Chương 10: Thành thân sẽ chết người
Mới đến cửa nhà, nha hoàn thân cận Tuyết Liễu vội chạy đến nói với ta: "Tiểu thư của ta, cuối cùng người đã trở lại, lão gia đang tìm người."
Xem ra hình như nàng đã đứng đợi ở cửa thật lâu, phụ thân cũng thật là, ta chẳng qua xuất môn dạo một vòng, người cần gì khẩn trương như vậy. Ta nói: "Đã biết, đã biết, ta cũng không phải con nít ba tuổi, không cần suốt ngày theo dõi."
Nhạc Phong nói: "Nhiễm Nhiễm ngươi đã đến nhà, ta đây đi trước, hai ngày sau ta sẽ tìm ngươi đi chơi."
"Đừng," Ta nói, "Đã đến đây, thuận tiện ngươi vào thăm nhị tỷ ngươi đi."
"Không cần, không cần, nhị tỷ khỏe lắm, ha ha." Nhạc Phong không định ở lại.
Ta một phen giữ chặt hắn, năn nỉ: "Cha ta xem trọng thể diện, có ngươi ở đây người sẽ ngại mắng ta, ngươi là người tốt được không, giúp ta đi, không chết người đâu."
Nhạc Phong ngàn vạn lần không tình nguyện, chỉ có thể theo ta đi vào. Hắn tốt với ta lắm, đối với yêu cầu của ta, chỉ cần không quá đáng, tỷ như bảo hắn đi gϊếŧ người phóng hỏa, gian da^ʍ, cướp của, hắn đều đáp ứng.
Trước kia lúc ở Thục Sơn, Dao Băng sư tỷ thường nói: "Trong toàn bộ sư đệ, sư muội Thục Sơn, cửu sư huynh tốt với ngươi nhất, ngươi nói một hắn tuyệt không nói hai, không phải hắn thích ngươi chứ?"
Ta vờ chê cười, nói: "Đó là vì cho tới bây giờ hắn không xem ta là nữ nhân, không tin lần sau ngươi hỏi hắn đi."
Không ngờ Dao Băng sư tỷ rất siêng năng học hỏi, hoặc là nói siêng năng bát quái, nàng quả nhiên đi hỏi. Đáp án của Nhạc Phong không khác gì ta, hắn lớn giọng với Dao Băng sư tỷ: "Tô Nhiễm là bạn ta, cho dù nữ nhân khắp thiên hạ chết sạch, ta cũng không có ý gì với nàng như ngươi nói."
Khi Dao Băng sư tỷ kể lại, ta tức hộc máu, lập tức trưng diện cho Nhạc Phong kinh ngạc một phen, không ngờ hắn thật không xem ta là nữ nhân. Từ đó về sau, chỉ cần có ai hỏi Nhạc Phong vì sao tốt với ta vậy, hắn trả lời: "Ta xem Tô Nhiễm là tỷ muội!"
Từ cửa chính tướng phủ đến sảnh chính phải vòng qua một hành lang, vừa đến đó đã gặp phụ thân, người thấy ta với Nhạc Phong cùng về, nói còn chưa nói, đã sớm đảo mắt dò xét hai chúng ta. Không cần đoán, ta biết chắc phụ thân đang liên tục phát huy khả năng tưởng tượng siêu phàm của người.
"Sao đến giờ mới về, nữ tử một mình xuất môn không tiện, sau này phải về sớm một chút, biết không!" Phụ thân trước mặt người ngoài luôn giữ bộ dáng uy nghiêm bức người.
May mắn ta đã tính trước, nếu không sẽ không chỉ là một câu đơn giản như vậy đâu.
Phụ thân chuyển mắt qua Nhạc Phong: "Nhạc công tử cũng tới rồi, nha đầu Nhiễm Nhiễm kia không an phận, khiến ngươi thêm phiền toái."
"Không có, sư muội thực ngoan, sao có thể khiến ta phiền toái, ha ha."
Phụ thân lại hỏi: "Nhiễm Nhiễm hôm nay đều đi cùng ngươi?"
"Không đúng, không phải..." Nhạc Phong vội vã giải thích, "Ta định đến thăm nhị tỷ, trên đường tình cờ gặp nàng."
Ta không thể không khinh bỉ hắn, phụ thân không quy định ta không được ở cùng nam nhân khác ngoại trừ Tần nhị công tử, hắn khẩn trương làm gì. Khả năng nói dối của hắn ngày thường không phải rất mạnh sao!
"Vừa hay Tâm Nhiên ở nhà, ngươi đến thăm nàng đi."
"Ta đột nhiên nhớ ra cha bảo ta đến cửa hàng tơ lụa trên phố tây kiểm hàng, lần sau ta lại đến."
Nhạc Phong nói thêm hai ba câu hồ lộng phụ thân, phụ thân cũng không giữ hắn nhưng ta thật khổ, một thân một mình đối mặt với sự truy vấn nghiêm ngặt của phụ thân. Nhạc Phong vừa khuất dạng, phụ thân lập tức cau mày hỏi ta: "Ngươi thích Nhạc công tử phải không?"
Không ngờ phụ thân thẳng thắn như vậy, ta lập tức sử dụng lời nói dối của Nhạc Phong lúc trả lời Dao Băng sư tỷ: "Cửu sư huynh xem ta là tỷ muội, cho dù nữ nhân khắp thiên hạ chết sạch, hắn cũng không có ý với tỷ muội của mình."
Tuy ta nói không xuôi tai nhưng phụ thân nhìn ta thề thốt son sắt đương nhiên tin ngay. Không ngờ sau đó người thốt ra một câu khiến ta muốn mua đậu hủ đập đầu, hắn nói: "Vậy thì được, ta vừa thương lượng với Tần tướng quân muốn sớm hoàn thành hôn sự của ngươi và Tần Lãng, ngươi cũng không còn nhỏ, hôn nhân đại sự không thể trì hoãn."
Sớm biết phụ thân luôn có tâm tư này, ta hẳn nên thẹn thùng vô hạn, mặt mày ửng hồng mà nói với hắn: "Đúng đúng đúng, ta thích Nhạc công tử, hơn nữa rất rất thích", ta không tin phụ thân thật sự chém nữ nhi thân sinh vất vả sinh ra.
Ta quyết liệt nói: "Phụ thân, ta không lấy chồng, không thành thân cũng không chết người!"
"Nói chuyện vô liêm sỉ!" Phụ thân tức giận trừng mắt, "Ta và mẫu thân ngươi, còn có bà nội ngươi đều thương ngươi, chuyện gì cũng chìu ngươi. Lần này dù thế nào ngươi cũng phải nghe lời, ngươi gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả, hừ!"
"Cha, cha —— "
Phụ thân nói xong bước đi, ta kêu hắn thế nào cũng không để ý. Ta nóng nảy, dậm chân chạy theo, Tuyết Liễu theo sát đằng sau.
Đi tới nơi ta mới phát hiện trong nhà hình như có gì không ổn, hạ nhân qua lại mặt mày vui vẻ, nhìn kỹ, chính sảnh bày đầy rương đỏ thẫm. Xem ra đang chuẩn bị lễ hỏi. Tô Nam, Tô Quýnh còn có Tô Duyên ngồi trên ghế nhìn ta cười cười, nhất là Tô Nam, cười thật gian trá, thật không có ý tốt, mới nhìn thôi đã sợ.
"Cha, đây là chuẩn bị lễ hỏi cho ai? Người cũng quá nóng vội, mới nói muốn ta thành thân, hiện tại lại muốn xử lý hôn sự của ca ca nào? À, ta đã biết, là ngũ ca. Người không sợ ngũ ca đào hôn? Ta nhớ hắn nói trước hai mươi lăm tuổi tuyệt không thành thân, gần đây sao người thích bức hôn vậy..."
Phụ thân nhìn ta thao thao bất tuyệt, nghiêm mặt không nói gì. Hẳn ta đã đoán đúng, Tô gia chín con trai đã có bốn thành gia thất, kế tiếp nhất định là ngũ ca Tô Hành. Chắc phụ thân cảm thấy thành thân cũng nên theo thứ tự lớn bé, muội muội ta không thể đi trước ca ca, thế nên mới bắt ngũ ca thành thân rồi mới đến ta? Ai, Tô Hành đáng thương, không biết phụ thân chọn tiểu thư nhà ai cho hắn, hy vọng ngũ tẩu không có bộ dạng rất thực xin lỗi quần chúng. Nói thế nào Tô Hành cũng được công nhận là anh tuấn nhất trong chín người, cưới dâu đương nhiên không thể sơ sài.
Ta một mình phát huy trí tưởng tượng, không chú ý mọi người chằm chằm nhìn ta, chờ ta phục hồi tinh thần, Tô Nam cười vô cùng nịnh nọt với ta. Ta đáp trả lại bằng một nụ cười không kém phần nịnh nọt: "Sao vậy thất ca, không phải ngươi không định cưới vợ sao? Đừng vội, đừng vội, phụ thân nhất định sẽ vì ngươi chọn một siêu cấp mỹ nữ, ngươi chờ làm cha đi, ha ha."
Chọc Tô Nam mấy câu làm tâm tình ta nhất thời tốt hơn. Tô Nam giống ta, đặc biệt không thích phụ thân an bài hôn sự, nghe bà nội kể hoàng đế cậu ta muốn tứ hôn tam quận chúa Hiền Vương Phủ cho hắn, kết quả Tô Nam nghe được nghiêm khắc cự tuyệt. Ai, Tô Nam cũng là một tiểu tử tôn trọng tự do hôn nhân.
Vốn tưởng Tô Nam sẽ bị ta chọc đến choáng váng, không ngờ ta bị hắn làm hôn mê trước, hắn quăng một câu: "Ngươi cũng chậm tiêu quá, nói thật cho ngươi biết, đây là sính lễ Tần đại tướng quân vừa mới phái người đưa tới, muội muội tốt của ta, có phải thực kinh hỉ không?"
"Cái gì!" Ta kêu to, "Kinh hỉ cái đầu ngươi!"
Không thể nào, Tần tướng quân không phải sợ con trai bảo bối của hắn gả không được, à không, sợ con trai bảo bối cưới vợ không được, sao nhanh như vậy đã đưa sính lễ tới. Tốt rồi, giờ muốn từ hôn cũng khó. Tần Lãng cũng thật là, không phải nói tuyệt không cưới ta sao, thấy cha hắn làm vậy cũng không ngăn cản, hại chết ta rồi.
Ta đau khổ hỏi: "Phụ thân, không phải thật chứ, có phải Tô Nam đùa ta hay không?"
Phụ thân còn chưa nói, Tô Nam đã cướp lời: "Đúng, là thật, ta đùa với ngươi.."
Còn chưa kịp sợ bóng sợ gió, hai chữ kế tiếp của Tô Nam khiến ta xúc động muốn bóp chết hắn, hắn nói "..mới lạ".