
Vô Tâm lại chắp tay cười nói:
- Cái Bang Ngũ lão quả là những người biết giữ tín nghĩa, sau khi qui ẩn tuyệt không hỏi gì đến chuyện giang hồ, phen này bỗng dưng lại xuất hiện ở đây tất nhiên phải vì một vấn đề gì quan trọng có liên can đến sự sống chết, mất còn của Cái Bang.
Lão già đầu trọc mỉm cười hỏi:
- Việc ấy là việc gì?
Nhâm Vô Tâm nhấn mạnh từng tiếng:
- Xà Thần Khang Tổ!
Ông già trọc đầu chợt nghiêm sắc mặt hỏi:
- Các hạ còn biết những gì nữa?
Vô Tâm thủng thỉnh đáp:
- Mười chín năm trước, Xà Thần Khang Tổ vì hành vi không đứng đắn nên bị sư đệ tiếp chưởng môn hộ Cái Bang. Vì việc đó mà lúc nào hắn cũng canh cánh bên lòng, mãi tới mười chín năm sau hắn mới báo thù.
Cái Bang ngũ lão thôi không cười cợt nữa, Quan Đông Thất tiên nghe câu chuyện bí mật của vũ lâm xong, sắc mặt cũng đều lộ vẻ xúc động. Vô Tâm lại nói tiếp:
- Hồi năm ngoái Bang chủ Cái Bang thốt nhiên kêu là bị bệnh nặng, triệu hết mười lăm đại đệ tử về Tổng đàn, từ đấy trong giang hồ không còn ai trông thấy vị Bang chủ ấy đâu nữa. Người ta cho rằng ông ta còn đau chưa khỏi, kỳ thực…
Chàng nói tới đấy chợt ngừng lại, đưa mắt nhìn Cái Bang Ngũ lão, thấy sắc mặt người nào cũng lộ vẻ trầm trọng, tập trung hết tinh thần nghe chàng nói. Kim Thừa Tín sốt ruột hỏi:
- Kỳ thực làm sao?
Vô Tâm thở dài đáp:
- Kỳ thực ông ta chết đã lâu rồi!
Quan Đông Thất tiên đều rùng mình, buột miệng kêu lên một tiếng. Bang chủ cái Bang từ trần đó là một tin cực kỳ trọng đại, vậy mà trong giang hồ tuyệt không một ai biết, làm gì mà bọn họ không khỏi kinh ngạc? Ông già râu quai nón thốt nhiên sầm mặt quát to:
- Đó là việc bí mật của bản bang, ngươi làm sao mà biết?
Vô Tâm nói:
- Trước khi tổng đàn Cái Bang chưa ra lệnh triệu hồi mười lăm đại đệ tử, Lăng bang chủ đã chết về tay Xà Thần Khang Tổ. Vì thế Tổng đàn mới phái người đi gấp ngày đêm triệu mười lăm đại đệ tử về để lo việc hậu sự. Sau khi đã bàn luận kỹ càng, mới quyết định bắt hung thủ là Khang Tổ về Tổng đàn để thi hành môn quy. Nhưng trước khi chưa bắt được hung thủ, cũng giấu không tuyên bố cái tin Lăng bang chủ từ trần cho thiên hạ biết vội.
Chàng ngừng một lát rồi lại tiếp:
- Nhưng từ đó không ai biết tung tích Khang Tổ đâu nữa, đệ tử cái Bang tuy đã rải tai mắt khắp thiên hạ mà trong một thời gian vẫn không sao tìm thấy hắn. Mười lăm đệ tử đều phải bó tay không còn cách gì hơn nữa, đang đêm đành phải tìm lên động Thanh âm nham Hàn giản trên “Thiên mục tuyệt đỉnh” báo cáo với Cái Bang Ngũ lão và năn nỉ Ngũ lão hạ sơn. Vì thế nên giang hồ lúc này mới lại được thấy hiệp tung Cái Bang ngũ lão.
Ông già râu quai nón mắt trợn tròn xoe, kêu rầm lên:
- Quái thật! Quái thật! Ngươi đứng đâu mà trông thấy?
Ông già tóc bạc chính là Lãnh Diện Bạch mi Truy Phong Tẩu Âu Dương Đình sắc mặt trầm trọng, sẵng giọng nói:
- Ngũ đệ đừng ngắt lời, cứ để hắn nói nốt.
Vô Tâm nói tiếp:
- Khốn nỗi Cái Bang Ngũ lão vũ công tuy cao nhưng lại không có tài tiên tri, tuy chịu hạ sơn về Tổng đàn Cái Bang nhưng chưa điều tra được tin tức của Khang Tổ. Lúc này nếu không nhờ có Bạch Đại tiên sinh và Âu Dương nhị hiệp đứng trong ngầm giữ trọng trách điều khiển, thì mấy ngàn đệ tử Cái Bang chắc đã hóa thành cục thế rồng không đầu, mà Tổng đàn cái Bang trước sau vẫn không dám tuyên bố về cái chết của Bang chủ, vì sợ làm chấn động giang hồ lại còn sợ làm cho lòng quân ly tán…
Ông già râu quai nón kinh sợ nghĩ thầm: “Không hiểu sao hắn còn biết cả tới ruột gan của đại kha ta nữa?”
Vô Tâm vẫn tiếp tục kể:
- Mãi tới trước đây hơn một tháng, Tổng đàn Cái Bang mới đột nhiên nhận được một tin kinh hồn, đó là tin Xà Thần Khang Tổ đã đầu thân vào Nam Cung thế gia, làm một chân trong “Thất thập nhị địa sát”. Cái Bang Ngũ lão kinh sợ một mặt đưa thư sang Động Đình giải thích cái cớ phải phá lời thề lại xuất hiện giang hồ, một mặt thu xếp hành lý lập tức lên đường truy nã hung thủ. Đó là nguyên nhân xui khiến các vị tới đây bữa nay, tại hạ mạo muội trình bày không biết có đúng sự thực không?
Hai ông già béo lùn chính là anh em Đinh thị đưa mắt nhìn ông già đầu trọc là Bạch Đại tiên sinh. Bạch Đại tiên sinh lại đưa mắt nhìn Âu Dương Đình.
Âu Dương Đình cau mày nói:
- Tại sao nhà ngươi lại biết rõ ràng như vậy?
Vô Tâm cười nói:
- Tại hạ không những chỉ biết việc ấy mà còn biết rằng “Phá vân thất tiên” sở dĩ đến đây hôm nay vì cớ Đường Thông, một người bạn thế giao của các vị bị Nam Cung thế gia hãm hại mà Đường lão thái đã đem tin tức truyền tới Quan Đông. Nếu không thì sao tự nhiên các vị lại bỏ cả ba trăm mẫu đất chăn nuôi mục súc, lần mò vào Quan Nội làm gì?
Quan Đông thất tiên lại càng kinh ngạc, Kim Thừa Tín vội hỏi:
- Việc đó tại sao các hạ biết?
Vô Tâm thủng thỉnh đáp:
- Các vị đừng hỏi tại sao tại hạ lại biết vội, các vị chỉ cần trả lời là tại hạ nói thế có đúng không?
Âu Dương Đình cau mày hỏi:
- Đúng thì làm sao? Mà không đúng thì làm sao?
Vô Tâm cười nói:
- Nếu như các vị nhận thấy là tại hạ nói đúng, thì xin các vị nghe tại hạ khuyên một câu.
Âu Dương Đình hỏi:
- Câu gì, các hạ cứ thử nói cho chúng ta nghe thử.
Ông nói bằng một giọng dè dặt, ôn tồn không ra nhận lời mà cũng không ra không. Vô Tâm nghĩ thầm: “Ông già này lợi hại thật!” bất giác chàng cũng phải đắn đo một lúc rồi mới chậm rãi lên tiếng:
- Tại hạ chỉ khuyên các vị không nên khinh cử vọng động, và nhất là đừng có cứ thế này vào thẳng nhà Nam Cung thế gia sinh sự