Thái tử điện hạ đột nhiên xuất hiện, làm chuyện vốn loạn một đoàn nhất thời tê dại, lần nữa phát triển theo hướng quỷ dị. Tuy Thái tử đã bày tỏ ý nguyện của mình, chính là hắn chỉ vào tìm chim, nhưng Khanh An bá lại nhất định phải đem chuyện giải thích rõ, Nếu không sau khi Thái tử điện hạ hồi cung gặp Hoàng đế, nói đến hành trình ngày hôm nay lại thuận mồm nói một câu “Quan lão tan nhà ta cần hưu thê tử”. Đến lúc đó Hoàng đế sẽ nghĩ Khánh An bá phủ bọn họ như thế nào? Đây đã không đơn thuần là chuyện riêng của Quan Chính Nghiêm nữa, mà là cả Khánh An bá phủ, thậm chỉ là ấn tượng của Hoàng đế đối với cả gia tộc Quan thị đang làm việc cho Hoàng đế.
Đối với Hoàng đế mà nói, đại thần dưới tay hắn, có thể sủng ái tiểu thϊếp, thích tiểu thϊếp sinh thử tử thứ nữ, muốn để cho bọn họ khá hơn chút, cũng không thành vấn đề. Nhưng, nếu bởi vì tiểu thϊếp và thứ tử thứ nữ, cần hưu vợ cả, đây chính là vấn đề lớn rồi. Mụ đản, Khánh An bá phủ bọn họ không phải là không có địch nhân, bao nhiêu người nhìn bọn họ không vừa mắt kia, thật bắt được chuyện này, để cho Ngự sử tố lên một quyển, ha ha...
Hiện tại Quan Chính Đức hận không thể xông tới đánh hôn mê đệ đệ, đỡ phải hắn gây chuyện cho mình. Thái tử hướng chính vị trong phòng lớn ngồi xuống. Lý An nghiêm mặt tới đây, giải quyết việc chung nói: “Bá gia, xin phái người dẫn chúng ta đi tìm Bạch Ưng của Điện hạ.”
Vẻ mặt Khánh An Bá tươi cười: “Bên trong xin chờ.” Hắn lấy ánh mắt ý bảo đệ đệ, để cho hắn bồi nội thị thϊếp thân Thái tử, dù sao hắn cũng ở Đông cung ngây ngô một hồi, tương đối quen thuộc đối với người bên cạnh Thái tử. Thuận tiện điều đệ đệ đi, sau đó để cho chuyện hưu thê không gải quyết được gì.
Khánh An bá nghĩ rất tốt, nhưng Quan Chính Nghiêm hoàn toàn không mua trướng, thậm chí hắn cảm thấy Thái tử tới, hắn còn có người tâm phúc, cũng không biết người nào cho hắn dũng khí, lại vọt tới trong phòng lớn, xin Thái tử làm chủ cho hắn.
Ngọa tào. Khánh An Bá đặc biệt hối hận, trong ngày thường đệ đệ này của hắn quá ôn nhu, thêm mẹ của hắn cũng đi theo thêm phiền, lại dám nói với Thái tử: “Kỳ Dương bá phủ khinh người quá đáng, xin Điện hạ làm chủ cho lão thân và tam lang, hưu độc phụ này.”
Từ lúc Thái tử chào đời tới nay, thật là lần đầu tiên thấy loại người như Quan Chính Nghiêm và Quan lão thái thái, thật là tri thức cuộc sống của hắn tăng lên. Hắn khẽ mỉm cười: “Đây là chuyện nhà của quý phủ, cô gia bất đắc dĩ nghe được đã là thất lễ, làm sao có thể trông nom.”
Khánh An bá vội vàng nói: “Để cho Điện hạ chê cười, bất quá Tam đệ và Tam đệ muội ăn nói mấy câu, nổi nóng nên nói chuyện có chút quá.” Cho nên, Thái tử điện hạ, xin xem ánh mắt thành thực của ta, nhà chúng ta thật không có vì tiểu thϊếp mà hưu thê.
Thái tử: “Ha ha.” Hắn không có nói chuyện, phòng lớn đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh, Tô Nhan nhìn qua sắc mặt mẫu thân Quan Khinh Văn là Lý thị, thấy mặc bà mỉm cười, giống như vui giận không vào tới trong lòng, liền an tâm không ít.
Bên kia Lý An đi vào nhanh, ra ngoài cũng nhanh, một con Bạch Ưng thông minh đứng ở trên tay người chăm ưng, tò mò nghẹo đầu quan sát người trong nhà. Thấy Tô Nhan còn nhìn chòng chọc nàng một lúc lâu, đặc biệt thân thiện hướng về phía nàng “Két...” gọi một tiếng, giống như chào hỏi.
“Nếu tìm được, chúng ta trở về đi.” Thái tử cũng không nói nhảm, đứng dậy liền đi ra ngoài. Tống Uyển nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, hết sức không hiểu, vậy là xong rồi? Nói tới cho A Văn làm chỗ dựa hả giận đây? Tô Nhan lặng lẽ kéo nàng xuống, hướng về Quan Khinh Văn an ủi nhẹ nhàng, theo sau Thái tử đi ra ngoài.
Mấy người ra khỏi cửa phủ, Thái tử quan tâm nói: “Ta đưa sư muội trở về nhà đi.”
“Không nhọc phiền Thái tử điện hạ rồi.” Tô Nhan phúc thân, lên xe của Tống Uyển.
Thái tử rất tiếc nuối, cũng chỉ có thể đưa mắt nhìn mấy tiểu nương tử đi xa, trong mắt tràn đầy oán niệm. Hắn quay đầu nhìn Khánh Dương bá phủ một cái, thầm nghĩ: phải hồi cung tán gẫu thật tốt với phụ hoàng trải nghiệm ngày hôm nay một cái.
Bên trong buồng xe, Tống Uyển vẫn báo oán Thái tử: “Cần hắn đi có lợi ích gì.”
Tô Nhan nói: “Vốn cũng không cần Thái tử nói chuyện, hắn xuất hiện là quá đủ rồi. Ít nhất, Quan Tam lang sẽ không hưu thê nữa.” Trừ khi hắn không muốn lăn lộn trên triều đình nữa, muốn về nhà làm cái bạch đinh, “Coi như Lý di muốn cùng cách, cũng sẽ dễ dàng hơn chút.”
“Hòa ly cũng tốt, chỉ là có chút chậm.” Tống Uyển nghĩ đến Bình vương thế tử, liền thay Quan Khinh Văn không đáng giá, sớm muốn cùng cách, ít nhất Quan Khinh Văn không cần gả vào nơi hỗn đản đó.
Tô Nhan thở dài: “Ước chừng A Văn ra chuyện này, mới để cho Lý di quyết định đi.” Nếu như nhiều năm như vậy, cần gì ở trước hôn nhân của nữ nhi mới phát sinh, “Lý di muốn A Văn xuất giả ở Kỳ Dương bá phủ, không chịu để cho con gái của mình tăng giá cho Quan gia.”
Đoạn Kiều nói: “.... Cái này không thể nào đi?”
Tô Nhan nhẹ nhàng cười một tiếng, không nói nữa, nàng cũng cảm thấy khả năng không nhiều. Ra chuyện nha vậy, ba người cũng không có tâm tư tụ tập, ngồi xe của mình về nhà.
Sau khi Tô Nhan vấn an Tổ mẫu, liền đến Thanh viên, trực tiếp dính vào trong ngực mẫu thân, lặng lẽ đem chuyện ngày hôm nay nói ra, còn nói: “Ta cảm thấy tính toán của Lý di có thể thành.”
Lục thị vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, cười nói: “Nghĩ đến quá đơn giản.”
“Cái gì?” Tô Nhan trừng lớn cặp mắt, nhìn Lục thị.
“Chuyện liên quan đến mặt mũi Hoàng thất, hưu thê không được, hòa ly cũng không thành. Bất quá Lý di ngươi sở cầu là sống tách ra. Lại nói, coi như hòa ly, huynh trưởng của A Văn cũng là con cháu Quan gia, Lý di không mang hắn đi. Đem hắn ném ở Quan gia, tính cảnh sẽ khó khăn thế nào.” Lục thị điểm một chút dạy nữ nhi: “Nhưng sống tách ra cũng không được, trên người Lý di vẫn còn là thê tử Quan Chính Nghiêm, nàng có thể mang theo nữ nhi và nhi tử cùng nhau về nhà mẹ đẻ sống bao lâu.”
“Cho nên, A Văn có thể xuất giá ở Lý gia?” Tô Nhan nói.
Lục thị cười cười: “Không sai biệt lắm.” Hiện đảm nhiệm Kỳ Dương bá nổi danh bao che lại cừng rắn, lão phu nhân Kỳ Dương bá phủ cũng đanh đá nổi tiếng Thượng đô năm đó, lúc này Khánh An bá phủ không lột da, đừng nghĩ tốt hơn, “Được rồi, chuyện này hôm nay, ngươi trở về suy nghĩ thật kỹ.”
Tô Nhan cau cái mũi nhỏ, không cam lòng nói: “Ta vẫn cảm thấy hòa ly là tốt nhất.”
“Làm mẫu thân đều như vậy, mọi chuyện đều lấy con gái làm trọng, chờ A Thù của chúng ta làm mẹ, sẽ hiểu.” Lục thị yêu thương sờ sờ tóc nữ nhi, nhẹ giọng nói.
Tô Nhan ở trong ngực Lục thị cọ tới cọ lui làm nũng, khóe miệng Lục thị khẽ cười, khẽ vuốt ve nữ nhi, ý định lại chuyển gay gắt, chuyện Thái tử là thế nào? Bản năng của bà cảm thấy không đúng, Thái tử đi ngang qua Khánh An bá phủ là bình thường, nhưng đi vào trông nom cái chuyện gia sự này thì sẽ không bình thường? Chẳng lẽ, hắn...
Lục thị cúi đầu ngưng mắt nhìn vẻ mặt nữ nhi vừa giận vừa vui, cái ý nghĩ vừa rồi càng thêm rõ ràng. Không được, bà phải nói với trượng phu một chút. Mình chỉ có một nữ nhi bảo bối, chỉ nguyện nàng bình an qua cả đời này, Thái tử phi gì, hoàng hậu, đều là vị trí nghẹn chết người, mới không cần nữ nhi mình đi chịu khổ.
Tô Chu Thành tiệc xong trở về, chỉ thấy thê tử ngồi bên cửa sổ, một dáng vẻ có điều suy nghĩ, hắn đổi quần áo, ngồi vào bên người thê tử, khẽ vuốt vai, mang theo ba phần men say, bảy phần tình ý cười trêu nói: “A tuệ đang đợi vi phu?”
Hiện tại Lục thị không có tâm tình cũng hắn lằm sâu sắc thêm tình cảm vợ chồng, vuốt ve tay Tô Chu Thành, thấy trong phòng không có ai, giảm thấp giọng trịnh trọng nói: “Thái tử giống như có ý với A Thù.”
Một câu nói này đủ để cho Tô Chu Thành trong lòng tràn ngập tình ý tản đi giống như băng tuyết tan, cả kinh nói: “Nàng nói gì?”
Vì kinh ngạc, nên giọng nói hơi cao. Lục thị liếc hắn một cái, đem chuyện hôm nay nói với trượng phu một lần, “Không phải là ta nghi ngờ, hôm nay Thái tử làm việc rất khó nói.”
Tô Chu Thành chìm vào suy nghĩ, “Nàng chưa thấy qua Thái tử mấy lần, ta lại cùng hắn tiếp xúc không ít, thông minh không cần phải nói, kiêu ngạo không phải bình thường. Mặc dù bây giờ cùng Thánh nhân phụ tử tương đắc, nhưng ngày sau, sợ là...” Lời hắn không nói toàn bộ, Lục thị lại rất rõ ràng, nàng cười lạnh nói: “Coi như Thái tử có thể thuận lợi kế vị, ta cũng không muốn con gái của ta làm hoàng hậu gì, đó là chuyện khổ sai nhất thiên hạ. Mặt sáng tâm khổ, còn không có chỗ nói, sinh sôi có thể đem người nấu chết.”
Tô Chu Thành rất đồng ý lời của thê tử, hắn suy nghĩ một chút nói: “Dù sao cũng là chúng ta suy đoán, mặc dù không cần nói cho nhạc phụ, nhưng hôn sự của A Thù, có thể định ra trước thời gian, ngày thường nàng để ý chút.” Hắn quyết định chủ ý, trong khoảng thời gian này muốn nhìn thiếu niên các nhà thật kỹ, chọn cho nữ nhi một lang quân như ý.