Chương 3: Lương Gia đi thăm người thân
Tô Nam không gạt ta, lão thái thái đang chơi đùa ca hát ở hoa viên, xem người tinh thần chấn hưng mặt mày hồng hào, đâu giống người sắp chết, phỏng chừng sống thêm mười, hai mươi năm đều không thành vấn đề.
Ta trong lòng ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của tứ, lục, thất sư huynh mấy chục lần, ngay cả Kinh Hồng Mỹ Nhân tứ sư huynh mê luyến kia cũng không tha. Tô Nam thực may mắn cùng tổ cùng tông với ta, nếu người khác trên đường dám bắt ta về như vậy, ta sẽ đào phần mộ nhà hắn.
Bà nội vừa thấy ta với Tô Nam, nhanh tay ném con chim cho nha hoàn chạy tới, nói: "Tiểu tổ tông của ta, ngươi đã về."
Ta cười khổ, hướng Tô Nam bị xem thường bên cạnh.
"Một năm không gặp, Nhiễm Nhiễm lại cao lên, cũng đẹp hơn. Chậc chậc, thật sự càng nhìn càng cao hứng." Bà nội cười nheo mắt.
Ta nói: "Bà nội, người có mặc kệ thất ca khi dễ ta?"
Bà nội vừa nghe, trở mặt quở trách Tô Nam: "Ngươi lớn như vậy, sao luôn chấp nhặt muội muội, ta sẽ nói cho cha ngươi, xem hắn có dạy dỗ ngươi hay không!"
"Bà nội đừng nghe Tô Nhiễm nói bậy, người không biết nàng thích nhằm vào ta nhất sao?"
"Đang êm đẹp nàng làm sao nhằm vào ngươi, nếu nàng có tật xấu, sao nàng không nhằm vào ta..."
Không hổ là mẫu tử, con bà nó, tư tưởng sâu kín hệt như phụ thân, độc đáo như nhau. Ta mừng rỡ cười trộm một bên, Tô Nam trừng mắt liếc ta một cái, ta thực không khách khí trừng lại.
Bà nội nói: "Cha ngươi vào triều còn chưa về, trước theo ta đi gặp mẫu thân đi."
"Dạ."
Nàng xoay người đi trước, theo sau là một đoàn nha hoàn.
Tô Nam tiến đến bên tai ta, thấp giọng cười: "Tiểu muội, ngươi nhận mệnh đi, sớm sinh cho ta một cháu trai, ha ha..."
"A —— "
Ta chịu không nổi kí©h thí©ɧ, tức giận kêu thành tiếng.
Bà nội quay đầu: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, không có gì, bà nội người tiếp tục đi thôi." Tô Nam trả lời.
Bà nội hoài nghi nhìn hắn một cái rồi xoay người sang chỗ khác. Nàng nhìn Bát Ca đang ở trong l*иg được nha hoàn phía sau mang theo gọi tới gọi lui, ta thấy nó là đang cười nhạo ta, bèn nảy sinh ý tưởng đen tối với Tô Nam. Vì thế nhịn không được xông lên trước, hung hăng rút mấy cọng lông của nó, ném lên người Tô Nam. Bát Ca đau kêu oa oa làm bà nội quay đầu lại.
Lần này không đợi bà nội mở miệng, ta ác nhân cáo trạng trước: "Bà nội, thất ca giận người vừa rồi mắng hắn, hắn nhổ lông Bát Ca của người."
"Cái gì?" Bà nội thấy Tô Nam một thân đầy lông chim, nổi giận mắng lớn, "Ngươi không thể yên một lát, lớn vậy còn gây chuyện, tức chết ta, tức chết ta..."
Ta nghe xong cười muốn điên. Tiểu nha hoàn vụиɠ ŧяộʍ quay đầu liếc ta, không dám nói gì.
Tô Nam kêu oan rõ to: "Bà nội, không phải ta, không phải ta nhổ, là..."
"Bà nội, hắn không định nhổ," Ta nói, "Thất ca nói Bát Ca của người nhiều lông ngứa da."
"Tô Nhiễm ngươi..." Tô Nam đã nghẹn lời.
Bà nội mắng Tô Nam là đồ bất hiếu làm ta hết giận, còn có kɧoáı ©ảʍ thù lớn phải trả. Tô Nam đại khái sợ bà nội nói hắn không phải trước mặt mẫu thân nên đến khúc quẹo chỗ hành lang liền đi mất.
Mẫu thân và nhóm di nương vẫn một bộ dáng như trước, gặp mặt mới ba câu liền bảo ta thành thân. Ta có điều không rõ, mặc dù Tô Nhiễm ta không phải là mỹ nữ nghiêng trời giống Diệp Khuynh Thiên nhưng tốt xấu gì cũng là nữ nhi của công chúa Sơ Dương - đệ nhất mỹ nhân kinh thành năm đó, tốt xấu gì cũng là Thục Sơn đệ nhất mỹ nữ, ta không tin đời này gả không được. Xem dáng vẻ sốt ruột của bọn họ, người nào không biết, còn tưởng ta xấu không ai thèm.
Tùy tiện hàn huyên vài câu, ta viện cớ rời đi, một đường thẳng đến phòng Lương Gia.
"Lương Gia, Lương Gia..."
Gõ cửa nửa ngày không người đáp, ta đẩy cửa đi vào, trong phòng rỗng tuếch, không biết nàng lại lêu lổng đâu rồi. Ta thật buồn bực, Lương Gia trở nên ngoan từ khi nào vậy, nàng ở Tô phủ có tiếng "Loạn Thất Giai Nhân", phòng hỗn loạn thê thảm vô cùng, nàng còn không cho nha hoàn dọn dẹp, nếu ai dám dọn nàng sẽ đuổi đi. Nhưng căn phòng trước mắt chỉnh tề kỳ cục, ta thiếu chút nữa nghĩ mình đi nhầm.
Vừa vặn nha hoàn thân cận của Lương Gia là Băng Dương từ xa đi tới, ta gọi nàng lại: "Ngươi tới đúng lúc, tiểu thư nhà ngươi đâu?
"Tiểu thư nàng..."
"Nhiễm Nhiễm," Bác gọi ta, "Về khi nào?"
"Vừa về, sao không thấy biểu tỷ, nàng đâu rồi?"
"Ta cũng không biết nàng đi đâu. Mấy ngày trước, ta và mẫu thân ngươi từ ngoài trở về, thấy nàng cầm một túi nặng xuất môn, ta hỏi nàng đi đâu, nàng nói đi thăm người thân. Ta định hỏi nàng đi đâu thăm người thân, nàng không kiên nhẫn nói 'Nói người cũng không biết' rồi đi. Ta nhớ rõ trừ Tô phủ ra, Lương gia chúng ta hình như không còn thân thích." Bác nhíu mày, tràn đầy nghi hoặc, "Gia nhi thăm người thân nào chứ?"
Ta cười trộm, cũng chỉ có bác tin chuyện ma quỷ của Lương Gia, nàng không phải thăm người thân, khẳng định rảnh rỗi nhàm chán xuất môn đi chơi.
Ta đang tính mở miệng, đại ca Tô Tuấn đột nhiên xông ra: "Bác, lời Gia Gia nói người cũng tin sao, nàng không phải thăm người thân, là vì bị người ta từ hôn, trong lòng không thoải mái nên xuất môn trốn vài ngày."
Không thể nào, Lương Gia bị kẻ gọi là Du Long Công Tử từ hôn? Ta liếc Tô Tuấn một cái: "Thật hay giả, đại ca ngươi đã có nữ nhi sao còn nhàm chán như vậy, không có việc gì đừng nói láo, cẩn thận Lương Gia chém ngươi."
Tô Tuấn cười cười: "Ta đã có con, không giống tiểu cô nương hay đùa giỡn như ngươi, ta đều nói thật, không tin ngươi hỏi bác."
Ta nhìn sang bác thấy sắc mặt không tốt lắm: "Gia Nhi đúng là bị Lâu công tử từ hôn nhưng mấy ngày nay nàng thực bình thường, còn nói từ hôn chính hợp tâm ý gì đó. Ta và cha ngươi vốn định an ủi nàng, thấy nàng vậy cũng an tâm. Nha đầu kia nói đi là đi sao?"
Ta nói: "Nếu không, ta giúp ngươi tìm nàng về?"
"Ngươi cũng đừng tự ý," Tô Tuấn nói, "Đừng cho ta không biết trong lòng ngươi nghĩ gì, ngươi không muốn thành thân nên tìm cớ trốn đi."
"Sao Nhiễm Nhiễm, ngươi cũng..." Bác nhìn ta.
Ta hoàn toàn tắt thở, Tô Tuấn vẫn là khắc tinh của ta, cưới vợ sinh con xong vẫn khắc ta. Ta mếu máo, không nói lời nào.
Tiểu chất nữ của ta Tô Nhị, con gái của Tô Tuấn, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới: "Phụ thân, Nhị Nhị muốn chơi diều, người dẫn ta đi thôi —— a, bác nhỏ đã về, bác nhỏ đi chơi cùng Nhị Nhị không?"
"Không được," Ta nói, "Bác nhỏ bề bộn nhiều việc, ngươi mau đưa phụ thân không hiểu chuyện của ngươi đi đi."
Tô Nhị chớp chớp mắt với ta, không hiểu ta có ý tứ gì. Tô Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu, kéo tay Tô Nhị nói: "Chúng ta đi thôi, tìm mẫu thân con cùng chơi diều. Bác nhỏ của con phải thành thân, rất kích động nên đầu óc cần thanh tỉnh, đừng để ý đến nàng."
Tô Nhị cũng không rõ ý tứ cha nàng, đi vài bước rồi còn không quên quay đầu nhìn ta.
Ta rất đắc ý, hướng Tô Tuấn kêu: "Nhị Nhị là một tiểu hài tử sáu tuổi sao biết cái gì gọi là thành thân, ngươi mới phải tỉnh."
Tô Nhị không biết sợ kêu to: "Ta đã biết, bác nhỏ phải thành thân, Nhị Nhị lập tức có tiểu đệ đệ chơi chung."
Tô Tuấn cười to.
"Cười cái gì, không cho cười! Ai nói ta gả đi sẽ sinh tiểu đệ đệ, sao không nói ta sinh tiểu muội muội, hơn nữa, ta sinh tiểu đệ đệ cho ngươi đùa sao, ta..." Nói được một nửa, ta ý thức tự mình nói sai, vội vàng dừng lại, rống lên, "Tô Tuấn, ngươi dạy dỗ nữ nhi cho tốt!"
Tô Tuấn còn cười lớn hơn, vừa cười vừa đi mất. Ta quay đầu thấy trên mặt bác cũng mang theo ý cười, thấy ta nhìn, nàng vội vàng nín nhịn: "Nhiễm Nhiễm ngươi cũng đừng chấp nhặt tiểu hài tử, trước về phòng nghỉ ngơi một chút, dọc đường vất vả. Trong chốc lát, cha ngươi sẽ về."
Ta nói: "Người không lo cho biểu tỷ?"
"Gia Nhi có thể xảy ra chuyện gì," Bác thật rất yên tâm, "Nói không chừng ngày nào đó chơi chán sẽ về."
Đây rốt cuộc là mẹ con kiểu gì!