Chương 9: Khắp kinh thành đều là mỹ nữ
Ra khỏi tửu lâu, ta với Nhạc Phong vừa nói chuyện phiếm vừa chậm rãi đi về tướng phủ, có hắn bên người ta cũng không lo lạc đường, nhàn nhã ngắm nhìn phong cảnh hai bên.
Đã lâu rồi không dạo phố, cái chợ bên trấn dưới chân núi Thục Sơn kia sao có thể phồn hoa như kinh thành. Trên đường, tiếng người nói chuyện, tiếng tiểu thương rao hàng không ngớt. Lúc nào cũng có thể thấy xe ngựa hoa lệ ngang qua, phỏng chừng phu nhân, tiểu thư nhà ai không chịu nổi cảnh khuê phòng tịch mịch, xuất môn tìm lạc thú.
Ngay khi ta đang phát huy trí tưởng tượng phong phú, phía trước xuất hiện một nữ tử áo hồng đang giục ngựa chạy đến, người trên phố bèn rẽ thành hai bên, đồng thời không quên mắng nữ tử lỗ mãng này mấy câu. Ta còn chưa thấy rõ dung mạo của nữ tử áo hồng, đã thấy một trận gió thổi qua, đầu ta rối rắm bù xù. Tiếng các cô nương yểu điệu kêu lên sợ hãi, tiếng ngựa hí, tiếng ồn ào của người đi đường tất cả đều chui vào tai, ta lập tức lẩn vào đám đông. Từ nhỏ đến lớn, ta không tài nào bỏ được tật xấu ham vui dù ta vẫn tin vào chân lý "Hiếu kỳ hại chết người".
Đông người quá nên nhất thời ta chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy hai tay nữ tử áo hồng lập tức giữ chặt dây cương, mắt đầy ý giận, ngạo nghễ nhìn xuống. Ta tiếp tục chen vào đám đông, vất vả luồn lách, lúc này mới thấy một cô nương áo xanh mảnh mai có vẻ không khỏe đang tựa vào nha hoàn, nét mặt kinh hoàng, không nhúc nhích.
Ta không khỏi cảm thán một tiếng, thật sự khắp kinh thành đều là mỹ nữ, người cưỡi ngựa là mỹ nữ, bị đuổi theo cũng là mỹ nữ. Nhất là người áo xanh, bộ dáng mảnh mai khiến người ta nảy sinh cảm giác thương hoa tiếc ngọc. Mỹ nhân liễu yếu đào tơ quả nhiên khiến người ta đau lòng.
"Bớt ra vẻ đáng thương trước mặt ta đi, ta nói ngươi mỗi ngày giả bộ như vậy có mệt hay không, ta nhìn cũng thấy phiền!" Mỹ nhân áo hồng mặc kệ ai đang ngọc nát hương tan, trước mặt đám đông quát nạt mỹ nhân áo xanh.
Người xung quanh lắc đầu thở dài, không một ai bước ra làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Mỹ nhân áo xanh khóc như hoa lê dưới mưa, xin lỗi mỹ nhân áo hồng: "Tỷ tỷ ngươi đừng nóng giận, là ta không tốt, ta..."
Đây là đạo lý gì! Ta mờ mịt, người bị hại sao lại xin lỗi kẻ hành hung? Thiếu nữ áo hồng kia mắt ngọc mày ngài, nhìn thế nào cũng là một mỹ nữ, một mỹ nữ bá đạo. Dáng dấp lại ngang ngược, ngay cả phóng ngựa hành hung cũng không ai dám nói gì, chắc là thiên kim tiểu thư nhà giàu. Mọi người đều tức giận nhưng không dám nói.
Mỹ nhân áo hồng mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn mỹ nhân áo xanh: "Quên đi, về sau bớt xuất hiện trước mặt ta, thấy khuôn mặt mướp đắng của ngươi thật phiền chết ta!"
Trời, ta thật sự rất sùng bái mỹ nhân áo hồng này, người xinh đẹp nhưng nói chuyện tàn khốc.
Mỹ nhân áo hồng kéo dây cương, đang tính cưỡi ngựa đi, Nhạc Phong từ trong đám đông bước ra, lớn tiếng nói: "Tôn đại tiểu thư hình như đã quên một chuyện, ngựa của ngươi đυ.ng người, sao có thể quên đi như vậy?"
"Đúng vậy, đúng vậy..." Một khi có người đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, người vây xem cũng bắt đầu ồn ào, muốn mỹ nhân áo hồng xin lỗi.
Tôn đại tiểu thư gì đó quét mắt nhìn hắn: "Họ Nhạc, ngươi đừng ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn xen vào việc người khác, hừ! Hơn nữa, cũng không phải ta đυ.ng nàng mà chính nàng đυ.ng ta, không liên quan tới ta! Cũng không liên quan đến ngươi!"
Nói xong, nàng nhìn mỹ nhân áo xanh đầy ẩn ý, mỹ nhân áo xanh vừa gạt lệ vừa nói: "Thật là ta không phải, Nhạc công tử đừng khó dễ tỷ tỷ, đều là ta sai."
"Có nghe không, họ Nhạc ngươi có rảnh thì nên đi bồi tiếp đại hoa khôi Vạn Hương Lâu nhiều một chút, chuyện gì không học, học người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân, ha ha.."
Nàng một câu làm muối mặt Nhạc Phong, lúc này mặt cửu sư huynh vĩ đại lúc hồng lúc trắng từng đợt, ta tựa hồ ngửi được mùi bát quái, càng khẳng định hắn với Yến Diễm có quan hệ. Ta nhìn hắn, cười giảo hoạt.
Nhạc Phong đại khái đã thấy phản ứng đó, vừa chống lại ánh mắt bát quái của ta vừa xấu hổ cười: "Sư muội, ngươi đừng nghe nàng nói bậy, ta với Yến Diễm thật sự không có gì, thật sự... Ha ha, thật sự không có gì..."
Hắn càng giải thích ta càng thấy hắn đang che dấu, lập tức không nói, nhón chân chờ xem kịch vui. Nhạc Phong thở phì phì nói với Tôn đại tiểu thư kia: "Tôn Nhược Sắc, ngươi đừng nói xấu ta trước mặt sư muội, nếu làm hỏng thanh danh của ta, ta liền... Ta liền..."
"Ngươi làm gì? Thách ngươi cũng không dám, hừ, bổn tiểu thư không phí công nói chuyện tào lao với ngươi, ngươi nhớ kỹ, tốt nhất lần sau đừng xuất hiện trước mặt ta, nếu không ngươi cừ chờ xem! Giá —— "
Mỹ nhân áo hồng Tôn Nhược Sắc cưỡi con ngựa cao to nghênh ngang đi mất, trước khi đi nó còn kêu một tiếng đầy thần khí. Tâm trí ta đều nhìn về phía đó. Cửu sư huynh đáng thương yên lặng nhìn mỹ nhân đã đi xa, thở dài một hơi, hỏi mỹ nhân áo xanh: "Tôn tiểu thư, ngươi không sao chứ?"
"Không có gì, đa tạ Nhạc công tử, tỷ tỷ ta tính tình nóng nảy nhưng không phải người xấu, công tử đừng giận nàng." Mỹ nhân áo xanh nhẹ nhàng mở miệng.
"Tiểu thư còn giải thích giùm nàng? Vừa rồi thiếu chút nữa nàng đã đυ.ng trúng tiểu thư!"
"Ta thật không sao, tâm ý công tử ta xin ghi nhớ."
Ta trợn mắt gần nửa ngày mới biết thì ra hai mỹ nữ này là tỷ muội. Khó trách Tôn Nhược Sắc mắng Nhạc Phong xen vào việc người khác, hắn thật đúng là xen vào việc người khác, tỷ muội người ta cãi nhau, mâu thuẫn với nhau liên quan gì tới hắn.
Ta kéo áo Nhạc Phong, dùng âm thanh chỉ có hai người chúng ta nghe thấy thầm thì: "Này, mọi người đều nói không sao, ngươi còn chưa chịu đi, không phải là..."
"Tô Nhiễm, ngươi đừng nói bậy, ta chỉ là gặp chuyện bất bình." Nhạc Phong vội giải thích, "Quên đi, ta không thèm nghe ngươi nói nữa, càng nói càng không rõ."
Hắn đã tự hiểu, hắn càng bôi càng đen.
Tôn Nhược Vi bị kinh hoảng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn có vẻ ốm yếu, ta rất sợ nàng đột nhiên té xỉu trên đường về. Không phải nói anh hùng cứu mỹ nhân sao, nên làm người tốt, ta và Nhạc Phong đành phải đưa nàng về trước.
Sau đó ta mới biết, nàng với mỹ nữ áo hồng Tôn Nhược Sắc đều là nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư, chẳng qua Tôn Nhược Sắc là con chính thất mà nàng là con thứ thϊếp.
"Tôn Nhược Sắc ỷ mình là con chính thê, không biết bá đạo cỡ nào," Trên đường về nhà Nhạc Phong liến thoắng kể, "Nàng không vừa mắt muội muội, ba ngày hai lần khi dễ người ta. Tôn Nhược Vi nhát gan, bị ủy khuất cũng không hé răng, các nàng là một nguyện đánh một nguyện chịu. Ai, tỷ muội này cũng thật là, ta không ý kiến."
Ta cười cười: "Nếu ngươi thực thương hoa tiếc ngọc thì cưới Tôn nhị tiểu thư người ta, cứu người khỏi hố lửa. Nếu ngươi không thích mỹ nữ ôn nhu, có thể cưới Tôn Nhược Sắc, như vậy cũng gián tiếp giúp Tôn nhị tiểu thư, ha ha ha..."
"Cưới Tôn Nhược Sắc? Ta còn muốn sống thêm vài năm, nàng kia tính cay như hạt tiêu, ai cưới nàng sẽ không hay ho. Bắt ta cưới nàng, ta thà bỏ trốn với ngươi."
Ta hung tợn nắm cổ hắn lắc lắc: "Ngươi nói gì, nói lại một lần xem, có gan ngươi lặp lại lần nữa! Bỏ trốn theo ta có khổ vậy không, Nhạc Phong ngươi là đồ ngu ngốc!"
Nói xong mấy lời ác độc này ta mới buông tay, vẫy tay với Nhạc Phong: "Nhớ kỹ, đừng đánh đồng ta với Tôn Nhược Sắc, ta còn thục nữ hơn nàng."
"Đúng đúng đúng, ngươi còn thục nữ hơn nàng, ngươi thật sự còn thục nữ hơn nàng." Nhạc Phong thực tâm nói. Hắn cố ý thêm hai chữ "thật sự", biểu tình rất bất đắc dĩ.