Sóng ngầm trong hậu cung dần dần nổi lên, tâm tình của Tô Nhan lại rất tốt. Sáng sớm, Tiểu Cường cố chấp tỉnh dậy, vòng vo uỳnh uỵch đi ra ngoài, ở trong tiếng cười của mấy nha hoàn, trực tiếp đâm vào trong bụi cỏ, nửa ngày không có bay lên.
Tô Nhan tỉnh lại ở trong tiếng cười của mấy nha hoàn, giơ tay vén lên màn che, thấy cửa sổ mở, cười hỏi: “Tiểu Bạch tỉnh?”
Hàm Phương cười nói: “Tỉnh, ngay cả bay... ha ha, chính ngài đến xem đi.”
Tô Nhan tùy ý khoác áo khoác mỏng, đi tới cửa sổ, quả nhiên thấy gần đấy Tiểu Bạch có chút no tròn, khó khăn bay thẳng, thỉnh thoảng uỵch cánh rơi vào trong bụi cỏ nhảy loạn xạ. Thật dễ dàng, mỏ của nó ngậm cành Phù Dung trở về, vòng vo vài vòng, cũng không chui vào cửa sổ, như đưa đám rời xuống trước cửa sổ, ủy khuất hướng về phía Tô Nhan mà gọi.
“Ha ha ha ha...” Tô Nhan cười đặc biệt vui vẻ.
Tiểu Bạch dúi đầu vào cánh một cái, xoay người đem cái mông hướng về phía Tô Nhan: ngươi là kẻ bạc tình, nó thương tâm.
Tô Nhan nằm ở bên cửa sổ, nhẹ nhàng dụ dỗ nó: “Tiểu Bạch, ngoan, tỷ tỷ thích ngươi nhất.”
Tiểu Bạch giật giật cánh, không có xoay người. Mới không cần mấy câu lời ngon tiếng ngọt của ngươi đã bị dụ dỗ đâu, người ta là con chim có nguyên tắc.
“Được rồi được rồi, đừng nóng giận. Một lát ta cho người chuẩn bị thịt hươu mới cho ngươi.”
“Két... két...” Tiểu Bạch len lén nghiêng đầu liếc thiếu nữ bên trong cửa sổ một cái, kêu nhỏ hai tiếng.
Tô Nhan hiểu rõ gật đầu, “Được, liền hai khay.”
“Cô cô...” Tiểu Bạch vui vẻ ngậm cành Phù Dung, cố gắng bay vào bên trong cửa sổ, lấy lòng đưa hoa đến bên người nàng, đầu nhỏ cọ qua cọ lại trên gò má nhỏ của nàng.
Mỗi lần Uyển nương thấy Tiểu Bạch và Tô Nhan thân mật, đều lo lắng đề phòng, hận không thể xông lên tách bọn họ ra, hôm nay cũng không ngoại lệ, “Thập nương, thời gian không còn sớm, nên đi thỉnh an nương tử.”
Tô Nhan tiếc nuối ôm Tiểu Bạch, đưa tay siết chặt cái mỏ cong cứng rắn của nó, “Ngươi ngoan ngoãn một lát thôi, không cho đi theo ta, nếu không thịt hươu cũng không có đâu?”
Tiểu Bạch giương cánh, ngang ngạch ngậm y phục của Tô Nhan không thả.
“Tốt, để cho ngươi chọn vẫn không được sao?” Chống lại ánh mắt ôn hòa lấy lòng, Tô Nhan mềm lòng, lại một lần nữa thỏa hiệp.
Mở rộng ra hộp đồ trang sức đeo tay, để các loại trâm cài, trâm bạc, trâm vàng, ngọc trâm, đầu Tiểu Bạch xiên xẹo nghiêng trái, ngó phải, tới nhìn một lúc, mới ngậm một châm cài vàng Phượng chồng lên hoa cúc và khuyên tai hai mặt đá quý ra ngoài, để trong tay Thanh Vân.
Tô Nhan rất bất đắc dĩ, quay người gật đầu một cái với Tiểu Bạch, “Ngoài vàng vẫn là vàng, ngươi không thể chọn cái khác? Tham tiền.” Con ưng này là một kẻ tham tiền, cho tới bây giờ chỉ biết chọn đồ trang sức đao tay bằng vàng lóng lánh, cái khác đều khinh thường. Kể từ sau khi nuôi nó, sẽ không thấy Tô Nhan mang qua những thé đồ trang sức đeo tay khác.
Tuy nói như thế, nàng vẫn để cho Thanh Vân mang cho mình đồ trang sức Tiểu Bạch chọn, lúc này Tiểu Bạch mới hài lòng trở về ổ của mình ngây ngô, chờ ăn điểm tâm.
Sau khi Tô Nhan đến Thanh viên, phát hiện sắc mặt cha mình có chút tiều tụy, liền lo lắng hỏi: “Sắc mặt A cha không tốt, hay là thân thể khó chịu?”
Đúng là Tô Chu Thành buồn, chẳng qua nói cho nữ nhi thì không tốt lắm, chỉ có thể hàm hồ nói: “Gần đây công việc bận rộn, hơi mệt chút.”
Lục thị mới mặc kệ hắn, gọi nữ nhi: “A Thù.”
“A mẹ?” Tô Nhan mang theo khuôn mặt nghi vấn tiến tới bên người Lục thị, đã lâu mẹ nàng chưa có nghiêm túc như vậy. Lần nghiêm túc trước, là thời gian đang ở Ngô quận có người cố ý đưa cô gái lên giường đại ca của nàng, bị mẹ nàng bắt được tại chỗ.
Lục thị nói với trượng phu trước: “Phu quân đi vào triều trước đi.” Ngày hôm qua nàng nghe trượng phu nói, khuê nữ của nàng ở tiệc ngắm hoa đánh bại đám đông, đỗ Trạng nguyên, vừa kiêu ngạo vừa hoảng hốt.
Tô Chu Thành lấy ánh mắt ý bảo thê tử, “Nữ nhi còn nhỏ, phải từ từ giảng đạo lý với nàng, không cần quá mức cứng rắn.”
Lục thị một mắt phóng điện qua, Tô Chu Thành lập tức đứng dậy, “A Thù ngoan, phải nghe lời A mẹ nha.” Nói xong, cẩn thận từng bước từ từ đi ra khỏi phòng.
Sau khi trượng phu rời khỏi đây, Lục thị còn cho mọi người phục vụ trong nhà đi xuống. Nàng trịnh trọng như vậy, làm Tô Nhan có chút bất an, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, cố gắng nghĩ lại trong khoảng thời gian gần đâu mình có những hành động gì đột phá cực hạn của mẹ nàng không.
“A Thù.”
“A mẹ.” Tô Nhan hướng Lục thị cười khéo léo, “Gần đây ta rất biết điều.” Cũng không phải, ngoại trừ tiệc ngắm hoa trong cung, nàng vẫn luôn luôn ở trong nhà cố gắng học tập.
“Ừ, ta biết.” Lục thị buồn cười sờ sờ đầu nữ nhi, “A Thù, con nói thật với A mẹ, con và Thái tử như thế nào?”
Tô Nhan bị hỏi đến không hiểu ra sao, ngón tay nhỏ trắng chỉ vào mình, kinh ngạc hỏi: “Ta và Thái tử?” Thế nào lại liên hệ cùng nhau, trừ đυ.ng phải mấy lần, nói hai lần ở ngoài, không còn gì nữa? A, không đúng, còn có đổ thừa cho con Bạch ưng của nàng, nhưng đây cũng không phải nàng chủ động muốn tới.
“Được rồi, con và Thái tử.”
“Nói đúng hai câu a.”
“A Thù, con muốn làm Thái tử phi chứ?” Lục thị dứt khoát hỏi nữ nhi để làm rõ.
Tô Nhan trừng mắt nhín, “A mẹ, cái này không phải chúng ta nói là được?” Không phải là Thánh nhân chọn Thái tử phi sao, quý nữ ở Thượng Đô nhiều như vậy. Nàng cũng biết, nhìn chằm chằm vị trí Thái tử phi có mấy người, trong đó các loại biểu muội của Thái tử thì có đến ba bốn, cũng không tới lượt nàng.
Lục thị nói: “Những thứ này trước đừng động tới, ta chỉ hỏi con, con muốn làm không?”
Tô Nhan chưa thông suốt chuyện tình cảm, mặc dù nàng kỳ quái tại sao mẹ hỏi nàng cái này, vẫn thành thật trả lời: “Thái tử thật thú vị, làm Thái tử phi cũng không tồi.”
Lấy được câu trả lời này của nữ nhi, Lục thị lại an lòng, lại bình tĩnh hỏi một câu: “Những người khác thì sao? Tỷ như Thập nhất lang?”
“Biểu ca?” Tô Nhan quả quyết lắc đầu: “Đại cữu mẫu thích Thất tỷ hơn.” Đại cữu mẫu không muốn biểu ca quá thân cận với mình, lại thường ở trước mặt mình hỏi Thất tỷ, nàng lại không phải người ngu, làm sao lại không nhìn ra. Hừ, nàng cũng không phải là không ai thèm lấy, vội vàng lên cho cữu mẫu xoi mói.
Lục thị thấy nữ nhi một chút dáng vẻ ngượng ngùng cũng không có, dù rất lâu mới đáp lại vấn đề của mình, cũng không không có ai có thể bị tiểu nha đầu này để ở trong lòng. Nàng thương yêu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, “Không phải con rất muốn vào thư các của ngoại tổ phụ sao? Ngoại tổ phụ con đồng ý, cho phép con cầm sách về học. Nhưng, phải bảo quản cho tốt, xem xong lại trả về.” Tìm chuyện tiểu nha đầu cảm thấy hứng thú đem nàng chốt ở nhà, Thái tử cái gì, cũng cách xa một chút đi.
Tô Nhan vui mừng trợn to hai mắt: “Thật?” Bên trong thư các của ngoại tổ phụ có rất nhiều sách cổ quý, nàng đã sớm muốn đi nhìn. Chẳng qua là, bên trong thư các phần nhiều là ngoại tổ phụ cất giấu vật trân quý, không dễ dàng cho người đi vào. Nghe nói, năm đó khi Hoàng đế vẫn còn là Thái tử, cùng với cha nàng hai người len lén tiến vào một lần, bị ngoại tổ phụ cầm roi trúc đánh ra Lục gia. Sau đó hai người cũng bị ngoại tổ phụ đánh 20 roi, còn tịch thu nửa năm các loại sách.
“Đương nhiên là thật.” Lục thị gật đầu khẳng định một cái. Cha nàng dám không đồng ý, nàng liền mang hết rượu quý về nhà, cho nữ nhi uống.
Tô Nhan vui mừng chui đầu vào trong ngực Lục thị, nũng nịu làm nũng: “A mẹ, người tốt nhất.”
Lục thái phó nhận được thư của nữ nhi, cũng không có phản ứng gì quá lớn. Chuyện ở tiệc ngắm hoa, tất nhiên là ông biết, đối với tính toán của Hoàng đế cũng có thể đoán được mấy phần. Chẳng qua là so sánh với sự lo lắng của nữ nhi, ông đối với chuyện khả năng ngoại tôn nữ được chọn làm Thái tử phi, không có nhiều lo lắng.
Theo Tô Nhan từ từ lớn lên, Lục thái phó đối với chung thân của nàng luôn có suy nghĩ. Thật ra thì muốn cưới ngoại tôn nữ trở về, hơn nữa Thập nhất lang và A Thù, dung mạo, tài hoa, cảm thất hết sức xứng đôi, nếu thành hôn, nhất định sẽ rất tốt. Nhưng con dâu trưởng lại có tiểu tâm tư của mình, thà rằng coi trong Tô Thất nương không bằng A Thù, cũng không muốn chọn A Thù làm con dâu. Tuy Lục thái phó là chi trưởng trong nhà, ở trong chuyện này cũng không tiến gò ép.
Ngoại trừ cháu trai mình ra, ông nhìn tất cả lang quân dòng chính các nhà, bao gồm con trai của Thánh nhân, cảm thấy Thái tử và Lục vương cũng không tệ. Chuyện con rể lo lắng, ông cũng biết, không phải sợ tương lại cha con Thái tử cùng Thánh nhân bất hòa, cuối cùng có kết quả không tốt sao. Ông cũng dạy Thái tử một thời gian, đối với tính tình của hắn cũng có chút hiểu biết, mặc dù kiêu ngạo tùy hứng, nhưng cũng không phải là người không rõ lý lẽ, mấu chốt là giáo dục như thế nào.
Ha ha, bây giờ những thần tử giúp đỡ ở Đông cung kia, ngày ngày nhìn chằm chằm bắt lỗi Thái tử, vừa phát hiện có gì không đúng, liền lên mắng chửi người, thậm chí trách cứ ngay mặt, không nhận khuyết điểm ngay mặ Thái tử, như vậy có thể dạy dỗ tốt Thái tử mới là lạ. Nhưng, ông đã dạy xong Thánh nhân, đối với Thái tử bây giờ, ông cũng không nói nhiều, tránh để cho Hoàng đế suy nghĩ nhiều.
Tiểu nha đầu A Thù kia, suy nghĩ tinh tế, nếu thật sự làm Thái tử phi, có lẽ rất nhiều chuyện có thể tránh khỏi.
“A cha, Thái tử phi, hoàng hậu là tốt như vậy sao, lúc nào cũng hiền huệ rộng lượng, có khổ cũng phải nuốt vào bụng, còn phải bày cái dáng vẻ tươi cười ra ngoài, người tốt cũng phải chịu đựng đến chết.” Lục thị biết ý định của cha mình, lập tức trợn mắt nói.
Lục thái phó nơi nơi nhìn nữ nhi phát điên, hời hợt hỏi một câu: “Cõi đời này người nào không khổ?”
Lục thái phó ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói: “Các ngươi có thể đảm bảo sau khi gả A Thù cho người, đối xử với nàng như châu báu, suốt đời một lòng sao? Có thể đảm bảo mẹ chồng tương lai của nàng hiền hòa, tiểu cô lương thiện. Chị em dâu hòa thuận sao? Có thể đảm bảo cho nàng tương lai con gái song toàn, bình an vui vẻ sao?”
Lục thái phó hỏi một câu, vợ chồng hai người yên lặng lắc đầu một lần, đợi đến cuối cùng, Lục thái phó đặc biệt bất đắc dĩ hỏi: “Huống chi, Hoàng đế cũng không nói nhất định phải chọn A Thù, vợ chồng các ngươi gấp cái gì? Nếu Hoàng đế thật sự chọn A Thù làm Thái tử phi, các ngươi có thể làm cái gì? Kháng chỉ bất tuân? Hay là vì không để cho A Thù làm Thái tử phi, tuyển chọn nhà chồng cho nàng trước?”
Tô Chu Thành và Lục thị bị Lục thái phó hỏi như vậy, cùng cúi thấp đầu xuống, thực sự bọn họ có ý tưởng chọn nhà chồng cho nữ nhi.
“Ngu xuẩn.” Lục thái phó liếc mắt nhìn hai vợ chồng, “Chọn con rể tốt dễ dàng như vậy? Hơn nữa, hôm qua tiểu nha đầu ở buổi tiệc thể hiện một tiếng, người thật sự trong sạch, cũng sẽ không đi cầu hôn.” Rõ ràng Hoàng đế chọn vợ cho nhi tử, cô nương biểu hiện tương đối hơn người trong bữa tiệc, bây giờ cũng sẽ không có người cầu xin, ai sẽ tranh giành con dâu với Hoàng đế đây.
“Bây giờ, hai người các ngươi cần làm gì? Còn phải ta nói sao?”
Hai người Tô Chu Thành và Lục thị liếc nhau một cái, đồng thời lên tiếng: “Biết.” Về nhà dạy khuê nữ cho tốt, xú nam nhân trên đời cũng không thể tin, không đáng giá bọn họ khổ tâm rơi nước mắt, chỉ cần mình qua thật tốt là được.