Tô Dung cười khanh khách đi ở bên cạnh mẫu thân Lưu thị ra khỏi Thọ An đường của lão phu nhân, Lưu thị dịu dàng nhìn con gái một chút, giơ tay lên sửa lại tóc mai cho nàng, cười nói: “Mau đi học đi, chậm trễ, thầy giáo lại phạt ngươi.”
Tô Dung làm nũng lôi kéo tay Lưu thị lắc lư: “A mẹ, buổi trưa con ăn cơm với ngài được chứ.”
“Được được được, mau đi đi.”
Tô Vân Lan đứng ở sau lưng Tô Dung, cắn cắn môi đỏ mọng, trong mắt ánh lên vẻ khinh thường, thân là cháu gái dòng chính phủ Quốc công, còn làm nũng dở hơi với mẫu thân, thật xấu hổ.
Thật vất vả đợi cho Tô Dung làm nũng xong, Tô Vân Lan lôi kéo muội muội Vân Phù, dần đầu cung kính hành lễ mẹ cả và hai vị thẩm thẩm, ở nha hoàn, nhũ mẫu vây quanh đi trước.
Tô Vân Cúc, Tô Dung hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng đi theo phía sau hai người kia.
La thị nhìn mấy tiểu cô tử đi xa cười nói: “Đại tẩu, cũng không biết ngươi dạy con gái như thế nào, mỗi người đều phát triển như vậy.”
Lưi thị cười cười trả lời: “Ngũ nương nhà ngươi cũng không tồi, dịu dàng hào phóng, lại thông thạo âm nhạc, bình thường so với đích nữ nhà người ta cũng chẳng thiếu gì rồi. Tứ đệ muội, ngươi nói đúng không?”
“Ha ha...” Lục thị mím môi cười cười, “Hai vị tẩu tẩu, trong viện của ta còn có việc chưa xử lý xong, đi về trước.” Làm con dâu nhỏ nhất trong nhà, giữa sự tranh đấu của các chị dâu, bà nhìn xem là được rồi.
La thị thấy Lưu thị đi, giơ tay lên nâng đỡ đầu lay động, không chút để ý nói tạm biệt Lưu thị, cũng mang người lắc lư bỏ đi.
Mặt Lưu thị không có cảm xúc đứng tại chỗ thật lâu, mới mang theo hai con dâu, đi xử lý việc vặt trong nhà.
Lại nói bốn chị em Tô Dung, mới vừa cùng nhau chào hỏi thầy giáo, còn chưa ngồi vững vàng, liền có nha hoàn trong viện lão phu nhân chạy bay đến, thay chị em các nàng xin nghỉ: “Tiên sinh, trong nhà Tứ lang quân được Thánh nhân ân điển, làm chức Thượng thư Tả phó xạ. Lão phu nhân nói đây là việc đại hỉ, muốn cả nhà vui mừng. Vì vậy, giờ học của các tiểu cô tử tạm nghỉ ba ngày.”
Tô Dung nghe đến đó, ngẩn ngơ, lông mày nhíu lại: “Thượng thư Tả phó xạ?”
“Vâng.” Nha hoàn báo tin vui là nha hoàn bậc hai trong viện lão phu nhân, tên là Ngọc Oanh, ngày thường khéo léo nhanh nhẹn, rất là tinh tế. Lại bởi vì giọng nói của nàng ta trầm bổng véo von, như chim Hoàng oanh hót, nên mới có cái tên này. Lão phu nhân thường sai người truyền lời, phần lớn đều là Hoàng Oanh, Tô Dung và nàng ta rất quen thuộc: “Nghe nói, Thánh nhân còn đặc biệt cho phép Tứ lang quân vào Chính sử đường tham gia chính sự.” Trong lời của Hoàng Oanh lộ vẻ vui mừng.
Cũng có thể cần vui mừng, hiện nay người nào không biết Thượng Thư lệnh Thôi Cảnh Thôi Tương Công già nua nhiều bệnh, quanh năm nghỉ bệnh, công việc ở Thượng thư tỉnh đều là do hai bên Phó Xạ cùng nhau xử lý, trong đó Tả Phó xạ quản lý ba bộ là Lại, Hộ và Lễ, còn Hữu Phó xạ quản lý ba bộ Binh, Hình và Công. Nhìn phân công công việc cũng biết, tuy là cùng nhau xử lý, nhưng Tả Phó xạ so với Hữu Phó xạ địa vị quan trọng hơn chút, càng không cần phải nói vào Chính Sự đường tham gia chính sự rồi. Chính sự đường là nơi nào, nói trắng ra chính là phòng làm việc của Tể tướng, là nơi Tể tướng Đại Hạ bàn việc. Có thể đi vào Chính sự đường, cho dù bây giờ chưa là Tể tướng, cũng là Tể tướng dự bị rồi.
Ban đầu Tô Dung còn thấy trên mặt Tô Vân Lan còn có chút ấm ức, nghe được tin tức này, ấm ức tan hết, nụ cười tràn ra trên mặt: “Tứ thúc thăng chức, chúng ta nên đi đến Thập muội muội.”
Tô Vân Cúc, Tô Vân Phù cũng vội vàng gật đầu, cùng nói: “Nên đi, nên đi.”
Tô Vân Lan thấy Tô Dung không lên tiếng, liền hỏi một câu: “Thất muội muội, có đi cùng không?”
“Cùng đi.” Tô Dung gật đầu một cái, trong lòng không khỏi có chút xem thường nàng ta, vừa rồi bởi vì Thập nương không có đưa nàng ta hoa Ngọc Lan mà để ý, bây giờ biết cha người ta lên chức, lập tức ba ba đi chúc, cũng thật xu nịnh, không hổ mẹ là tiểu thϊếp sinh ra, chính là nuôi bên mẹ nàng, nhưng cũng không có nửa điểm phong phạm quý nữ phủ Quốc công.
Vì vậy, Ngọc Đường viện của Tô Nhan nghênh đón bốn vị được cưng chiều ở phủ Quốc công. Tô Vân Lan vừa vào Ngọc Đường viện, có chút không được tự nhiên. Ban đầu khi các tiểu cô tử chọn viện, nàng ta chọn trúng nơi này. Không thành, lão phu hân nói mình thích viện này, đè ép không cho nàng ta ở. Ai biết, đợi đến Thập nương Tô Nhan trở về phủ, lão phu nhân lập tức đem viện này cho Tô Nhan, Tô Vân Lan sao có thể vui vẻ. Coi như nàng ta là thứ xuất, cũng là con gái Thế tử phủ Quốc công, nhưng cũng không sánh bằng một cái đích nữ Tô Nhan, còn không sánh bằng Tô Nhan, con gái của Tứ phòng.
Tô Nhan vẫn ở Thọ An đường của lão phu nhân chưa về, Hàm Phương, Lục Tuyết thấy mấy vị tiểu cô tử trong phủ cùng tới, một mặt đem bốn vị tiểu cô tử nghênh đến trong phòng ngồi, một mặt cười nói: “Thập nương dậy sớm đi thỉnh an lão phu nhân còn chưa trở lại, Ngũ nương, Thập nương, Bát nương ngồi tạm, nô cho người đi mời Thập nương về.”
Tô Dung nghe vậy, buông trà trong tay, quay đầu nói với mấy người chị em: “Không cần, chúng ta cũng đến chỗ tổ mẫu đi.” Nói xong, đứng đậy, liền đi ra ngoài.
Tô Vân Lan vẫn còn đang đánh giá phòng Tô Nhan, phản ứng chậm nửa nhịp, Tô Dung cũng đã ra khỏi phòng, nàng ta mới đứng lên, cười tủm tỉm khen: “Thập muội muội không hổ là lớn lên ở Giang Nam, phòng sắp xếp rất đơn thuần và thanh nhã, không chút tầm thường.”
Hàm Phương, Lục Tuyết cũng không tiện đáp cái gì, chỉ có thể mỉm cười, rất cung kính đưa đi mấy tiểu cô tử, mới nhìn nhau, đồng thời thở phào nhe nhõm.
Khi mấy người Tô Dung đến Thọ An đường, mọi người trong nhà đã ở, trên mặt người người đều mang theo vui mừng, lão phu nhân có vẻ cao hứng hơn, trên mặt cười như đóa hoa cúc nở rộ. “Đây chính là đại hỷ sử, cần phải ăn mừng.” Nếu nói đến ăn mừng lớn, nhất định phải mở tiệc ba ngày trở lên, rượu thịt đảm bảo đủ, còn phải có vũ nữ nuôi trong nhà, mời con hát bên ngoài, các loại tạp kỹ thay nhau biểu diễn. Dù sao cũng là muốn vui vẻ, vui vẻ, tiếp tục vui vẻ. Đến thời điểm, mọi người cùng nhau ca hát, nhảy múa gì đó, không nói ở đây nữa.
Lư thị cũng vui mừng, rất vui mừng, Lâm Chu Thành là em chồng của bà, cùng một mẹ với chồng bà, cũng không phải là nuôi dưỡng như người khác. Em chồng được Hoàng đế trọng dụng, đối với gia tộc cũng có trợ giúp. Ít nhất, đối với con trai của bà cũng có trợ giúp. Thân là đương gia chủ mẫu phủ Quốc công, bà lập tức tỏ thái độ: “Tứ thúc thăng chức, nên náo nhiệt một chút.”
La thị và vị đại tẩu này có chút không hợp, giờ phút này tâm tình cũng không sai biệt lắm, gật đầu cười nói: “Rất đúng.”
Thấy con dâu cũng gật đầu, láo phu nhân Vương thị càng vui vẻ, lập tức chia nhiệm vụ cho con dâu: “Đại nương, Tam nương, Tứ nương, các ngươi thương lượng với nhau, cũng bảo các tiểu cô tử giúp đỡ làm, cho họ học hỏi chút.”
Tô Dung thấy một phòng vui mừng, cũng không che giấu được, có chút lo lắng mở miệng: “Tổ mẫu, Tứ thúc được Thánh nhân trọng dụng, đúng là chuyện vui mừng. Nhưng...”
“Nhưng mà cái gì?” Vương thị có chút không thích hỏi.
“Tứ thúc vào chính sự đường, nhất định có vô số người ghen ghét trong lòng, cũng có vô số ánh mắt nhìn chằm hằm nhà chúng ta. Cháu cảm thấy thay vì ăn mừng lớn, làm việc khoa chương, không bằng khiêm tốn chút, như thế sẽ tốt hơn cho Tứ thúc.” Không cần phải nói nhiều lắm, đến điểm dừng là tốt rồi, dù sao trong nhà có không ít người hiểu chuyện, Tô Dung nghiêng người nhìn mẫu thân mình một cái, quả nhiên thấy vui vẻ trên mặt bà giảm xuống.
Lời này vừa ra, cả phòng yên tĩnh, Lưu thị lien tục đắn đo, cẩn thận mở miệng: “A gia, a Duyệt nói cũng có lý. Không bằng, chúng ta mời một chút thân thích, mở cái tiệc nhỏ, chỉ nói tẩy trần cho vợ chồng Tứ thúc.”
Vương thị lui người dựa vào phía sau, chỉ nói: “Chờ Quốc công trở lại rồi nói.” Lúc đó trong lòng cũng không vui. Con ta lên chức, lại được hoàng đế coi trọng, cũng không cho ta vui vẻ, náo nhiệt một chút, làm sao có thể chọc cho Thánh nhân suy đoán gì. Thất nha đầu này tâm tư quá nặng, cũng nghĩ quá nhiều rồi.
Không khí vui mừng cả sảnh đường, bị đánh một cái, tiêu tan không ít. Vương thị bất mãn trong long, không chịu được con dâu, cháu dâu, cháu gái tụ lại ở đây, phất phất tay: “Ta cần nghỉ ngơi, các ngươi giải tán đi.”
Lưu thị thấy mẹ chồng không vui, không khói có chút giận con gái: “Ngươi có chủ ý gì, nói với ta hoặc nói với A cha ngươi đều được. Cần gì nói ra trước mặt mọi người, chọc giận tổ mấu ngươi không vui.” Lão thái thái rất thương yêu con trai út, con gái không biết, bà làm con dâu cả còn không biết sao.
Tô Dung chẳng hề để ý cười nói: “Trong lòng tổ mẫu cũng hiểu, sẽ không trách móc con.”
“Ngươi a, chính là tâm tư lớn.” Lưu thị hận hận chọc đầu con gái.
Trong Thanh viên, Tô Nhan cũng dính bên người Lục thị, để mẫu thân vuốt lưng mình từng cái: “A mẹ, hôm nay Tứ nương giống như không vui.”
Lục thị véo nhẹ mũi nhỏ con gái mình một cái: “Còn không phải là nha đầu ngươi làm việc tốt, tỷ muội như nhau, ngươi lại chỉ cho Ngũ nương, còn sót lại có thể vui vẻ sao?”
Tô Nhan nhăn mũi, nũng nụi nói: “Thất tỷ tỷ nói nàng không thích hoa Ngọc lan, Tứ nương và Bát nương cùng xuất một phòng, nếu không đưa Thất tỷ tỷ, thì sao lại đưa các nàng.”
“Ngươi còn để ý tới.” Lục thị bấm khuôn mặt nhỏ nhắn non mịm như nước một chút, “Thất nương không thích là một chuyện, ngươi đưa hay không lại là chuyện khác. Lại nói, hoa Ngọc lan có cái gì, ngươi đưa một người hai cành, có thể mất công gì. Hoặc là ngươi không đưa, nếu tặng thì nên cho tất cả mọi người.” Cô con gái nhỏ này của bà, được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, nhìn mềm mại nhưng lại rất tự do phóng khoáng.
“Vâng.” Tô Nhan gật đầu một cái, sau đó lại cố ý hỏi lại một câu: “Nếu con đưa cho một mình Thất tỷ tỷ thì sao?”
Lục thị tức giận vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ của con gái, hỏi ngược lại: “Ngươi cứ nói đi?”
“A mẹ.” Tô Nhan rúc vào trong lòng Lục thị, không ngừng nũng nịu, giống như con mèo nhỏ cọ cọ trong lòng Lục thị. Lục thị yêu thương ôm con gái, nói nhỏ: “A Xu, nhìn thật kỹ tiểu Thất nương.” Trở lại phủ Quốc công này hơn mười ngày, các tiểu cô tử trong phủ, Lục thị ấn tượng sâu nhất là tiểu Thất nương Tô Dung. Không phải vì nàng ta là dòng chính của đích tôn, các tiểu cô tử còn lại đều là thứ xuất, mà ngôn hành cử chỉ của nàng ta, để cho Lục thị cảm thấy cô gái này lòng tham lớn, tâm tư quá nặng. Bản năng của người mẹ không muốn cho con gái của mình gần gũi với Tô Dung, duy trì quan hệ tỷ muội bình thường là đủ rồi.
“Thất tỷ?” Tô Nhan nghiêng đầu, “Có lúc lời nói và hành động hào phóng, lại có một cỗ kiêu ngạo ẩn vào trong xương.”
Lục thị vỗ vỗ con gái, không nói gì, Tô Nhan suy nghĩ một chút, hướng về phía mẫu thân gật đầu một cái: “Con biết.”
“A Xu, cha ngươi làm Thượng thư Tả Phó xạ, ngươi có cảm thấy nên ăn mừng không?” Lục thị đột nhiên hỏi một câu.
Tô Nhan nói: “Tại sao không? Thánh nhân tín nhiệm A cha, coi trọng A cha, chẳng lẽ không nên vui mừng sao?”
“Không có nghe Thất tỷ tỷ ngươi nói sao?”
“Không được người đố kị là tầm thường, A cha ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng sợ hãi, còn nói gì vào bái tướng các, không bằng đến thư viện nhà ngoại tổ, làm thầy giáo, dạy học, chẳng phải tốt hơn.”
“Ha ha ha ha, a Xu nói rất hay.” Tô Chu Thành mặc triều phục, cười lớn đi vào trong nhà.