- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tô Thiên Hạ
- Chương 46
Tô Thiên Hạ
Chương 46
Chẳng qua Hoàng đế tùy ý nói đùa đôi câu, lúc này hắn đối với các tiểu cô nương làm thơ có chút hứng thú, liền đưa tay nói với Quý phi: “Cho ta xem một chút các tác phẩm suất sắc của các ngươi.”
Các tiểu cô nương cũng làm không ít thơ, phần lớn đều không có nhiều dã tâm, cũng không muốn ra mặt quá mức, viết một đoạn thơ không có gì đặc biệt.
Hoàng đế lật rất nhanh, lấy ra trong đó bốn bài, “Mấy cái này cũng không tệ.” Lại chỉ hai bài thơ trong đó nói: “Hai người này khó phân cao thấp a.”
“Thơ là Tô gia Thất nương làm, từ là người nào điền?”
Vương Thư Quân thoải mái đứng dậy, tới trong điện hành lễ: “Là thần nữ điền.”
Quý phi ngồi ở bên cạnh Hoàng đế nhỏ giọng nói thân thế Vương Thư Quân, Hoàng đế cười nói: “Xem ra hôm nay tài nữ không ít, đều ngang nhau với các tiểu tử này a.”
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía các thiếu niên, chậm rãi uống một hớp rượu, cười trêu nói: “Xem ra, các ngươi phải thua.”
Tề vương nhảy lên: “Làm sao sẽ, Lục đệ cùng Thấp thất lang đều ở đây, làm sao chúng ta có thể nhận thua.”
Hoàng đế trừng mắt liếc hắn một cái: “Điều tốt đều chỉ vào người khác, trẫm cần ngươi có lợi ích gì?”
Nhị hoàng tử An vương đứng dậy cười nói: “Tứ đệ mới vừa học một bộ kiếm pháp mới, không thì cho phụ hoàng xem một chút được không?” Tứ hoàng tử giỏi võ coi nhẹ văn, mọi người ở đây đều biết.
“Kính xin nhị ca tấu đàn.” Tứ hoàng tử cũng không khiêm tốn, gọi thị vệ lấy kiếm, đem vạt áo vén lên dắt ở bên hông, làm khởi động.
Nhị hoàng tử An vương ngồi trước bàn cầm xong, hai mắt khép hờ, đồng thời tiếng vang hùng dũng reo lên, kiếm của Tề vương cũng động.
Không thể không nói, kiếm của tề vương thật tốt, cầm của An vương còn tốt hơn, hai người hỗ trợ lẫn nhau. Đợi tiếng cầm dứt, Tề vương thu chiêu, mặt không hồng hơi thở không gấp chắp tay hành lễ với Hoàng đế, mặt dày mày dạn hỏi: “Phụ hoàng, kiếm pháp của nhi tử vẫn còn vừa mắt đi.”
Hoàng đế rất vừa lòng bọn họ, chẳng qua là noi theo dáng vẻ của Vua, lại không muốn như ý của hắn, liền nghiêm mặt hừ một tiếng: “Cuối cùng cũng không quá mất mặt, ngươi phải cảm ơn nhị ca của ngươi thật tốt, hắn đàn mới thật tốt.”
Tề vương cười hì hì đi khoác vai An vương: “Nhị ca, ngày mai tiểu đệ mời ngươi uống rượu.”
Hai vị hoàng tử lên đầu, các thiếu niên công tử đang ngồi, cũng cùng thi triển sở trường, hoặc làm thơ hoặc điền từ. Nhóm tiểu nương tử cũng không yếu thế, gảy tỳ bà, gảy đàn Không, còn có khiêu vũ, Lưu Xuân Kiều còn múa một bộ kiếm, mặc dù không bằng Tề vương, nhưng cũng có vẻ quyến rũ khác, giành được một trận vỗ tay.
“Những tiểu tử các ngươi, cần phải thê chút sức, đừng so kém các tiểu nương tử.” Hoàng đế còn ở một bên cố gắng thêm lửa, vừa nghe mình có thể bằng nhau với một đám tiểu nương tử, mặt các thiếu niên cũng nhìn không tốt. Chẳng qua vừa rồi cũng xem qua thơ của Tô Dung và từ của Vương Thư Quân, bọn họ giống như cũng có chút không theo kịp. Người Đại Hạ tốt đẹp, cũng thích tôn trọng người tài hoa, các thiếu niên trong lúc nhất thời, bao gồm mấy vị hoàng tử, ánh mắt nhìn về phía Tô Dung và Vương Thư Quân, cũng có chút nóng rực.
Hoàng đế lại lật giấy viết thơ, không có phát hiện tiểu cô nương có chữ viết đặc biệt tốt. Hắn nghiêng đầu hỏi Tô Chu Thành: “Thơ tiểu thư nhà ngươi làm, sao ta không thấy?” Nghe thái phó nói, chữ của Tô gia Thập nương đã theo kịp Lục thái phó, không thua gì so với Tô Chu Thành.
Thục phi cười nói: “Chúng ta cũng không nói tất cả các tiểu nương tử nhất định phải làm thơ điền từ, chẳng qua là dựa vào yêu thích.”
Đức phi cười nhạt, “Trước đó, Tân An đến đã nói, tài đánh đàn của Tô gia Thập nương rất xuất chúng.”
Tô Chu Thành vội vàng ngăn cản một câu: “Tài nghệ của tiểu nữ thô bỉ, đảm đương không nổi nương nương nói như vậy.” Ha hả, khuê nữ của hắn chọn chỗ hẻo lánh ngồi, đều có mắt sói thỉnh thoảng nhìn hướng nơi đó, thật muốn ra đánh đàn, hắn còn có thể giấu khuê nữ được sao.
“Tô phó xạ là tài tử nổi danh Đại Hạ chúng ta, nghĩ đến tiểu nữ nhất định bất phàm, vừa rồi nói chẳng qua là khiêm tốn thôi.” Đức phi nghe qua Tô Nhan, biết nàng chưa từng biểu diễn trước mặt mọi người, hôm nay lại thấy hành động của Tô Chu Thành, càng cảm thấy Tô Nhan trừ gương mặt ở ngoài, sẽ không có cài gì có thể lấy ra ngoài được.
Lúc này Hồ Dương công chúa cười nói: “A cha, vừa rồi Tam muội cố ý để cho người ta phổ khúc, chúng ta nghe một bài.”
Hoàng đế vẫn tương đối sủng ái mấy công chúa mà Hoàng hậu sở sinh, nghe vậy cười nói: “Là trẫm không đúng, cắt đứt nhã hứng của các ngươi, hát tiếp.”
Từ mới khúc mới, Hoàng đế híp nửa mắt, tây vẫn còn đánh nhịp nhè nhẹ, rất là say mê. Bên kia Lục Tễ uống mấy ly rượu, ý thơ nổi lên, vẩy mực múa bút, liên tiếp làm ra ba bài thơ mới. Ngô vương cũng không cam chịu yếu thế, điền ba điệu từ ngắn. Sau khi hai người trình ngự lãm, Hoàng đế thở dài nói: “Lại muốn để cho Thập nhất lang đoạt giải nhất rồi.” Hắn nhìn con trai của mình một cái, tiện tay đưa thơ của Lục Tễ qua: “Đúng là Lục lang vẫn còn kém hơn một chút.”
Lục Tễ cười nhạt một tiếng: “Ngô vương Điện hạ nếu đi nhiều hơn một chút, có thể tốt hơn so với vi thần.”
Ngô vương lơ đễnh, hắn cùng Lục Tễ quan hệ rất tốt, cũng thường cùng làm thơ, tự nhiên biết chênh lệnh giữa mình và hắn. Chẳng qua là: “Phụ hoàng, thơ của Thập nhất lang đã quy cho nhi thần rồi.”
“Hỗn tiểu tử, ngươi lấy ra cho trẫm.”
“Không.”
Thục phi cố ý giúp đỡ nhi tử: “Thánh nhân, thủ khoa hôm nay chính là Lục lang quân rồi.”
Đức phi lại không có cùng cách nhìn, lay động quạt cười khẽ: “Thập nương còn chưa có tác phẩm xuất sắc, sao bệ hạ có thể xem thường thắng bại.” Nàng cố ý để cho người ta đưa rượu lâu năm cho nha đầu kia, nếu để nàng tránh được, cũng không phải thật đáng tiếc sao.
Tô Nhan thấy Đức phi có chút phiền, nàng cũng không động, chiếc cằm thon giương nhẹ, mang theo chút kiêu ngạo cùng tùy hứng, giọng nói nũng nịu: “Thi từ đều có người làm, cầm vũ đều có thưởng, thật giống như chưa có người nào vẽ tranh, ta liền tới họa lên một bức Cúc Hoa đồ đi.” Vốn nàng ngồi tương đối dựa vào sau, không làm người khác chú ý nhiều. Nay vừa phát ra tiếng, ánh mắt của mọi người trong điện cũng rơi trên người nàng, tron phòng tĩnh xuống, có thể nghe được tiếng thở.
Thiếu nữ xinh đẹp uống rượu Hoa cúc, vẻ say nhẹ nhàng nhiễm trên má ngọc, trong mắt đen như lưu ly phảng phất ẩn chứa thỏa mãn, bên môi nâng lên nụ cười kiêu ngạo mà bừa bãi. Cô gái như ngọc sáng chói mắt, làm cho hồn người ta như bị đoạt mất.
Thái tử đầu tiên là say mê, sau đó mọi người nhìn chằm chằm Tô Nhan, hắn lại tức giận, rất muốn hét lớn một tiếng, làm cho người ta nhắm mắt lại. Hắn mở miệng phân phó: “Đi mang giá vẽ lên.”
Tô Nhan từ từ đứng dậy, sắc mặt vẫn còn vẻ không chút để ý, đưa ra tay nhỏ như ngọc, cười nói: “Bày hai tờ.”
Lúc này Hoàng đế mới hồi thần, gật đầu một cái: “Làm theo nàng nói.” Hắn cũng muốn nhìn một chút, cô gái được lão sư của hắn khoe khoang muốn làm cái gì. Dù sao có thể khẳng định là, quyết không chỉ là vẽ một tờ mà thôi.
Hai giá vẽ đã bày xong, cũng trải tốt giấy vẽ. Tô Nhan tùy ý chọn hai cái bút, mỗi tay cầm một cái, đứng giữa hai giá vẽ, hai tay cùng lúc rơi xuống.
Đây là nàng muốn hai tay vẽ hai bức tranh? Lần này ngay cả Hoàng đế cũng đứng lên, Tô Chu Thành che mặt, khuê nữ của hắn hình như uống có chút say.
Thoạt nhìn Tô Nhan có chút nhẹ nhõm, coi như đồng thời vẽ hai bức tranh, động tác của nàng cũng như nước chảy mây trôi. Hoàng đế mấy bước đi đến bên giá vẽ, miệng không tự chủ nhếch lên. Thấy Hoàng đế động, Thái tử, tần phi và công chúa, các hoàng tử cũng đều đứng lên, buông lỏng vây quanh một vòng, nhìn thấy Tô Nhan vẽ, cũng giống như Hoàng đế, kinh ngạc đến miệng cũng không khép lại được.
Hoàng đế lấy một loại ánh mắt hoàn toàn mới quan sát Tô Nhan, âm thầm than thở, tiểu nha đầu không phải a, cũng vẽ hai bức tranh, lại còn vẽ không giống nhau. Một bức là người, một bức Hoa cúc.
Người trong bức họa là một thiếu nữ ngồi dựa lan can, tuy chỉ thấy một bên mặt, đã có thể nhìn ra vẻ đẹp thanh lệ thoát tục. Hoa là Cúc, màu vàng ngọc nở được một nửa, trên lá kia, lại mang sương ban đêm ngưng tụ lại.
Hoàng đế đang muốn khen một tiếng, liền bị Thái tử kéo một cái, còn dùng ánh mắt ý bảo cha hắn, đừng quấy rầy người ta, chọc cho Hoàng đế trừng mắt liếc con trai một cái.
Theo bức tranh dần dần hình thành, miệng Hoàng đế càng khó khép lại. Cô nương này, thật đúng là hai tay đồng thời tiến hành, hơn nữa không loạn chút nào. Không chỉ là hắn, người trong điện ngoại trừ Tô Chu Thành ra, người nào không khϊếp sợ, bao gồm Lục Tễ, bao gồm Ngô vương, cùng với mỗi người đứng trong điện này. Ước chừng chỉ có Thái tử, giờ phút này tâm tình có chút kiêu ngạo, Thập nương nhà ta không phải giỏi sao, hừ.
Đức phi đặc biệt cắn răng, nàng lại thành toàn nha đầu này. Nhưng rõ ràng nhìn nàng ta uống nhiều rượu như vậy, tại sao một chút men say cũng không có? Nếu Lục thái phó ở chỗ này, nhất định sẽ rất tự hào nói cho nàng biết, tửu lượng của ngoại tôn nữ hắn rất tốt.
Không biết qua bao lâu, Tô Nhan đem bút trên tay thả lại bàn, đáng yêu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại lần nữa chọn hai cây bút, đồng thời ở trên hai bức tranh viết ra một đoạn thơ thất ngôn tứ tuyệt, mới để bút xuống, cầm tay mà cười: “Tốt lắm.”
Ngô vương cách gần đó, thời gian Tô Nhan viết thơ, hắn vẫn đang nhìn, lúc này ngạc nhiên lên tiếng: “Là thơ đọc thuận nghịch*, chính xác là hai bài.” (* thở đọc xuôi hay ngược đều như nhau)
Thái tử yên lặng trợn mắt nhìn Ngô vương một cái, tự mình treo hai bộ tranh lên. Mọi người xem qua bức tranh, than thở một phen. Hơn nữa bài thở quả nhiên như Ngô vương nói, là thơ đọc thuận nghịch, nhất thời mọi người đều lặng lẽ. Qua hồi lâu, Hoàng đế thở dài nói: “Quần thần tài tử cả điện, không bằng một nữ lang.”
Tô Dung ở kiếp trước cũng biết Tô Nhan tài hoa xuất chúng, dù sao cũng là trong kiếp trước, chỉ có Tô gia Thập nương một viên ngọc sáng. Nhưng nàng không biết, cô muội muội này còn có thể tuyệt vời như thế, hiếm khi thấy hai tay cùng viết, hai tay cùng vẽ, đơn giản chưa từng nghe thấy. Vương Thư Quân yên lặng thật lâu, nàng theo bản năng nhìn hướng Chu vương, quả nhiên thấy ánh mắt Chu vương sáng quắc nhìn chằm chằm Tô Nhan, không khỏi thầm than trong lòng, quả nhiên nam nhân cũng nhìn mặt.
Tô Nhan hành động, quả thật làm người ta khó có thể bắt trước, hôm nay thủ khoa trong yến hội trừ nàng ra không còn có thể là ai khác. Chẳng qua là vị nữ lang này lại nhíu nhẹ lông mày, nhìn bức họa của mình, hình như có bất mãn.
Hoàng đế định hỏi một chút, liền nghe Lục Tễ nói: “Vẽ một bộ, thơ cũng là một bài.” Than thở, nếu như tổ phụ nói, quả nhiên hắn không thao kịp biểu muội.
Cái gì? Nghe Lục Tễ nói, phản ứng đầu tiên của Hoàng đế là quay đầu nhìn lại Tô Chu Thành, thấy hắn gật đầu bất đắc dĩ, vội vàng để cho người đem hai bức tranh đặt chung một chỗ.
Đợi cung nữ đem hai bức tranh treo song song, mọi người mới chợt ngộ ra, ghép lại là một bức tranh thục nữ xem Cúc. Thở này, cũng là một bài. Nhưng tách ra nhìn, cũng là riêng rx từng cái, ghép lại nhìn, cũng không hề có cảm giác đột ngột. Đây quả thực... Hoàn toàn không biết nên dùng cái từ gì để hình dung tâm tình lúc này.
Hết lần này tới lần khác tiểu cô nương làm mọi người khϊếp sợ đó, còn lắc đầu một cái, thở dài nói: “Đến cùng là bản lĩnh thiên lệch, thỉnh thoảng sử dụng, đành phải khác thôi. Lúc đó xem ra, vẽ sẽ hỏng.” Nàng quay đầu nhìn về phía Hoàng đế: “Thánh nhân, tranh này không tốt, có thể phá hủy không.”
Hoàng đế:....
Người nào trong điện:... mặt đau quá...
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tô Thiên Hạ
- Chương 46