Bách Nhẫn, Bách Đại nghe nói cùng giật mình, chú ý lắng nghe, nhưng bên ngoài trừ tiếng gió thổi ù ù, tiếng lá rơi xào xạc, thì không thấy gì lạ cả.
Nhâm Vô Tâm thấy hai người nét mặt cùng ngơ ngác, có ý như không tinh thính giác của mình, liền mỉm cười nói:
- Khu vực này phòng bị rất nghiêm mật, dẫu có bị địch nhân phát hiện, cũng không dễ lọt vào được. Nhưng mà...
Tên đồng tử đứng hầu sau lưng Nhâm Vô Tâm chợt nói:
- Để đệ tử ra coi xem sao.
Nói dứt lời liền rảo bước đi ra, nháy mắt đã mất biến.
Bách Nhẫn đại sư đưa mắt trông theo, tấm tắc khen:
- Mấy chú bé thủ hạ của tướng công trông thật đáng yêu.
Nhâm Vô Tâm mỉm cười nói:
- Hai vị đại sư không phải người ngoài, tại hạ dẫu có khoe khoang một chút, chắc hai vị cũng nguyên lượng. Bốn tên đồng tử này tại hạ đã phải phí bao nhiêu tâm huyết mới huấn luyện được. Các nhân vật võ lâm tầm thường không dễ làm gì được chúng. Nhà Nam Cung thế gia đã có cơ tâm từ lâu, lại cậy vào vũ công quỷ bí, độc dược kinh nhân, ám toán các bậc anh hùng hào kiệt, bao nhiêu cao thủ đều đã lần lượt sa vào cạm bẫy. Vậy nên tại hạ không thể không dự bị, đào luyện lấy một số nhân tài, để có người đỡ chân đỡ tay.
Ngừng một lát, chàng lại tiếp:
- Nếu không phải vì tình thế bức bách, tại hạ một mình không thể kiêm cố được tất cả mọi việc, thì quyết cũng không dám kinh động tới quý phái và phái Vũ Đương.
Bách Nhẫn nghiêm nghị nói:
- Nhâm tướng công đã xả kỷ vong linh, vì võ lâm tiêu tai giải ách, bọn lão nạp kính bội vô cùng...
Vừa nói tới đấy, Nhâm Vô Tâm chợt lấy tay xua xua, rồi đứng phắt dậy, rảo bước chạy ra cửa.
Bách Đại cũng vùng đứng lên chạy theo. Nhâm Vô Tâm vừa ra đến ngoài cửa, lại lộn trở vào, tháo thanh cổ kiếm đeo trên vách xuống, cầm lăm lăm trong tay, rồi nhảy ra đi thẳng.
Bách Nhẫn kinh sợ nghĩ thầm: “Có lẽ chính Nam Cung phu nhân thân hành đến đây chăng? Sao trông Nhâm tướng công có vẻ quan trọng lắm vậy?” Nghĩ thế, ông cũng vội đứng lên hấp tấp đi ra khỏi phòng.
Vừa đi được một quãng, đã thấy tên tiểu đồng ban nãy đứng dựa vào vách đá, cứng đờ như cái xác không hồn.
Nhâm Vô Tâm cúi xuống bắt mạch cho tên đồng tử, xong lại hối hả chạy đi, chẳng rằng chẳng nói. Bách Đại cầm chủy theo sát sau lưng.
Bách Nhẫn đại sư đi sau cùng, khi qua chỗ tên đồng tử, ông lấy tay sờ lên ngực, thấy quả tim đã ngừng đập, thì ra đứa bé đã chết từ lúc nào.
Bách Nhẫn kinh sợ nghĩ thầm: “Chú bé này vừa ra khỏi thạch thất vài ba trượng, đã bị người đánh chết, mà sao không ai nghe thấy tiếng động?”
Còn đang nghĩ ngợi đã thấy Nhâm Vô Tâm và Bách Đại chạy trở lại, sẽ nói với Bách Nhẫn:
- Còn là may, nếu trong số các vị tiền bối ai có việc gì, thì tại hạ thật ôm hận suốt đời.
Bách Nhẫn đại sư nói:
- Chú tiểu đồng này chết rồi!
Nhâm Vô Tâm gượng cười, cúi xuống bế tiểu đồng lên, thủng thỉnh đi lên phía trước. Vừa đi được mấy bước, chợt lại đặt thi thể xuống đất, rồi lập tức băng mình chạy đi như bay. Bách Nhẫn, Bách Đại cũng vội vã chạy theo.
Nhâm Vô Tâm thân hình nhanh như luồng chớp, chỉ nháy mắt đã chạy xa tới trăm trượng. Vừa đưa mắt nhìn lên, đã trông thấy bốn tên canh cửa đứng dựa bờ tường, cứng đờ như thây chết, và cũng lúc ấy lại thấy một cái bóng đen bé nhỏ, thoáng hiện ra, rồi lại biến đi mất.
Căn động này ở trong ruột núi, ít khi trông thấy bóng mặt trời, ngày cũng như đêm đều nhờ những ngọn đèn chế theo kiểu đặc biệt soi sáng. Cái bóng nhỏ bé đó vừa thoáng hiện lên, đã lại biến ngay, nếu không phải là người có cặp mắt rất tinh thì không sao nhận ra được.
Nhâm Vô Tâm giận lắm, dốc hết toàn lực, vùn vụt chạy theo, miệng thì quát lớn:
- Ai đó, đứng lại!
Đuổi được một quãng, lại trông thấy cái bóng đó chạy vào phía trái động, nhanh như điện, sức mắt khó lòng nhận ra được.
Nhâm Vô Tâm giận dữ như điên, lại thét lên:
- Ngươi không đứng lại, đừng trách là ta ác.
Vừa quát dứt lời, chợt nghe phía trước cũng có những tiếng ồn ào đưa lại. Thì ra là bốn gã đại hán mặc áo xanh, tay cầm dao đang đi tuần thám, nghe tiếng Nhâm Vô Tâm quát, đều reo hò xông lại, nhưng cả bốn người đều không trông thấy gì cả.
Nhâm Vô Tâm nhỡn lực tinh tường, tuy còn đứng đằng xa, đã trông thấy cái bóng chạy tới gần bọn đó, bèn quát rầm lên:
- Chú ý...
Nói chưa dứt lời, cái bóng bé nhỏ đã xông tới trước mặt bốn gã đại hán, chỉ thấy bốn người đang đứng một chỗ, chợt bị gạt ra làm hai, rồi cùng ngã ra hai bên vệ đường, bốn con dao đều rơi loảng xoảng xuống mặt đá.
Nhâm Vô Tâm giật mình kinh hãi, không biết đối phương dùng thủ pháp gì mà chỉ trong nháy mắt đã đánh ngã được bốn võ sì, vũ nghệ đều vào bực cao cường như vậy?
Nỗi uất hận căm hờn kèm lẫn với tính hiếu thắng sẵn có, làm cho chàng không kịp đắn đo, lập tức nhảy vọt tới phía sau cái bóng. Hai bên chỉ còn cách nhau khoảng chừng mười trượng.
Nhờ ánh đèn sáng tỏ, chàng đã nhận rõ đối phương. Đó là một người tầm vóc nhỏ nhắn, mềm mại, đầu bịt khăn xanh, mình khoác áo choàng đen, chân đi giày đế mỏng cũng màu đen, trong lúc di chuyển, hình dáng chập chờn như một bóng ma. Đêm hôm đi đường gặp hắn, người yếu bóng vía tất không khỏi rùng mình, rợn tóc gáy.
Nhâm Vô Tâm lập tức tung mình nhảy tới sát sau lưng cái bóng, thanh bảo kiếm vung lên, nhằm đúng bối tâm địch thủ xỉa tới, miệng thì quát:
- Ai? Quay mặt lại!
Chàng đã dốc toàn lực vào mũi kiếm đó, cái bóng nhỏ bé kia hình như cũng biết đối thủ lợi hại, hắn chẳng những không tiến lên lại còn lui về, rồi bất thình lình xoay mình trở lại.
Thốt nhiên từ trong cái bóng đen đó, một cánh tay trắng muốt như ngọc vung lên, kèm theo một luồng gió nhẹ xông thẳng vào lòng Nhâm Vô Tâm.
Nhâm Vô Tâm chợt cảm thấy bàn tay phát run, suýt nữa thì đánh rơi cả thanh bảo kiếm. Chàng giật mình kinh sợ, vội cầm kiếm đưa ngược lên, rồi một ngón tay trái cũng đồng thời điểm vào địch thủ.
Một thế kiếm và một luồng chỉ phong đó, Nhâm Vô Tâm đã dùng hết tài nghệ vũ học của chàng, hai chiêu cùng phóng ra một lúc, bên trong còn ẩn giấu những biến hoá vô cùng, mặc dầu là tay cao thủ đến đâu cũng khó lòng tránh thoát.
Ai ngờ, cái bóng bé nhỏ kia chỉ sẽ uốn lưng một cái, thân hình đã nhẹ nhàng lướt qua Nhâm Vô Tâm, trong lúc đó chàng chỉ trông thoáng thấy một cánh tay trắng muốt khoe lên trước mặt, còn ngoài ra không thấy gì nữa.
Vừa thẹn vừa giận, Nhâm Vô Tâm quát to một tiếng, múa thanh kiếm lên, xoay mình đánh tới, kiếm phong ù ù như gió bão, kiếm quang lấp lánh như luồng chớp.
Người áo đen ứng biến cực kỳ thần tốc, chỉ thấy hắn hơi né người một chút, thân hình đã bay vèo đi mấy thước, rồi chạy thẳng về phía trước, nháy mắt đã chạy xa tới hai ba trượng.
Bách Đại quát to:
- Thí chủ hãy đứng lại nói chuyện đã!
Rồi vung tay đánh ra một quyền. Người nhỏ bé vừa thoát luồng kiếm phong của Nhâm Vô Tâm, lại gặp quyền phong của Bách Đại đón đầu đánh tới.
Trong lúc luống cuống, hắn lại né tránh sang bên cạnh, ép sát lưng vào tường vượt lên.
Bách Đại không đợi hắn vượt qua, lập tức cong cánh tay phải như vòng cung, bất chợt tống ra một quyền nữa.
Quyền phong phóng ra, vừa gặp lúc người áo đen chạy tới, bắt buộc hắn phải dừng lại.
Mấy người có mặt tại đây đều là cao thủ trong làng võ, nên đã kịp lợi dụng thời gian trong nháy mắt đó, cùng xông lại tấn công một lúc.
Bách Đại vừa co tay phải về, tay trái đã tống luôn một quyền vào giữa mặt gã áo đen. Bách Nhẫn xông lên nắm lấy vai gã. Nhâm Vô Tâm thì áp năm ngón tay trái vào mấy đại huyệt ở lưng đối phương, tay phải vung cây bảo kiếm lên phòng giữ phía bên cạnh.
Ba mặt dồn lại, quyền chưởng, chỉ phong dàn thành một vòng lưới. Mọi người đều cho rằng dù đối phương có mọc cánh cũng không hòng bay ra thoát.
Nào ngờ người áo đen chỉ sẽ xoay mình một vòng, tức thì quyền chưởng, chỉ phong của ba người rõ ràng đã đánh trúng vào mình gã, mà hình như đều đánh vào chỗ không. Ai nấy đều có cái cảm tưởng như người gã chỉ có hình mà không có chất vậy.
Bách Nhẫn, Bách Đại đều hoảng hốt kinh sợ, vừa toan biến chiêu, đã nghe tiếng Nhâm Vô Tâm quát to:
- Hai vị đại sư lui mau!
Giọng chàng run run, rõ ra đã trông thấy sự gì kinh hoàng tới cực độ, bất giác hai người cùng dừng tay lại, nhảy lùi cả về phía sau.
Nhâm Vô Tâm cầm thanh bảo kiếm chắn ngang trước ngực, rồi cũng lùi về đứng chặn trước mặt Bách Nhẫn, Bách Đại.
Người áo đen thốt nhiên dừng lại, trong tấm áo choàng đen từ từ thò ra một cánh tay đẹp như ngà ngọc. Nhâm Vô Tâm lại kêu to:
- Hai vị tránh mau!
Rồi vung thanh trường kiếm lên, tức thì một nguồi nội lực từ thanh trường kiếm tuôn ra, liên miên bất tuyệt theo vùng chuyển động của thế kiếm, biến thành một bức tường vô hình, ngăn phía trước chỗ mình đứng cách một khoảng chừng bốn năm thước.
Bách Đại thấy thế bất giác cũng tấm tắc khen thầm:
- Người này công lực còn hơn ta nhiều lắm!
Kế lại nghe chàng dùng thuật “truyền âm nhập mật” nói với hai người:
- Hai vị đại sư hãy tránh xa ra, tại hạ chỉ có thể cầm cự được một thời gian, chớ chắc không thể cầm cự lâu hơn được đâu!
Nhưng cánh tay ngà ngọc đã hấp dẫn mục quang của hai vị đại sư, nên Nhâm Vô Tâm nói mấy câu vừa rồi, không ai nghe thấy cả.
Chỉ vì cánh tay ấy đẹp quá, đẹp đến nỗi dù cho họp tất cả những nhà điêu khắc trứ danh trên cõi đời này lại cũng không sao có thể tạc nên được một cánh tay nào đẹp hơn thế nữa.
Đó là một cánh tay tròn trặn, thon nhỏ, màu da trắng nõn, lại hơi có ánh hồng hồng, bàn tay dài mà nhỏ, những ngón tay mềm mại, mũm mĩm như búp măng non, cực kì diễm lệ.
Chợt trông thấy cánh tay nõn nà ấy giơ lên cao, nhè nhẹ đưa qua đưa lại. Bách Đại không sao chống cự nổi sức quyến rũ của bàn tay ma ấy, bèn lập tức bước lên mấy bước.
Thốt nhiên, một luồng kiếm phong lạnh buốt phà vào mặt, tưởng như lạnh thấu cả ruột gan.
Bách Nhẫn, Bạch Đại lúc này mới bừng tỉnh, vội quay đầu lại, thấy Nhâm Vô Tâm mồ hôi đẫm trán, và bên tai còn nghe văng vẳng tiếng nói của chàng:
- Hai vị đại sư mau nhắm mắt lại.
Hai người chợt nhớ tới hoàn cảnh của mình, vội theo lời chàng nhắm mắt lại. Nhâm Vô Tâm lại nói:
- Hai vị đại sư hãy trở lại phòng riêng của tại hạ, chờ đó một lát, tại hạ sẽ về ngay.
Bách Đại liền hỏi:
- Nhâm thí chủ không cần chúng tôi giúp một tay sao?
Nhâm Vô Tâm lắc đầu:
- Tại hạ tự khắc sẽ có cách đối phó. Hai vị đại sư hà tất phải quan tâm.
Hai người vừa đi được mấy chục bước, đã nghe Nhâm Vô Tâm quát to một tiếng, lại cùng ngoảnh cổ lại, chỉ thấy một luồng kiếm khí sáng ngời, đang vây lấy cánh tay ngà ngọc.
Nhâm Vô Tâm thấy hai người tỏ vẻ chần chừ, lại lên giọng thôi thúc, Bách Nhẫn đành phải kéo Bách Đại chạy về tĩnh thất.
Ngồi một lúc ước chừng nguội chén trà, chợt nghe ngoài cửa có tiếng giầy bước nhẹ.
Bách Đại vội đứng lên, ngầm tụ công lực, nắm chắc lưỡi chuỷ, thủ thế đợi địch.
Cánh cửa đá két một tiếng rồi hé mở ra. Nhâm Vô Tâm lủi thủi bước vào, sắc mặt đầy vẻ bơ phờ mỏi mệt. Bách Nhẫn đại sư đứng lên đón, nói:
- A di đà phật! Nhâm thí chủ có cần lão nạp giúp gì không?
Nhâm Vô Tâm lắc đầu:
- Đa tạ đại sư, không sao cả. Mời đại sư ngồi!
Chàng chống kiếm bước vào, ngồi xuống ghế, nhắm mắt điều tức. Bách Nhẫn và Bách Đại trông qua đã biết chàng bị thương khá nặng, nên không dám kinh động, cứ để mặc chàng vận khí điều dưỡng.
Ước chừng thổi chín nồi cơm, nước da tái nhợt của chàng mới dần dần tươi tỉnh, chàng thở dài một tiếng, rồi mở bừng mắt ra.
Bách Đại khen:
- Nhâm thí chủ nội công tinh thâm thật, chỉ mới chốc lát đã vận khí quy nguyên được, thực đáng khâm phục!
- Tại hạ không bị thương, chỉ vì vận lực quá sức, nên bị tiêu hao nội lực nhiều. Tình hình chúng ta hôm nay thật quá ư nguy hiểm.
Bách Nhẫn đại sư hỏi:
- Người ấy phải chăng là nhân vật trong Nam Cung thế gia? Võ công của hắn hình như còn trên cả Nam Cung phu nhân, không biết hắn thuộc hạng người nào?
Nhâm Vô Tâm ngồi thừ ra, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Hai vị đại sư còn nhớ năm chục năm về trước, giang hồ thường truyền tụng câu chuyện về Nhϊếp Hồn Nữ Ma không?
Bạch Đại nói:
- Bần tăng tuy cũng có nghe thấy câu chuyện đó, nhưng không thấy rõ nguyên uỷ. Vả lại, Nhϊếp Hồn Nữ Ma mỗi khi xuất hiện, thường chỉ thoáng chốc lại biến mất, dẫu có ra tay với rất nhiều cao thủ võ lâm thì những người bị hại không còn ai sống sót, nên tới bây giờ, vẫn chưa ai thuật lại rõ ràng tường tận. Nhưng Nhϊếp Hồn Nữ Ma có liên quan gì đến người có bàn tay trắng vừa rồi không?
Nhâm Vô Tâm nói:
- Nào phải chỉ có liên can mà thôi! Nếu tại hạ đoán không nhầm thì Nhϊếp Hồn Nữ Ma, với bàn tay trắng quái gở ban nãy chỉ là một!
Bách Đại ngồi ngây ra một lúc, rồi lắc đầu cười:
- Điều ấy khó tin lắm, vì theo ý bần tăng, thì Nhϊếp Hồn Nữ Ma đã biệt tích mấy mươi năm nay rồi. Nếu mụ còn sống tới bây giờ, quyết không khi nào chịu im hơi lặng tiếng một thời gian dài đến thế? Vả lại, đời nào mụ chịu cam tâm làm thân tôi mọi cho Nam Cung phu nhân?
Nhâm Vô Tâm gật đầu:
- Đại sư nói rất có lý nhưng tại hạ cũng không phải là đoán mò, việc này quan hệ rất lớn đến vận mệnh võ lâm, nên tại hạ chưa dám quyết đoán, còn phải đợi điều tra cho chính xác đã.
Chàng ngừng một lát, rồi lại thở dài nói tiếp:
- Chẳng dám giấu gì hai vị đại sư, vừa rồi trong khi giao đấu với nữ yêu, tại hạ đã bị thương rất nặng, không biết có còn sống được không?
Bách Nhẫn, Bách Đại cùng giật mình sửng sốt, vội hỏi:
- Tướng công bị thương à? Bị thương ở đâu? Để bần tăng mời Cù đại phu vào xem mạch cho. Sao chưa chi đã vội buông những câu thất vọng như vậy?
Nhâm Vô Tâm lắc đầu cười gượng:
-Tại hạ bị trúng một chưởng của con yêu phụ. Bàn tay mụ có luyện kỳ độc, dẫu thuốc tiên cũng không chữa được. Nhân lúc độc chưa phát tác, tại hạ định đem một việc tối ư quan trọng uỷ thác cho hai vị đại sư. Không biết hai vị có vui lòng nhận lời chăng?
Bách Nhẫn thở dài nói:
- Nhâm tướng công muốn uỷ thác việc gì thì xin cứ cho biết, nếu hai huynh đệ bần tăng có thể làm được, quyết không dám từ nan.
Nhâm Vô Tâm ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Trên đời này trừ “Tử Cốc Nhị Kỳ” ra thì không ai có đủ tài trí có thể đương đầu với Nam Cung thế gia được. Nhưng hai vị lão nhân gia vì bị trọng thương nên biến thành tàn phế từ lâu, đã bao nhiêu năm nay không hề bước chân ra khỏi Tử Cốc. Vì thế, tại hạ muốn phiền hai vị một việc …
Nói tới đây, chàng lại thò tay vào mình lấy ra một chiếc túi gấm nhỏ, rồi tiếp:
- Trong này đã có ghi rõ tên và hình thế khu vực Tử Cốc. Sau khi tại hạ chết rồi, phiền hai vị tuyển lấy một người thân tín, nhanh nhẹn, đem cái túi này lên Tử Cốc, giao cho hai vị lão nhân gia …
Bách Nhẫn chưa kịp nói gì thì Bách Đại đã đỡ lời:
- Nhâm tướng công đừng ngại, nếu chẳng may trời không thương kẻ anh hùng, bắt tướng công phải nửa chừng đoản mạng, thì việc đó bần tăng sẽ xin đảm nhiệm. Nhưng thiết tưởng, tướng công cũng đừng nên thất vọng vội, Cù đại phu và các vị danh y đây tất sẽ hết lòng cứu chữa cho tướng công. Bần tăng tin rằng bất cứ bệnh nào cũng phải có phương pháp chữa chạy.
Nhâm Vô Tâm lấy trong mình ra một chai thuốc viên, dốc lấy bốn viên màu xanh biếc, bỏ vào miệng nuốt đi rồi nói:
- Thuốc tuy đã có sẵn, nhưng tại hạ nghe nói người nào bị Nam Cung thế gia hạ độc thủ thì phải nhờ chính người hạ độc chữa cho mới được. Lúc đầu, tại hạ bị “bàn tay ma” đánh một chưởng thì không thấy trong mình có gì thay đổi, nên yên trí là mình không bị trúng độc. Lúc này mới biết là lầm, vậy nên đành phải đem các việc mai sau phó thác cho hai vị. Hai vị đại sư tài trí có thừa, lại đều nhiệt thành với việc tiêu trừ tai kiếp cho toàn võ lâm, dám chắc sẽ không sợ gian lao, nguy hiểm …
Vừa nói tới đây, chợt nghe bên ngoài có tiếng giầy lẹp xẹp đi vào.
Bách Đại vội đứng phắt dậy, rút lưỡi chuỷ cầm tay, quát hỏi:
- Ai?
Vừa quát vừa nhảy phắt ra, đứng chắn ngang trước cửa, chỉ nghe thấy tiếng một thiếu nữ thỏ thẻ đáp:
- Là tiện nữ!
Tiếng nói trong trẻo ngọt ngào, rõ ràng là tiếng một thiếu nữ ngây thơ hiền hậu. Nhưng ở tai Bách Nhẫn, Bách Đại nghe ra thì không khác gì sét đánh bên tai.
Bách Đại run run hỏi:
- Cô nương … cô nương là ai?
Tức thì một làn hương thoang thoảng đưa vào, rồi trước cửa hiện ra một hắc y thiếu phụ.