Chỉ thấy Hà Trường Thanh áo quần bê bết bùn đất hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt phiếm màu xanh nhạt, trên thái dương mơ hồ có khí đen bốc lên.
Phương Trạch Vi chớp mắt xuất hiện bên cạnh, khom người muốn ôm y lên.
Thình lình, cái hộp đen bóng loáng đặt bên trên bàn trà lóe sáng đèn đỏ, một giọng nói máy móc vang lên:
[Phát hiện kẻ xâm nhập bất hợp pháp! Phát hiện kẻ xâm nhập bất hợp pháp!]
[Cảnh cáo đối tượng mau chóng rời xa khu vực tư nhân, đếm ngược 3 giây trước khi sử dụng biện pháp xua đuổi!]
[3 2—]
Beatus, quản gia AI của Hà Trường Thanh mới đếm đến 2, liền bị hai lá bùa từ trong tay Phương Trạch Vi đánh trúng. Đèn đỏ chớp tắt chớp tắt một chút rồi tắt ngóm, trả căn phòng trở lại sự yên tĩnh trước đó.
Phương Trạch Vi nhờ vào thông tin trong ngọc giản nên biết đây là quản gia AI, một tạo vật được ra đời dựa trên những nghiên cứu khoa học công nghệ. Hắn chỉ tạm thời làm nó ngủ đông một chút chứ không gây ra trục trặc gì.
Thần thức quét nhanh toàn bộ kiến trúc của biệt thự, Phương Trạch Vi bế cơ thể đã hôn mê mềm oặt của Hà Trường Thanh leo cầu thang, đi vào căn phòng có dấu vết sinh hoạt nhiều nhất trong căn biệt thự này vì rõ ràng đó là phòng của Hà Trường Thanh.
Trong phòng có một phòng tắm rất rộng rãi, Phương Trạch Vi tạm đặt người xuống. Xả nước ấm vào bồn tắm, hắn không chút do dự cởi sạch quần áo bẩn trên người Hà Trường Thanh. Dùng vài giây làm quen cách dùng của vài thứ trong phòng tắm, Phương Trạch Vi cầm lấy bông tắm đã xịt ít sữa tắm lên, thần sắc “trấn định nghiêm túc không vụ lợi” bắt đầu xoa toàn thân cho Hà Trường Thanh, lại dùng dầu gội làm sạch cho mái tóc đen óng khỏe mạnh của y. Xối tí nước cho trôi bớt bọt xà phòng, hắn bế y lên thả vào bồn tắm đầy nước ấm.
Nhìn nhìn đôi mắt nhắm nghiền như ngủ say của Hà Trường Thanh, Phương Trạch Vi đột nhiên làm một hành động rất giống biếи ŧɦái.
Hắn móc điện thoại ra nhắm ngay Hà Trường Thanh “cắc cắc” chụp vài tấm hình, rồi ngồi quỳ bên ngoài bồn tắm, vén mái tóc dài ghé sát vào, hai tay nâng hai bên mặt của Hà Trường Thanh, in đôi môi mình lên hai cánh môi phiếm màu xanh đen vì bị quỷ khí xâm nhập, chậm rãi hút sạch quỷ khí trong cơ thể y.
Nếu mấy đồ tử đồ tôn của Phương Trạch Vi có mặt ở đây, tuy ngoài mặt không nói nhưng trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy tổ sư gia nhà bọn họ quả là biết tận dụng cơ hội. Còn giả như để đám bạn cũ của hắn biết, Phương Trạch Vi nhất định sẽ bị mắng tâm cơ kỹ nữ, ‘mai chê’ phát rồ. Rõ ràng chỉ cần hai lá bùa tịnh trần và tinh lọc là có thể giải quyết bùn đất lẫn quỷ khí, lại cứ phải cố ý bày vẻ để nhân cơ hội ăn đậu hũ con nhà người ta, già gần 300 tuổi mà không nên nết!
Có lẽ Hà Trường Thanh cũng không ngờ được, buổi sáng mình đè người ra hô hấp nhân tạo, đến tối liền “bị nghiệp quật” khiến môi bị hút đến đỏ tấy lên.
Riêng Phương Trạch Vi bên này, thành công “hút quỷ khí” xong, hai mắt có chút mơ hồ, cọ cọ chút nữa mới luyến tiếc ngồi dậy, chép chép miệng như chưa đã thèm. Hắn lại chụp thêm vài tấm hình, mới vội vàng lau khô người và mặc quần áo sạch cho Hà Trường Thanh, ôm y thả lên chiếc giường king size trong phòng ngủ.
Khụ khụ khụ, dù hành động của Phương tổ sư gia rất giống biếи ŧɦái, trên thực tế chỉ là có vẻ dễ gây hiểu lầm, chứ không phải thật sự đáng khinh như vậy.
Sở dĩ chụp ảnh, chủ yếu là vì phòng hờ về sau công lao cứu người của mình bị bỏ qua hoặc có kẻ nhảy ra nhận vơ. Tuy chỉ mới tỉnh dậy một ngày, nhưng Phương Trạch Vi đã bị văn hóa đại chúng và các loại truyện cổ tích có nhiều hiểu lầm trời ơi đất hỡi tục xưng máu chó làm cho khϊếp sợ cạn lời. Ví dụ như nàng tiên cá và Thạch Sanh vì sao lại bị công chúa nước láng giềng và Lý Thông cướp công cứu hoàng tử/công chúa? Còn không phải là vì làm chuyện tốt không lưu danh hay sao?!
Phương Trạch Vi cảm giác mình đã nhìn thấu bản chất của vấn đề, vì thế nhất định phải ghi lại chứng cứ cho thấy mình mới là chính chủ đã xuất lực, tuyệt đường cho đám hàng fake xông vào mạo nhận.
Tạm không nói chuyện sau này Hà Trường Thanh nhìn thấy mớ “bằng chứng” này sắc mặt sẽ “mừng rỡ” biến đổi như thế nào, hiện tại Phương Trạch Vi đã bắt đầu thỏa sức tưởng tượng y cứu hắn rồi hắn cứu y, đôi bên lấy thân báo đáp ân cứu mạng, kết hôn là tuyệt phối.
Càng nghĩ càng tự đắc cảm thấy mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay của mình, Phương Trạch Vi mỉm cười, một tay bắt mạch cho Hà Trường Thanh, đồng thời thần thức rà quét một lượt trên người y.
Không xem không biết, vừa xem, nụ cười trên môi của hắn liền tắt ngóm.
“Đây là… ‘Thất Trọng Kiếp’!?!”
Thất Trọng Kiếp, một loại nguyền rủa độc ác nhất trong số hằng hà sa số các loại chú oán, huyết oán, nguyền rủa… độc ác nhất từng xuất hiện trong sông dài lịch sử của giới tu hành. Loại nguyền rủa này cũng giống như tên, tức là bảy tầng kiếp nạn, kiếp số không ngừng chồng lên nhau.
Phương Trạch Vi từng ở Tàng Thư Các trên đỉnh Nhàn Vân Sơn đọc được ghi chép cổ xưa của tiền bối trong tộc có sơ lược nhắc tới loại nguyền rủa này.
Tục truyền, chỉ có những sinh linh vốn phạm phải Thiên Điều Thiên Luật, trải qua Thiên Phạt, tức là một trăm linh tám đạo thiên lôi ẩn chứa thịnh nộ của Thiên Đạo mà vẫn không chết, mới bị chúng thần chư tiên hợp lực giáng xuống từng đạo nguyền rủa.
Những nguyền rủa này đan chéo nhau tạo thành Thất Trọng Kiếp, sẽ ghim vào căn nguyên linh hồn của sinh linh này, sau đó bị ném xuống tiểu thế giới, trải qua bảy kiếp luân hồi.
Nếu trong vòng bảy kiếp mà không hóa giải được nguyền rủa, khi kiếp thứ bảy kết thúc cũng là lúc đại nạn ập xuống. Căn nguyên linh hồn sẽ bị pháp tắc xé vụn thành trăm nghìn mảnh nhỏ, rơi rụng khắp vũ trụ, trải qua luân hồi không ngừng đầu thai thành côn trùng, chính mình cắn xé chính mình cho đến chết. Chờ đến khi năng lượng căn nguyên tiêu tán sạch, từng mảnh vụn sẽ dung nhập núi sông thiên địa, hoàn toàn trở về với Hỗn Độn, tức là chết đến không thể lại chết, nhìn khắp vô tận ngân hà cũng tìm không được chút dấu vết gì của sinh linh này.
Càng nghĩ, Phương Trạch Vi càng phát run vì cơn giận bộc phát, đôi mắt âm hàn toát ra hai thốc lửa, chực muốn thiêu đốt thiên địa vạn vật, hàm răng cắn chặt phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
Đột nhiên, Hà Trường Thanh đang nằm trên giường lại hơi nhíu mày hừ nhẹ một tiếng.
Âm thanh này nhanh chóng kéo lại lý trí đang ở bên bờ vực của Phương Trạch Vi. Hắn vội vàng đưa tai ghé sát vào bên môi Hà Trường Thanh như muốn nghe y nói chuyện, dù dựa theo thính lực của hắn, đứng ở bên ngoài căn biệt thự cũng có thể dễ dàng nghe thấy lời nói khẽ của y chứ không cần phải tiếp cận.
“Khát quá… Nước…”
Nghe vậy, trên tay Phương Trạch Vi liền xuất hiện một ống trúc đựng nước suối lấy trên núi Nhàn Vân. Nước suối này có tác dụng điều dưỡng cơ thể, thanh lọc tâm thân rất tốt. Hà Trường Thanh ban nãy bị quỷ khí nhập thể tuy đã được lọc bỏ, nhưng vẫn cần phơi nắng vài ngày, hiện tại uống chút nước suối này là tốt nhất, ngay cả cơn sốt nhẹ cũng sẽ hoàn toàn tiêu tán.
Đỡ cho y hơi ngồi dậy uống nước rồi thả xuống, Hà Trường Thanh vẫn còn nhắm mắt, lúc này hơi thở đều đều thật sự ngủ say.
Trên thực tế, ban nãy trước khi hắn tới, bởi vì không biết quỷ khí, Beatus rà quét một lượt và kết luận cơ thể của Hà Trường Thanh chỉ là hơi mỏi mệt mà ngủ say, cho nên mới để mặc chủ nhân của nó nằm đó chứ không gọi cấp cứu. Hiện giờ tinh lọc xong, tự nhiên là càng không có vấn đề gì.
Phương Trạch Vi nhân tiện cũng uống sạch nước trong ống trúc, tâm thái chậm rãi bình tĩnh lại. Nắm cổ tay của y lên xem xét một chút chuỗi hạt hắn đưa, Phương Trạch Vi lại bỏ thêm vài đạo cấm chế. Cẩn thận bắt mạch một lần nữa, xác định Hà Trường Thanh đã khỏe hẳn, hắn mới tạm yên lòng.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của Hà Trường Thanh một hồi, trong lòng Phương Trạch Vi nhộn nhạo một chút, cúi người định thơm một cái.
Môi còn chưa kịp chạm vào môi Hà Trường Thanh, Phương Trạch Vi liền khựng lại. Thần thức bắt giữ được động tĩnh đang đến gần biệt thự, hắn bĩu môi không vui nhưng không còn cách nào khác, nhanh chóng “chụt” một phát lên má y, sau đó cả người như tan vào hư không.
.