Chương 12

🐼editor: *TooL*

Thấy cô vẫn nhắm mắt, Lê Tô khẽ cau mày vươn tay thăm dò: "Còn đau không?"

Đào Y Y không lên tiếng, xoay người đưa lưng về phía anh.

Anh còn biết hỏi có đau không.

Lê Tô đoán rằng cô tức giận, lại cúi xuống ôm cô: "Hôn bảo bối của anh một cái."

Đào Y Y đánh anh, "Ai là bảo bối của anh chứ?”

Nhìn thấy nụ cười trêи mặt của cô, Lê Tô ngồi dậy, ôm cô vào lòng và hôn lên trán.

"Đi thôi, trở lại trường học."

“Ừm.” Đào Y Y gật đầu.

Sau khi trở lại trường học, Đào Y Y nằm sấp trêи bàn ngẩn người, sau khi tan học, cô quay đầu nhìn phía sau, nhưng cô không biết Lê Tô đã đi đâu.

Đào Y Y lắc đầu dựa lưng vào bàn. Dưới thân đau đớn không ngừng, nếu còn sức, cô thật sự muốn đem Lý Tô điên cuồng đánh một trận.

Thằng nhóc này, chỉ có biết làm mình mình sung sướиɠ không một chút nghĩ đến cảm nhận của cô.

Nghĩ đến từ sung sướиɠ, Đào Y Y lại đỏ mặt.

Tiến độ của cô và Lê Tô nhanh đến mức chính cô cũng không ngờ tới.

Cô nhớ đến sự dịu dàng của Lê Tô đối với cô.

Anh thơm tóc cô và hôn lên môi cô.

Mọi lời anh đã nói với cô.

Anh ấy thật đẹp trai.

Đào Y Y si ngốc cười.

Cảm giác dưới thân hình cũng không đau nữa.

🐼Các bạn vui lòng đọc tại trang chính chủ trêи TRUYENHD để ủng hộ editor: *TOOL*

Bên sân chơi.

Lâm Thi nhìn Lê Tô trước mặt, căng thẳng vặn vẹo ngón tay.

"Anh Lê Tô, anh bảo em đi ra à ...?"

Trái tim của cô gái vừa kϊƈɦ động vừa nhảy nhót, nghĩ rằng tình yêu đã mất từ lâu cuối cùng cũng được hồi đáp.

Bất quá, ánh mắt của thiếu niên trước mặt đột nhiên trở nên lãnh đạm, trêи người vẫn mang theo vài tia lạnh lùng.

Lâm Thi theo bản năng lui về sau một bước.

Vẻ mặt này cô chưa từng thấy trêи người Lê Tô.

“Tôi biết tất cả những gì cô đã làm với Đào Y Y.” Giọng nói Lê Tô đầy chán ghét.

Lâm Thi nhất thời trợn tròn mắt đột muốn phủ nhận, nhưng lại không biết nói như thế nào.

"Tôi không cảm thấy cô có liên quan gì đến sự tồn tại của cô ấy. Cô trút giận lên cô ấy, cũng chỉ làm tôi thêm chán ghét cô mà thôi. Nếu cô đối xử tệ với cô ấy, tôi sẽ đối xử tốt hơn với cô ấy gấp vạn lần." Lê Tô nhìn cô gái trước mặt anh, vô cùng thiếu kiên nhẫn.

"Hôm nay tôi gọi cô ra không phải để thể hiện tình cảm với cô ấy. Thay vào đó, tôi muốn nói cho cô biết từ nay về sau tôi sẽ ở bên cạnh cô ấy mỗi ngày. Chỉ cần một lần xảy ra chuyện như ngày hôm nay, thì kết cục của cô cũng sẽ tương tự. Tôi không phải là một quý ông, vì vậy tôi sẵn sàng đánh con gái. "

Con ngươi của Lâm Thi co rút mạnh, nhìn người trước mặt.

"Anh, anh không sợ em nói cho ông bà nội sao?"

Lê Tô liếc nhìn cô một cái, chán ghét cười nói: "Đùa gì vậy, tôi nói dối còn tốt hơn cô. Tôi khuyên cô, tốt nhất đừng dùng chính mình làm vật thí nghiệm."

Lâm Thi, người như một con chim sợ hãi, nhìn bóng lưng thiếu niên dần đi xa, nước mắt bất giác chảy dài.