Chương 23: Cho ngươi một cơ hội chuộc lỗi
Từ cửa phòng, Nhạc Phong nghiêm túc nhìn ta, không nói lời nào, hình như hắn đang khiển trách ta. Ta cũng rất xấu hổ, trầm mặc mãi không phải cách, ta cúi đầu lại ngẩng đầu, rốt cục tìm một cái cớ thực sứt sẹo: "Vậy... Ta... Ta đến đây."
Nhạc Phong không nhịn được bật cười, cực kỳ quyến rũ.
"Cười cái gì, có gì buồn cười!" Ta liếc hắn, "Ta đã như vậy, ngươi không biết xấu hổ còn dám cười!"
Nhạc Phong nói: "Sao, còn thù chuyện lần trước? Ngươi không giống người nhỏ mọn như vậy."
Hắn đã nói thế sao ta còn không biết xấu hổ mang thù, hiện tại ta đang cần nhờ vả, dù thế nào cũng phải tỏ vẻ rộng lượng một chút. Đều nói trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền, ta tốt xấu gì cũng là nữ nhi tể tướng, không thể để phụ thân mất mặt.
Ta cố vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, hỏi lại hắn: "Chuyện lần trước là gì, sao ta không nhớ?"
Nhạc Phong nhìn ta, muốn cười lại cố nhịn không dám cười. Hắn tự rót một ly trà định uống, bị ta đoạt lấy uống cạn. Đè nén lâu vậy, ta thực khát.
"Đã sớm đoán được ngươi sẽ đến tìm ta." Nhạc Phong lại rót thêm một ly.
"Sớm đoán được ngươi còn không ở nhà chờ ta, ngươi không biết hôm nay ta thảm bao nhiêu, khắp nơi lùng bắt ta, căn bản ta không chỗ trốn, đành phải trốn vào..."
"Trốn vào đâu?" Nhạc Phong rất ngạc nhiên.
Ta đỏ mặt: "Không có gì, tóm lại là lỗi của ngươi!"
Ánh mắt hắn nói ta biết, hắn thực khao khát nghe luôn nửa câu sau của ta. Nhưng khao khát vô ích, ta sẽ không nói ta trốn trong Vạn Hương Lâu nửa ngày. Hắn mà biết sẽ cười đến rụng răng, không chừng còn tung hê, ta đây còn gì mặt mũi.
Bỗng ta sực nhớ tới một việc, vẻ mặt lập tức trở nên hung thần ác sát, tiến lên túm cổ hắn quát: "Nói, có phải ngươi nói cho thất ca biết hay không, nói mau!"
"Cái gì... Chuyện gì?" Nhạc Phong ho khan.
"Đừng giả bộ, chuyện xấu của ta ở Thục Sơn chỉ có ngươi với Dao Băng sư tỷ biết. Dao Băng sư tỷ không có khả năng ngàn dặm xa xôi chạy đến kinh thành bát quái, khẳng định là ngươi. Dám bán đứng ta, cẩn thận ta đánh ngươi!"
Túm mỏi, ta buông tay ra, vẫy vẫy tay, uống một ly trà nữa. Ta thừa nhận hành động vừa rồi thật sự không thục nữ, không có cách, thục nữ chân chính còn nổi bão, huống chi là ta.
"Ngươi ám chỉ chuyện ngươi thầm mến nhị sư huynh?" Nhạc Phong hỏi lại thật cẩn thận.
Biết rõ còn cố hỏi. Ta trừng hắn, không trả lời.
Hắn nói: "Ta thề với trời, không phải ta nói, cho ta mười lá gan ta cũng không dám. Ngươi cũng không phải không biết con người của ta, ưu điểm khác không có nhưng ta rất kín miệng. Lần trước, ngươi với Dao Băng gϊếŧ chết hoa sơn trà của tam sư thúc, ta còn không nói ra. Vì thế đã hại tứ sư huynh chịu oan thay các ngươi."
Ta đổ mồ hôi lạnh: "Không phải ta, là Dao Băng sư tỷ xuống tay. Ngươi còn dám nói bậy, tin ta gϊếŧ ngươi hay không!"
Trí nhớ hắn thật tốt, chuyện rất lâu rồi, ta đã sớm quên, hắn còn nhớ rõ như vậy.
Toàn bộ Thục Sơn đều biết tam sư thúc xem hoa sơn trà như bảo bối, hơn nữa tam sư thúc tính tình cổ quái, căn bản không ai dám đắc tội với hắn. Dao Băng sư tỷ không phải người, là nữ thần, cho nên nàng dám.
Sự tình là như vầy, lần đó sư nương chế ra một loại độc mới gọi là "ngay lập tức". Theo lời nàng, "ngay lập tức" rất lợi hại, không màu không mùi không vị, sau khi uống phải, trong thời gian ngắn khiến người lập tức biến mất. Dao Băng sư tỷ đánh chết cũng không tin thuốc kia lợi hại đến vậy, nàng rất khinh thường sự thổi phồng của sư nương. Nàng không thể thử, vì thế trộm bình "Ngay lập tức", đến hậu sơn bắt thỏ thử thuốc.
Từ sau sự kiện quần ẩu, ta cũng không dám nghi ngờ sư nương. Ta khuyên Dao Băng sư tỷ đừng thử, ta chính là ví dụ đẫm máu, ta lấy nhân cách đảm bảo "Ngay lập tức" xác thực có thể ngay lập tức gϊếŧ người. Dao Băng sư tỷ khách sáo nói không cần xem nhân cách của ta, muốn tự mình thí nghiệm. Ta không lay chuyển được nàng, đành phải đi cùng, ai bảo chúng ta là tỷ muội tốt.
Ở hậu sơn bận bịu nửa ngày, đừng nói thỏ, ngay cả con kiến cũng không có. Dao Băng sư tỷ hổn hển, thấy nàng như vậy ta cũng không dám mở miệng. Sau khi trở về, vừa thấy tam sư thúc tưới hoa, vị Thục Sơn nữ thần thông minh tuyệt đỉnh lập tức nảy ra một chủ ý thông minh tuyệt đỉnh, nàng nói có thể độc chết người nhất định cũng có thể độc chết hoa.
Lúc ấy ta choáng váng, vội khuyên nàng bình tĩnh, đừng xúc động, trượt chân một phát sẽ thành hận thiên cổ. Nữ thần đặc biệt chấp nhất hoặc nói quá tò mò. Khuyên nửa ngày nàng cũng không nghe, lấy bình nước kia đổ chút "Ngay lập tức" vào, tưới lên hoa sơn trà.
Một khắc kia tâm ta thật lạnh lẽo, kéo Dao Băng sư tỷ bỏ chạy. Nàng còn không vui, nhất định phải nhìn kết quả. Lôi kéo trong chốc lát, Nhạc Phong đã tới, hắn thấy chúng ta như vậy còn tưởng chúng ta giận dỗi. Dao Băng sư tỷ thực tự hào kể lại sự tích vĩ đại cho Nhạc Phong. Sau đó, ta thấy Nhạc Phong há miệng thật to, cơ hồ trật khớp, tròng mắt cũng lăn ra luôn. Hắn còn sợ hãi hơn ta. Chúng ta hai người, đồng tâm hiệp lực xách nữ thần đi chỗ khác.
Vào giờ cơm chiều, chúng ta nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của tam sư thúc, không cần nói ta cũng đoán được hoa sơn trà yêu dấu của sư thúc đã vinh quang hy sinh. Nhưng chúng ta không ngờ tam sư thúc khởi binh vấn tội tận cửa, tim ta đập bịch bịch, nếu việc này bị tam sư thúc phát hiện, ta và Dao Băng sư tỷ sẽ phải chết, nói không chừng còn kéo theo Nhạc Phong, bao che cũng có tội! Rất kỳ quái, tam sư thúc vừa thấy sư phụ liền cáo buộc tứ sư huynh, nói tứ sư huynh gϊếŧ hoa sơn trà của người.
Ta, Dao Băng sư tỷ, Nhạc Phong cùng nín thinh như tượng. Tứ sư huynh đánh chết không thừa nhận, hắn nói vừa mới đi ngang qua, thấy hoa biến thành màu đen, nhất thời tò mò lên xem. Nào biết vừa mới xem thì đại họa ặp xuống, mấy nữ đồ đệ của tam sư thúc vừa luyện công về thấy vậy, cứng rắn nói tứ sư huynh ra tay. Tứ sư huynh hết đường chối cãi, đến gặp sư phụ muốn sư phụ chủ trì công đạo.
Xét thấy sư phụ nói rất nhiều lời hay ho, cam đoan quản thúc nghiêm khắc hơn nữa, tam sư thúc mới thở phì phì rời đi. Nhưng tứ sư huynh mang vạ khó thoát, sư phụ phạt hắn lêи đỉиɦ tháp diện bích mười bốn ngày, quét sân luyện công ba tháng. Tứ sư huynh trầm tĩnh đáng thương, vì Dao Băng sư tỷ ôm vết nhơ vào mình. Sau đó, chúng ta đều cảm thấy rất có lỗi với tứ sư huynh, nhất là Nhạc Phong, tự trách mình không có tương lai, không biện minh giúp tứ sư huynh. Dao Băng sư tỷ thực ôn nhu nói với hắn: "Nếu dám nói ra, ngươi chính là hoa sơn trà thứ hai."
Nhạc Phong hết cách, chỉ có thể mỗi ngày thức dậy từ sáng tinh mơ, quét dọn cùng tứ sư huynh. Vì thế, tứ sư huynh còn rơi lệ, khen hắn đủ tình nghĩa, khen tới phát ngượng. Mà nữ thần vĩ đại của chúng ta - Dao Băng sư tỷ rốt cục cũng chịu phục tài nghệ của sư nương.
Đã lâu như vậy, hiện tại ngẫm lại ta cũng rất muốn xin lỗi tứ sư huynh. Ta nói với Nhạc Phong: "Chuyện này về sau trăm ngàn lần không thể nhắc lại, hơn nữa không thể nhắc trước mặt Dao Băng sư tỷ, biết không! Ta không hy vọng ngươi thành hoa sơn trà thứ hai. Còn có, hôm nay rốt cuộc ngươi đi đâu, đừng nói ngươi thực đi uống rượu mừng, đừng gạt ta, ta không ngốc!"
"Hai nhân vật chính các ngươi đều bỏ trốn mất dạng, ta uống rượu mừng gì." Nhạc Phong bất đắc dĩ, "Nói thật, từ lần đó ngươi nói biểu tỷ ngươi bị bắt cóc, ta đoán sẽ có ngày hôm nay. Lại nói tiếp, ngươi hẳn nên cảm tạ ta, chuyện hôm nay ta làm đều vì giúp ngươi."
"Giúp ta?"
"Ngươi cho cha ngươi và các ca ca là đồ ngốc sao, ngươi đào hôn, người đầu tiên bọn họ tìm chính là ta. Ban ngày muốn ta ở nhà chờ ngươi đưa tới cửa, ta mới chính là lừa bán con gái nhà lành, ta chính là cướp cô dâu, ta chính là..."
"Tốt lắm, là cái gì thì là cái đó! Nói, hôm nay ngươi đi đâu?"
"Nói cũng không rõ, ta dẫn ngươi đi gặp một người rồi sẽ biết."
Trong túi hồ lô của Nhạc Phong có gì đây, ra vẻ thần thần bí bí, hỏi cũng không nói, ta chỉ có thể ngoan ngoãn theo hắn. Tư vị bị quản chế thật sự khổ sở.
Đi một vòng lớn, rốt cục hắn dừng lại trước một phòng, gõ cửa: "Tiểu vương gia, là ta."
Tiểu vương gia? Ta như lọt vào trong sương mù, ý nghĩ mơ hồ. Cửa mở, hé ra một khuôn mặt tao nhã.
"Vào đi."
Ta không rõ tình huống, sửng sốt hồi lâu. Tiểu vương gia trước mắt là tiểu vương gia nào đây? Sao hắn ở Nhạc phủ? Hắn có quan hệ gì với Nhạc Phong? Một đống vấn đề phức tạp.
"Nhiễm Nhiễm, đây là Tĩnh vương phủ tiểu vương gia, Sở Tức Vấn." Nhạc Phong giới thiệu.
Sở Tức Vấn? Tên rất quen thuộc, dường như từng nghe qua. Ta nhanh chóng tìm tòi trong đầu lần nữa, đợi chút, Tĩnh vương phủ, Sở Tức Vấn, Sở Tức Trữ... Hay hắn là...
Ta quả nhiên không đoán sai, Sở Tức Vấn chính là đại ca Sở Tức Trữ. Nhưng tại thời điểm xấu hổ này, Nhạc Phong đưa ta tới gặp hắn làm gì?
Sở Tức Vấn chủ động nói chuyện: "Tô tiểu thư, ta đã nghe chuyện của ngươi, vốn ta một mình từ Lạc Dương tới chúc mừng ngươi và Tần công tử, không ngờ..."
Hắn ngượng ngùng nói thêm, ta không sao cả, giả vờ làm gì, trong lòng cao hứng cứ việc nói thẳng ra. Ai chẳng biết Tần Lãng thích Sở Tức Trữ, hiện tại hôn sự của ta với Tần Lãng ngâm nước nóng, người vui vẻ nhất không phải Sở Tức Trữ sao? Sở Tức Vấn không phải đến chê cười ta chứ?
Hay cho ngươi Nhạc Phong, dám đùa giỡn ta! Trong lòng ta nghẹn một hơi.
"Tiểu vương gia có chuyện cứ nói thẳng, ta không ngại, thật sự không ngại. Không phải hôn sự không thành sao, ta còn mừng rỡ!"
"Tô tiểu thư thật biết nghĩ, tại hạ bội phục."
"Bội phục? Không phải đâu? Các ca ca toàn nói ta thiếu não, các sư huynh toàn nói ta thiếu tâm nhãn, ta cảm thấy ta không có gì hay khiến ngươi bội phục." Ta thẳng thắn.
Sở Tức Vấn không ngờ ta nói vậy, cười ngượng ngùng nhưng cũng không tức giận.
Nhạc Phong đại khái sợ chúng ta ầm ỹ, vội vàng giải thích: "Nhiễm Nhiễm, ta tìm tiểu vương gia đến là muốn hắn đưa ngươi rời kinh. Cha ngươi cùng Tần tướng quân phong thành tìm kiếm, ngươi ở đây không an toàn. Sáng mai các ngươi sẽ lên đường."
"Đi như thế nào? Ngươi nói cha ta cùng ca ca không ngốc, ta biến thành ruồi bọ cũng khó thoát."
"Tô tiểu thư không cần lo lắng, ta tự có cách đưa tiểu thư đi." Sở Tức Vấn định liệu.
Đúng vậy, hắn ước gì ta nhanh rời đi, để muội muội bảo bối thân thiết với Tần Lãng. Hừ, ai còn lạ gì, chờ ta tìm được Tần Lãng, đòi lại mặt mũi, hắn với Sở Tức Trữ thích thân thế nào thì thân thế đấy, ta nhắm mắt làm ngơ. Sở Tức Vấn nói hắn giúp ta, ta không nghi ngờ, đâu đã vào đấy, cớ sao không làm.
Ta chờ Sở Tức Vấn giải thích. Hắn đúng là tiểu vương gia nhưng kinh thành không phải địa bàn của hắn, dựa vào đâu hắn nói dẫn ta đi thì sẽ có thể đi. Hắn sẽ không bỏ ta vào bao tải khiêng đi chứ? Ta toàn thân lạnh run.
"Tô tiểu thư, ngươi cầm lấy." Sở Tức Vấn đưa cho ta một gói nặng.Ta nghi hoặc: "Đây là cái gì?"
Không phải là tiền chứ, ta hiện đang thiếu tiền. Mở ra lập tức thấy hai mặt nạ da người.
"Đây là..."
Nhạc Phong liếc trắng mắt: "Còn không rõ?"
"Cút, ngươi cho ai cũng xấu xa như ngươi sao!" Ta tức giận.
Hắn thật xem ta là đồ ngốc, không biết ta lăn lộn nhiều năm ở Thục Sơn sao. Không phải bảo ta dịch dung, sau đó theo Sở Tức Vấn đi đó thôi. Nhưng sao Sở Tức Vấn có được bảo bối này?
Sở Tức Vấn như nhìn ra nghi hoặc của ta, hắn nói: "Tĩnh vương phủ nhiều môn khách, trong đó có một người đặc biệt am hiểu thuật dịch dung, ta tò mò nên thụ giáo một thời gian."
"Chính ngươi làm?" Ta hỏi.
Sở Tức Vấn mỉm cười, gật đầu. Người này vừa thấy đã biết hắn trưởng thành trong quy củ, mới có thể ôn hòa như vậy! Mặc kệ ngươi ta nói với hắn dễ nghe hay không, hắn đều mỉm cười, tựa hồ không có gì. Như vậy xem ra Sở Tức Trữ cũng có thể là một thục nữ ôn nhu, khó trách Tần Lãng mê mệt choáng váng, thục nữ ai không thích. Không giống ta, phụ thân nói ta là ngựa hoang, không được dạy dỗ. Ta cũng thừa nhận, ngựa hoang thì ngựa hoang, so ra còn mạnh mẽ hơn hoàng yến bị nhốt trong l*иg.
Nói đến thục nữ, ta không khỏi nhớ ra thục nữ chân chính từng gặp qua cũng chỉ có Tôn Nhược Vi. Ngẫm lại dáng vẻ, nhớ lại thanh âm, chậc chậc, thật là nhu nhược, kia mới đúng là dáng vẻ thục nữ, tương lai nếu vinh hạnh gặp Sở Tức Trữ, chắc nàng sẽ là thục nữ thứ hai. Đầu năm nay, thục nữ không nhiều. Vốn ta nghĩ đến Lâu Ý Ý cũng được nhưng là... Quên đi, nghĩ đến thần kinh tách rời bộ dáng của nàng, ta liền đổ mồ hôi lạnh.
Ta cầm hai mặt nạ đoan trang thật lâu, nhìn không sót điểm nào. Nhạc Phong một phen đoạt lấy: "Chớ sờ, sờ nữa sẽ hư. Người ta mất cả ngày mới làm ra, đừng không biết quý trọng."
"Hôm nay ngươi không ở nhà, chính là vì đi tìm tiểu vương gia giúp ngươi làm thứ này?" Ta hỏi hắn.
"Đúng vậy," Nhạc Phong hỏi lại, "Ngươi nghĩ sao, chẳng lẽ ta đi uống rượu mừng thật sao, ta còn không ngốc đến mức đó."