Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tô Thiên Hạ

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong núi gió nhẹ thổi, mang đi nắng nóng, Tô Nhan, Tống Uyển, Đoạn kiều và Quan Khinh Văn đều tụ tập ở trong nhà Tô Nhan. Khí trời quá nóng, mấy tiểu cô nương cũng lười động, từng cái một cầm bơ sữa ướp lạnh không buông tay.

“Thập nương, bơ sữa nhà ngươi thật ngon, hương vị rất ngọt ngào.” Tống Uyển đã ăn một chén, đây là chén thứ hai, “Ở nơi đây thật tốt, ở nhà mẹ ta đều không cho ta ăn nhiều.” Tô Nhan sợ nàng ăn nhiều lạnh, bụng không thoải mái, chỉ để cho người ta múc nửa bát, cho nên Tống Uyển phá lệ ăn rất quý trọng.

Tô Nhan hơi hí mắt, “Ở chỗ này, cũng không cho ngươi ăn nhiều.”

Tống Uyển chu mỏ một cái, nàng cũng biết hôm nay mình có chút suy tính, không có ý nói thêm nữa. Đoạn Kiều đang cùng Tô Nhan đánh cờ, không giống Tô Nhan một loại nhẹ nhàng, nàng nhíu chặt hai lông mày, hàm răng khẽ cắn môi đỏ mọng, con cờ cầm trong tay có chút do dự.

Tổng Uyển ngồi một bên xem cuộc chiến chỉ một chỗ, kêu lên: “A Kiều, nơi này, nơi này.”

Tô Nhan gõ nhje bàn cờ: “Nè, xem cờ không nói mới là quân tử.”

Tống Uyển nhướng mày tranh cãi: “Đối với ngươi không phải là quân tử, chỉ là tiểu nữ tử.”

Gọng Quan Khinh Văn mang vẻ châm chọc: “Nếu ta là ngươi, sẽ không lên tiếng, tránh khỏi phát hiện của mình ngắn mà.”

Ánh mắt Tống Uyển nhưỡng thẳng, hai má phồng lên, mất hứng nói: “Có ý tứ gì?”

Rốt cụ Đoạn Kiều cũng để xuống cờ, hết sức bất đắc dĩ nói: “Ý tứ của A Quan là, nước cờ của ngươi rất dở, cũng đừng làm mất mặt.”

“A Kiều, tại sao ngươi cũng giúp đỡ nàng.” Tống Uyển hết sức ủy khuất.

Tô Nhan tiện tay rơi xuống một con cờ, lập tức để cho toàn bộ ý nghĩ của Đoạn Kiều rơi trên bàn cờ, nàng không có nhận lời của Tống Uyển, có chút bận tâm hỏi: “A Văn, ngươi có tâm sự?” Trong khoảng thời gian này nàng thường mời Quan Khinh Văn ra ngoài chơi, là muốn cho nước trước khi kết hôn ra ngoài giải sầu.

Quan Khinh Văn trầm mặc trong chốc lát, vẫn lắc đầu một cái. Nàng mơ hồ cảm thấy trong khoảng thời gian này mẫu thân rất không thích hợp mà, nhưng lại không thể nói được tới cái gì, đặc biệt là hôm nay, hiện giờ trong lòng nàng hết sức bất an, “Thập nương, ta muốn đi về trước.”

“Mới đến bao lâu đâu, ngươi phải trở về nhà.” Tống Uyển nhảy lên, nghiêm túc khuyên nhủ: “Về nhà còn phái nhìn muội muội đáng ghét của ngươi, không bằng ở bên ngoài chơi nhiều một lát đi.”

Quan Khinh Văn lắc đầu một cái, vẫn kiên trì phải đi về, Tô Nhan cảm thấy sắc mặt của nàng không đúng lắm, có chút không yên lòng, liền muốn đưa nàng về nhà.

Tống Uyển cau mày nói: “Không bằng chúng ta cùng đi.”

“Cũng được, vãn cờ này lần sau lại chơi nữa.” Đoạn Kiều cũng đứng lên. Bởi vì quan hệ với Tô Nhan, các nàng và Quan Khinh Văn cũng chơi với nhau nhiều hơn một chút, phát giác nàng cũng không giống như lời đồn đãi. Hai người đều là người thông minh, suy nghĩ một chút liền hiểu, hơn nữa lần này Thánh nhân gả, các nàng cũng có chút thương tiếc nàng.

Mấy tiểu cô nương cũng không nghĩ tới, chẳng qua các nàng là quan tâm bạn tốt, đưa nàng trở về nhà thôi, lại thấy được hưu thư – bỏ vợ.

Các nàng đến Khánh An bá phủ thì Quan gia đang loạn. Quan Khinh Văn mắt nhìn bà ngoại, ba cứu cữu, mợ vội vã đi vào trong phủ, sắc mặt cũng hết sức ngưng trọng. Nàng tùy ý gọi cái gã sai vặt hỏi, lại lấy được một đáp án làm cho nàng kinh hãi: “Tam, Tam lang quân muốn hưu thê.”

Quan Khinh Văn hận đến siết chặt nắm tay, xoay người đi vào trong phủ.

Tô Nhan, Tống Uyển và Đoạn Kiều ba người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không có nắm được chủ ý. Chuyện Hưu thê, thuộc về chuyện nhà của Khánh An bá phủ, các nàng nên trở về tránh, nhưng khi nhìn dáng vẻ Quan Khinh Văn mới vừa vào phủ, lại có chút bận tâm.

Đang rối rắm, đúng lúc Thái tử phóng Ưng trở về, ngang qua Khánh An bá phủ. Thái tử vừa nhìn thấy tỷ muội ánh mắt cũng xanh biếc, vui vẻ tới đây, vạn phần ân cần cười nói: “Thật là, ở chỗ này gặp được sư muội.”

Tô Nhan còn chưa kịp nói chuyện, Tống Uyển liền kinh hô: “Điện hạ, tại sao ngài lại ở chỗ này?”

Thái tử giống như mới nhìn thấy Tống Uyển, bố thí liếc nàng một cái, ghét bỏ nói: “An Hòa, ngươi cũng ở đây?” Ở bên người Thập nương thấy người khác, rất chường mắt.

Tống Uyển nghẹn, nàng đã ở từ trước được chưa. Nhưng nàng và những người khác còn dám khóc lóc, chống lại Thái tử chỉ có thể đè ép tính tình: “Ta và A Kiều, Thập nương đưa A Quan về nhà.”

Thái tử điện hạ căn bản không có để ý đến nàng, ánh mắt vẫn rơi vào trên mặt Tô Nhan: “Sư muội là muốn về nhà sao, ta đưa sư muội đoạn đường.”

“Ai nói chúng ta phải về nhà.” Tống Uyển kìm nén bực bội, tận lực ôn hòa nói: “Chúng ta mới ra ngoài được chưa?”

Tống Uyển ba phen mấy bận chen vào nói, để cho Thái tử hết sức không vui, lại vòng vèo liếc nàng một cái: “Tại sao ngươi vẫn ở đây?”

Tống Uyển hận không thể đi lên đạp hắn hai cước, khó trách mẹ nàng cho tới bây giờ không muốn nói nhiều với Thái tử, nói nhiều thật tức chết người. Nàng lôi kéo Tô Nhan, “Thập nương, chúng ta đi vào.” Cuối cùng vẫn lo lắng Quan Khinh Văn, nàng muốn vào xem một chút.

Thái tử tùy ý quét mắt cửa phủ, có chút kinh ngạc hỏi: “Đây không phải là Khánh An bá phủ sao? Sư muội muốn đi vào sao?”

Ấn đường Tô Nhan nhíu lại, có chút không nắm được chủ ý.

“An Hòa, xảy ra chuyện gì?” Thái tử nhìn Tống Uyển một cái.

Tống Uyển cố tình không nói, lại có chút sợ Thái tử, rốt cuộc nói một lần. Thái tử bối rối, hắn giơ tay lên ngoắc ngoắc ngón tay, Lý Bình theo ở đằng sau lập tức đi đến nói chuyện với gã sai vặt của Khánh An bá phủ, lại bị Lý An kéo lại. Lý An liếc Lý Bình một cái, ý bảo coi chừng Bạch Ưng, đem Bạch Ưng thả vào Khánh An bá phủ đi.

Lý Bình nhìn con Bạch Ưng nhẹ nhàng xòe cánh, sau đó chân đạp một cái, một lát bay vào bên trong Khánh An bá phủ, lặng lẽ dựng ngón cái về phía Lý An.

Thái tử rất hài lòng, lật người xuống ngựa, đưa tay cười nói với Tô Nhan: “Sư muội, Ưng của ta tiến vào, theo ta vào tìm một chút được không?”

Mắt thấy một màn như vậy Tống Uyển và Đoạn Kiều đơn giản không biết nói cái gì cho phải, đến Tô Nhan, lại cảm thấy vị Thái tử điện hạ này rất thú vị. Nàng hớn hở gật đầu, “Được.”

Người canh cửa Khánh An bá phủ, trơ mắt nhìn Thái tử điện hạ mang theo ba vị nương tử, ngẩng đầu mà bước vào Khánh An bá phủ, cũng không dám đưa tin vào trong, bởi vì nhiều cận vệ của Thái tử điện hạ đứng ở bên cạnh họ, dù đao chưa ra khỏi vỏ, nhưng sát khí trên người vẫn làm cho hai đùi của bọn họ phát run, không dám vọng động.

Bên trong phòng lớn Khánh An bá phủ đè nén lợi hại, Quan Khinh Văn ngẩng đẩu đứng ở trong hành lang, cười lạnh nói: “Tổ mẫu, phụ thân, các ngươi hưu A mẹ cũng được, vậy Bình Vương thế tử liền để Quan Khinh Lăng gả đi.

“Hưu thê?” Thái tử đi tới vừa đúng nghe một câu như thế, hắn đùa cợt cười khẽ: “Khánh An bá, các ngươi đang chơi trò gì?”

Cả đám Khánh An bá phủ, một khắc khi phát hiện Thái tử điện hạ, mọi người đều mộng, thật lâu mới nhớ tới hành lễ, bởi vì còn không có hồi hồn, lễ được lặng lẽ làm, để cho Thái tử ghét bỏ cau mày lại.

“Điện, sao Điện hạ lại tới đây?” Khánh An bá nhức đầu lắm, hôm nay hắn đang tốt lành cung người đi ra ngoài uống rượu nghe hát, nửa đường bị người tìm về phủ, chỉ thấy mẹ nó ngồi ở chánh đường, vỗ bàn hầm hừ muốn hưu tam đệ muội. Thật dễ dàng cùng lão bà của hắn đem chuyện xảy ra nói rõ ràng, còn chưa nghĩ khuyên như thế nào, người của Kỳ Dương bá là Lý gia đã đến, tiếp đó Quan Khinh Văn cũng trở lại, cuối cùng lại xuất hiện Thái tử điện hạ, hắn hoàn toàn rối loạn rồi.

Thái tử bắt tay lại, ý tứ nhẹ nhõm tiêu sái, khóe môi mỉm cười, “Các ngươi tiếp tục nháo, không cần để ý đến cô gia, cô gia tới là gọi Tiểu Bạch về nhà.”

Khánh An bá:........
« Chương TrướcChương Tiếp »