Mấy ngày về sau thì sinh hoạt của cậu đã không còn bị ai quấy rầy.
Dư Đường đổi qua phòng ngủ khác nhìn không gian càng rộng rãi hơn. Lúc đầu gian phòng này là được Dư Sênh hỗ trợ cải tạo thành phòng vẽ tranh. Ban ngày cậu ở trong sân tản bộ, mệt mỏi thì trở lại phòng vẽ tranh tùy tiện vẽ lên mấy nét. Còn ban đêm thì về phòng nghỉ ngơi, cậu vốn là không yêu thích đi ra ngoài nên việc tận hưởng cuộc sống yên bình như thế này đối với cậu mà nói càng không thể tốt hơn.
Người trong nhà có vẻ tự thương lượng xong mọi việc nên không ở trước mặt cậu nhắc đến người kia dù chỉ là nửa lời. Hôm nay Dư Đường đi ra đến bệnh viện làm kiểm tra sinh lý, nên ba ba của cậu nhịn không được dặn Dư Đường nhớ mang lọ tin tức tố nhân tạo trở về, Dư Đường nhu thuận qua loa đáp ứng. Lúc đến bệnh viện mua thuốc liền đem thuốc bổ sung tin tức tố trong đơn gạch bỏ.
“Không phải cậu đang làm thủ tục ly hôn sao? Vì sao còn không chịu tiếp nhận tin tức tố nhân tạo?” Nữ bác sĩ không hiểu hỏi.
Dư Đường nói: “Tôi đã quen rồi nên không cần thuốc hỗ trợ.”
Nữ bác sĩ thở dài: “Lúc trước ta nhìn tiểu tử kia tỉnh ngộ. Còn tưởng rằng hai người các cậu có thể quay về thì thật tốt. Không nghĩ tới…”
Dư Đường mím môi cười một tiếng: “Mối quan hệ giữa tôi và anh ấy cho tới bây giờ chưa bao giờ tốt thì làm sao quay về sẽ tốt được?”
Có lẽ là vì đang mang thai nên cả người Dư Đường trở nên mềm mại rất nhiều so lúc trước. Khuôn mặt vốn thanh tú, nay nở nụ cười càng thêm nhu thuận động lòng người, ai nhìn thấy thế nào đều muốn cưng chiều Omega này. Lúc này chắc là Alpha của cậu nhất định đang đợi ngoài cửa chờ. Cho dù ai cũng không nghĩ được chuyện từ khi cậu mang thai đến nay đều là một thân một mình sinh hoạt. Hiện tại còn đang cùng cha của đứa bé xử lý thủ tục ly hôn.
Thuận theo mà nói chỉ là nhân tiện hàn gắn hai người. Nữ bác sĩ đã sớm nhìn ra bên trong lòng cậu có tới mấy con trâu đang giận dữ bây giờ muốn kéo để quay lại rất khó. Sau đó lắc đầu thở dài, nghĩ không cần phải nhiều lời nữa.
Rời khỏi khoa sản, Dư Đường cầm tờ giấy đi đến quầy lấy thuốc. Trong lúc xếp hàng chờ tới lượt mình bỗng nhiên có chiếc giày cao gót của nữ nhân xuất hiện trước mắt cậu mà chen ngang.
Dư Đường không nóng nảy, vừa dự định lui lại để người kia tiến lên thì nghe thấy một giọng nữ chua ngoa, nói: “A. Ta còn tưởng là ai nữa chứ. Đây không phải con dâu cả của nhà họ Tô sao?”
Cho dù người kia có đeo khẩu trang nhưng Dư Đường vẫn có thể thông qua giọng điệu nhận ra đây là người cùng Tô Sóc từng có một mối quan hệ ngắn ngủi. Nữ minh tinh Giang Khả Trừng.
Dư Đường không phản ứng lại, còn lui về sau nhường một bước để nàng có đầy đủ không gian đứng ở phía trước.
Nhưng mà Giang Khả Trừng không có ý định bỏ qua cậu, hướng phía sau Dư Đường nhìn quanh. Xác định cậu đến đây một mình nên càng thêm vênh váo tự đắc, trên dưới dò xét cậu một phen, cười nói: “Để ta đoán một chút, bức hôn không thành liền tạo ra đứa bé. Kết quả người ta không thừa nhận nó là của nhà họ, ha ha ha. Trách không được sẽ bị Tô gia đuổi ra khỏi cửa.”
Lời nói ra thật chói tai lại tràn ngập ác ý khiến Dư Đường nhíu mày. Cậu như cũ không trả lời, yên lặng quay người chuẩn bị đến quầy đưa sổ lấy thuốc.
Giang Khả Trừng lúc trước bị Tô Sóc ăn quả đắng ngay trước mặt, tiếp đó lại bị bằng chứng từ camera giám sát ghi chép như vậy mà vạch ra lời nói dối nàng, sau đó liên tục bị chứng cứ liên tục đánh vào mặt không còn đường chối cãi. Giấc mộng bước hào môn hoàn toàn vỡ vụn, đứa con trong bụng mình cũng bị sảy mất. Bản thân về sau một mực kìm nén bực bội không chỗ phát tiết, lúc này vất vả bắt được “Kẻ cầm đầu” thì làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cậu như vậy?
Nàng đuổi lên trước ngăn lại Dư Đường đường đang đi, nói: “Ngươi chạy làm gì?”
Dư Đường bất đắc dĩ, lên tiếng: “Xin cô nhường đường một chút.”
Giang Khả Trừng hùng hổ dọa người: “Thế nào, bị ta nói trúng ư?… Chột dạ hả?”
Dư Đường không muốn cùng nàng cãi cọ, đáp: “Cô cảm thấy như thế nào thì chính là thế đó.”
Trong ấn tượng của Giang Khả Trừng thì Dư Đường đối với Tô Sóc thì có lòng ham chiếm hữu cực mạnh. Chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thì cậu đã chạy tới trực tiếp phòng thủ, cả người lạnh như băng đứng ở đằng xa hù dọa người. Mà lúc này cậu thỏa hiệp như vậy khiến Giang Khả Trừng hơi kinh ngạc. Sau khi kinh ngạc xong chính là sinh khí, cảm thấy thật mất mặt.
Càng nhìn thì nàng càng thấy bụng cậu lại càng thấy thật chướng mắt, Giang Khả Trừng nghĩ đến mình đứa con chưa chào đời của mình thì đã bị sảy mất. Đột nhiên sinh lòng oán hận, chống nạnh không để Dư Đường đi.
Dư Đường không có các nào khác, dự định thối lui đi bên cạnh đi vòng qua. Giang Khả Trừng càng nghĩ càng giận, phẫn nộ cùng bất mãn góp nhặt đến tột cùng. Bản thân không chút suy nghĩ mà vung lên cánh tay đẩy Dư Đường.
Giang Khả Trừng là Omega kiểu yếu ớt nên không sử dụng được bao nhiêu sức. Nhưng mà nhân viên quét dọn vừa lau qua hỗ này nên hiện tại mặt đất còn trơn ướt. Dư Đường nhanh chóng lảo đảo, tay không có nắm được điểm tựa liền đứng không vững ngã xuống đất.
Thời điểm nghe tin dữ Tô Sóc một mạch chạy đến bệnh viện, y tá chăm sóc cho Dư Đường thấy người nhà đã đến nên đi ra ngoài. Dư Đường xốc lên tấm chăn mỏng ý muốn xuống giường, Tô Sóc bước nhanh đến đè vai cậu lại: “Đừng nhúc nhích. Em nằm nghỉ ngơi một lát đi.”
Giang Khả Trừng bị mọi người xung quanh chứng kiến nên tạm thời đang bị giam ở cửa ra vào, còn bụm mặt thút tha thút thít khóc. Có một bà thím trông thấy Tô Sóc vào phòng bệnh của Dư Đường, bà ló đầu vào quan sát vừa nói: “Ai ôi! Ở nhà có một người vợ xinh đẹp đến thế này. Lại còn ở bên ngoài tìm tiểu tam chính là cậu đúng không? Nhìn qua cũng chỉ là một người có tính tình nóng nảy, trông thật bình thường. Đúng là tuổi còn trẻ mà sao lại bị mù sớm vậy?”
Chung quanh là các cô chú trung niên đã chứng kiến sự việc khi nãy cũng bắt đầu nghị luận ầm ĩ. Vì Omega đang nằm ở bên trong cảm thấy bất bình thay, hận không thể đem hắn cùng Giang Khả Trừng trói lại cột đình để mắng.
Mặc dù bọn họ thảo luận vài điểm không hoàn toàn là sự thật nhưng Tô Sóc vẫn bị nói đến xấu hổ vô cùng. Việc trước tiên là hắn đem Giang Khả Trừng đuổi đi, sau đó rót ly nước ấm dự định cho Dư Đường uống.
Dư Đường quay đầu sang chỗ khác, nói: “Anh về đi. Người nhà của em sắp đến đây lo cho em rồi.”
Tô Sóc bắt gặp môi cậu trắng bệch mệt mỏi, những lời muốn nói ra hắn đều không dám nói nữa. Hiện tại đau lòng không biết nên làm thế nào mới tốt, sau đó để cái ly trong tay mình xuống, khom người nhẹ nhàng chạm vào tay Dư Đường khiến cậu vội rút tay trở về, Tô Sóc thở dài nói: “Thật xin lỗi.”
Không đến nửa tiếng sau thì Dư Sênh cùng thầy Lý đã đến, Tô Sóc không có ý định trở về để né tránh mọi chuyện đã xảy ra mà ở lại. Trong bệnh viện suýt chút nữa phát sinh ẩu đả với anh vợ. Nhất là khi Dư Sênh nghe nữ bác sĩ nói nguyên nhân Dư Đường động thai, tức giận đến nổi trận lôi đình muốn đem Tô Sóc giải quyết tại chỗ, thầy Lý ở bên cạnh nhẹ giọng khuyên bảo ngăn cũng không được. Cuối cùng là Dư Đường nhàn nhạt nói một câu “Em cùng anh ấy chuẩn bị ly hôn”, mới miễn cưỡng để Dư Sênh tỉnh táo lại.
Nửa giờ sau, Dư Sênh đỡ em trai mình đi về phía trước, thầy Lý thấy vậy bèn gọi Tô Sóc lại, ý muốn đuổi kịp hắn: “Làm sao rồi? Không phải em đã biết rõ ràng mọi chuyện sao? Vì sao còn muốn ly hôn?”
Tô Sóc cười khổ: “Em không nghĩ cậu ấy lại quyết tâm muốn ly hôn đến vậy.”
Trở về trên xe, thầy Lý quay sang hỏi Dư Đường có phải là không thể tha thứ cho Tô Sóc một lần cuối cùng cũng không thể sao. Dư Đường nói: “Anh ấy không có sai nên không cần sự tha thứ của em.”
Thầy Lý cảm thấy lời này nghe không giống như châm chọc ngược lại càng giống đang trần thuật sự thật, căn cứ nguyên tắc người đứng bên ngoài khuyên nhủ: “Vậy tại sao trò không thử một chút? Hắn nhìn trò rời nhà trốn đi lâu như vậy không phải đã quay đầu tìm trò khắp mọi nơi rồi sao? Trừ việc đem trò đem mình chơi đùa đến muốn mạng thì trò được gì rồi? Tô Sóc hiện tại biết sai cũng thành tâm muốn thay đổi, hắn luôn nghĩ mọị cách đối tốt với trò. Con của hai đứa chỉ có hai ba tháng thì có thể chào đời, trò không có chút nào sốt ruột sao? Tình nguyện để đứa nhỏ vừa ra đời liền không có cha?”
Dư Đường nghiêm túc nghe xong, không thừa nhận cũng không phản bác, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngay cả việc nháy mắt một cái cũng không làm. Mặc cho phong cảnh ngoài cửa sổ lao vùn vụt qua phản chiếu vào trong ánh mắt.
Sau một lúc, đầu cậu tựa lên cửa sổ xe hơi miệng lầm bẩm nhỏ giọng nói: “Không vội, không vội vàng được.”