Chương 40: Mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây cô ấy đều ở trong đầu tôi, trong tim tôi

Nguyên Khôi, Hoàng Nam một đường theo Minh Châu về kí túc xá, thấy cô đã vào phòng, Hoàng Nam mới quay sáng nói với Nguyên Khôi: “Chúng ta nói chuyện một chút được chứ?”

“Được.”

Ít phút sau, hai người đã ngồi trong một quán bar, tiếng nhạc sập sình không ngớt nhưng khi hai anh chàng điển trai, mặc âu phục giầy da sáng bóng đi vào vẫn khiến không ít người chú ý. Hai người, một đen một trắng, một lạnh lùng một ôn hòa đi cùng nhau vô cùng nổi bật mà cũng dễ khiến người ta hiểu lầm.

Hoàng Nam nhấp một ngụm rượu: “Nguyên Khôi, nếu như năm năm trước cậu đã lựa chọn từ bỏ Minh Châu thì năm năm sau cậu cũng nên như thế, cậu đừng mãi xen vào cuộc sống của cô ấy nữa.”

“Tôi cũng muốn như vậy, nhưng là cô ấy không buông tha cho tôi.”

Hoàng Nam nhíu đôi mày: “Có ý gì?”

“Mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây cô ấy đều ở trong đầu tôi, trong tim tôi, chưa một phút giây nào thôi xen vào cuộc sống của tôi, tại sao tôi lại không thể?”

Một anh chàng đẹp trai lại nói ra lời lãng mạn này, hỏi có cô gái nào chịu được. Những cô gái ở xung quanh nghe thấy lời này đều là mặt đỏ, tim đập thình thịch, và có một suy nghĩ chung, không biết cô gái nào lại có phúc như vậy.

Nhưng người đối diện anh chàng đó bây giờ, khuôn mặt tức giận.

“Cậu còn có không biết xấu hổ, lúc trước là ai không từ mà biệt, cậu có biết cậu khiến cô ấy tổn thương thế nào hay không, hả?”

“Tôi biết, nhưng tôi có lý do của mình.” Đáy mắt Nguyên Khôi hiện lên một tia đau xót, cùng một tia kiên định. “Tôi đã về rồi thì sẽ không khiến cô ấy đau lòng thêm nữa.”

Hoàng Nam rất tức giận muốn đập bàn, nhưng anh không đập mà túm lấy cổ áo Nguyên Khôi: “Nghe cho rõ, tôi muốn cậu tránh xa cô ấy ra.”

“Trừ phi là chính miệng cô ấy nói không thích tôi nữa, nếu không tôi sẽ không đi đâu hết.”

“Cậu...”

“Cô ấy có quyền lựa chọn, chúng ta cạnh tranh công bằng.”

Hoàng Nam không ưa gì Nguyên Khôi, nhưng cũng biết lời cậu ta nói có lý, anh cũng không muốn ép buộc Minh Châu, dù có thế nào anh cũng sẽ tôn trọng quyết định của cô.

“Được. Chúng ta cạnh tranh công bằng.”

Minh Châu đã tốt nghiệp nhưng lần lữa chưa dọn ra khỏi kí túc xá. Cô đang phân vân giữa ở lại thành phố này, hay là trở về nhà. Cô còn chưa cho viện trưởng bệnh viện số 1 một câu trả lời.

Cũng may, trường cô cũng không quá nghiêm khắc chuyện này, cô còn có thể ở lại thêm một thời gian nữa.

Một ngày, cô đang nằm trong phòng buồn chán bấm điện thoại, suy nghĩ xem hôm nay sẽ làm gì. Bỗng điện thoại đổ chuông, người gọi là Nguyên Khôi.

Bên kia điện thoại vang lên thanh âm quen thuộc: “Em có thể dành cho anh một ngày hôm nay không?”

“Bác sĩ Khôi thì ra rảnh rỗi như vậy!”

“Anh chỉ rảnh vì em thôi, anh đang ở dưới kí túc, em xuống đây nhé!”

“Anh nói tôi xuống thì tôi phải xuống sao?”

Nguyên Khôi cười: “Em chẳng nói muốn anh dỗ em vui vẻ còn gì, muốn vậy thì em phải cho anh cơ hội chứ?”

“Vậy được rồi, anh đợi một lát.”

“Ừ.”

Nguyên Khôi không lái xe mà bắt một chiếc taxi đi tới bến xe. Minh Châu thấy lạ, đang yên đang lành tới bến xe làm gì. Cô hỏi, nhưng Nguyên Khôi chỉ cười: “Em chỉ cần đi theo anh là được.”

“Anh không định đem tôi đi bán đấy chứ?”

Nguyên Khôi cười rộ lên: “Anh sẽ không dại dột bán mất trái tim mình.”

Tim Minh Châu đánh thịch một cái, hai má nổi lên một tầng hồng. Cô làm như không nghe thấy, chống tay nhìn ra đường.

Tới bến xe, Nguyên Khôi nắm tay Minh Châu đến một xe khách, xe chuyển bánh, càng đi càng rời xa thành phố A.

Dần dần cảnh vật ngoài đường trở nên quen thuộc, Minh Châu kinh ngạc không nói nên lời, Nguyên Khôi lại đưa cô trở về thành phố H, nơi cô sinh ra và lớn lên, anh định làm gì đây?

Đến bây giờ, cô đã không hiểu nổi anh muốn làm gì nữa.

Nguyên Khôi nhìn ra sự khó hiểu của cô anh chỉ nhìn cô cười tít mắt.

Khi chuyến xe kết thúc thì đã gần trưa, Nguyên Khôi đưa cô đi ăn, sau đó đưa cô về trường cấp ba.

Anh dắt tay cô, đi qua từng nơi quen thuộc. Sân trường, lớp học, căn tin, sân thể dục, từng nơi giống lưu giữ hình bóng hai người những năm tháng xa xôi.

Ra khỏi trường, anh lại dắt cô đi qua từng quán ăn vặt, quán cà phê mà hai người từng đặt chân đến, dù là một lần hay nhiều lần.

Anh đều nhớ hết sao?

Cuối cùng, Nguyên Khôi đưa cô đến công viên trò chơi, tại hồ phun nước, Nguyên Khôi kéo cô ngồi xuống vị trí mà một buổi tối của năm năm trước hai người đã ngồi. Anh nói: “Tại nơi này em đã nói thích anh, em nhớ chứ?”

Minh Châu cười khổ, làm sao có thể quên được cơ chứ.