4.
"Bản lĩnh lắm nha Kỳ Nguyễn, mới vào trường đã muốn yêu đương? Em nói xem em nhìn trúng anh nào anh nghe thử?"
Tôi âm thầm giật mình một cái, sao lại cảm thấy Hàn Diệc Hàng đột nhiên rất dữ nhỉ.
Ngụy Thanh bỗng từ bên cạnh tôi kéo Hàn Diệc Hàng qua, tới gần hắn thấp giọng nói câu gì đó, tôi vểnh tai cẩn thận lắng nghe, chị ấy nói là "Diệc Hàng, cậu đừng quên chính sự đêm nay."
Cuối cùng còn gật gật đầu ừ một tiếng.
Lại còn nói thầm, còn nói thầm.
Vậy tôi đi được chưa?
Chính sự, chính sự gì mà bóng đèn cao quý như tôi không thể nghe?
Ngụy Thanh nói tối nay chị ấy mời mọi người một chầu, tất cả mọi người đều rất vui, trừ tôi.
Bởi vì tôi nghe được Hàn Diệc Hàng tránh khỏi những người khác đi gọi điện thoại, nói gì mà đặt hoa, hơn nữa còn muốn đặt hoa tulip.
Ngôn ngữ của loài hoa tulip là bày tỏ tình yêu, hóa ra hắn muốn tỏ tình với Ngụy Thanh.
Tôi rất không có tiền đồ xoa xoa mắt, muốn thừa dịp mọi người không chú ý mà chạy về, cảnh tượng ấy chắc chắn sẽ rất lãng mạn, nhưng tôi lại không muốn nhìn thấy tận mắt.
"Kỳ Nguyễn?" Hắn cúp điện thoại đột nhiên nhìn thấy tôi, "Sao em không vào trong đó ngồi?"
"Em đột nhiên nhớ tới còn có chút việc, muốn về trước." Tôi lui về phía sau một bước, vô thức tránh khỏi hắn.
Thật làm người ta khó chịu mà.
Hàn Diệc Hàng cau mày, sau đó không nói lời nào kéo tay tôi lại túm lại bên cạnh hắn, hạ giọng nói: "Tối nay em hãy ở bên cạnh anh, không được đi đâu cả, có ý kiến thì có thể nói."
"Vì sao chứ? Em không muốn, em muốn về."
"Nói xong rồi? Vậy thì đi thôi."
Bữa cơm này ăn chẳng có chút hương vị gì cả, tôi chọc chọc rau trong bát, mỗi một giây dài như cả năm vậy.
Vất vả lắm mới ăn xong cơm, Hàn Diệc Hàng lại lôi tôi đi KTV, Ngụy Thanh rất ngang tàng, bao luôn một phòng rất lớn.
"Hàn Diệc Hàng, anh quá không đáng mặt đàn ông rồi."
"Sao anh lại không đáng mặt đàn ông rồi?" Hắn làm ổ trong ghế sofa, lười biếng uống một lon bia.
"Chuyện của hai người, sao anh lại để mình chị Ngụy Thanh bỏ tiền chứ? Đúng là không biết quan tâm mà."
Hàn Diệc Hàng có chút kỳ quái: "Anh tiêu tiền cho cậu ấy làm gì?"
Đúng là tra nam mà! Rõ ràng lần trước còn mua bánh kem matcha cho người ta! Giờ quay đầu liền trở mặt rồi!
Tôi vẫn còn muốn lý luận, đều là con gái, tôi phải bênh vực cho chị Ngụy Thanh, bỗng nhiên có một nam sinh bưng rượu xích lại gần, cười rất ấm áp: "Chào em, em là thành viên mới vào sao? Nghe hội trưởng gọi em là Nguyễn Nguyễn?"
Tôi hơi ngơ ngác, vẫn chưa trả lời, Hàn Diệc Hàng lại đột nhiên ngồi dậy, gác cằm trên bả vai tôi, tôi cũng có thể ngửi được mùi rượu trong hơi thở của hắn.
"Cậu và Nguyễn Nguyễn rất thân nhau?"
Nam sinh kia hơi xấu hổ: "Cũng không có, chỉ là muốn làm quen một chút."
Hàn Diệc Hàng khoát khoát tay: "Vậy sau này gọi cô ấy là Kỳ Nguyễn là được."
"Hội phó, anh quen biết học muội này à?"
Hắn miễn cưỡng giương mắt, mạn bất kinh tâm mở miệng.
"Người tôi nuôi, có thể không biết?"
Trái tim tôi đột nhiên cuồng loạn cả lên, cũng không dám nhìn hắn.
Hàn Diệc Hàng đáng hận này, rốt cuộc là có ý gì hả hả hả hảaaaaaaaaaaaa
"Kỳ Nguyễn."
"Cái, cái gì."
"Có trứng gà không?"
"?"
"Không có gì." Hàn Diệc Hàng từ phía sau giơ tay sờ lên trán tôi, "Anh chỉ cảm thấy nhiệt độ bây giờ của em dùng rán trứng là vừa vặn."
"..."
Tôi đẩy hắn ra, ngoài mạnh trong yếu: "Vừa rồi anh nói bậy, anh nuôi em bao giờ? Đừng có nói những lời làm người ta hiểu lầm như thế nữa!"
Hắn không chút lưu tình bóp má tôi: "Bánh kem mấy năm này vào bụng chó hết rồi phải không?"
5.
Bầu không khí chậm rãi nóng lên, Ngụy Thanh hát một bài tình ca rất thâm tình, giọng hát ưu mỹ êm ái, tôi nghe xong cũng không nhịn được mà vỗ tay khen hay.
Bỗng nhiên ngọn đèn trong đại sảnh biến đổi, vang lên một khúc dương cầm rất êm dịu.
Tôi căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ là muốn tỏ tình rồi!
Hay là tôi nên dịch qua bên kia đi nhỉ, nếu không lát nữa sẽ rất xấu hổ.
"Đừng động." Hàn Diệc Hàng níu tôi lại, cắn tai tôi nói: "Che giúp anh."
Sau đó chỉ thấy hắn móc từ cái rương dưới bàn ra một bó hoa tulip được bó rất nghệ thuật, một thành viên khác nhận lấy, cẩn thận như gián điệp chạm trán nhau, sau đó đưa đến cho Ngụy Thanh từ phía sau.
Này, này phát triển thành kiểu gì đây?
Tôi không nhịn được kỳ quái nhìn Hàn Diệc Hàng, chẳng lẽ tên này là người nhận? Không phải vậy chứ!
Ngụy Thanh mỉm cười cầm microphone, đọc một bài thơ rất thâm tình, sau đó chân thành đưa mắt nhìn qua, chậm rãi đến gần, nửa quỳ xuống trước mặt ... Tôi.... Cô gái bên cạnh tôi????
"Đồng ý với tôi, được không?"
Ngụy Thanh hai tay ôm bó hoa tulip, trong mắt ngập tràn tình cảm.
Cô gái kia rất ngượng ngùng, nhưng vẫn nhận lấy hoa, nhỏ giọng nói với Ngụy Thanh: "Ôm em." Sau đó Ngụy Thanh ôm lấy cô ấy, trịnh trọng hôn lên trán cô một cái.
Trong phòng lập tức vang lên một trận tiếng hoan hô, chúc mừng vì cuối cùng hai người cũng ở bên nhau, tôi mở mắt trừng trừng nhìn hai chị gái xinh đẹp ngọt ngào ngồi dán sát bên nhau, thật lâu sau mới chậm rãi thoát ra khỏi sự khϊếp sợ.
Những chị gái xinh đẹp bây giờ đều thuộc về nhau rồi sao?
Hơn nữa, người dịu dàng lễ nghĩa như Ngụy Thanh, lại là T...
"Yêu đương thật tốt mà, anh cũng muốn yêu đương." Hàn Diệc Hàng lại dựa tới.
Tim tôi đập mạnh lên, loạn thành một vòng, rốt cuộc hắn thích Ngụy Thanh hay là không thích vậy? Chuyện này rốt cuộc là thế nào hả?
Hình như hắn nhìn ra sự mờ mịt của tôi, uể oải giải thích: "Anh và cậu ấy có giao dịch, chỉ là phụ trách giúp cậu ấy theo đuổi bạn gái mà thôi."
Má!!!
Hóa ra là thế à???
"Gạt quỷ à, hôm đó ở tiệm bánh kem anh còn mua bánh kem cho chị ấy? Còn bảo em cách xa chị ấy ra."
"Ngày nào cậu ấy cũng tới mua bánh cho bạn gái, hôm đó mua bánh cho cậu ấy là vì anh có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
Hắn liếc tôi một cái, nhéo nhéo má tôi: "Không nên hỏi quá nhiều."
"Được rồi được rồi, vậy sao anh lại không cho em đến gần chị Ngụy Thanh?"
Hắn hừ một tiếng: "Em xem dáng vẻ kia của cậu ta đi, anh dám để em đến gần cậu ta à?"
Tôi nghiêng đầu nhìn qua, Ngụy Thanh mặc một bộ váy đen ưu nhã, tóc dài như sóng, dưới ánh đèn lờ mờ càng tăng thêm mấy phần mị lực chấn động lòng người, tôi nhìn mà tim cũng rung động luôn rồi.
Giọng điệu của Hàn Diệc Hàng có chút bất mãn, xoay đầu tôi lại: "Người ta là hoa đã có chủ rồi, Kỳ Nguyễn."
"Em chỉ nhìn một chút!"
"Bên cạnh em có một đại soái ca thế này em không nhìn? Anh thấy em là được chiều quen rồi, thế nào, có cần anh in ảnh chụp của Ngụy Thanh ra dán đầy phòng em 360 độ không góc chết cho em ngắm thoải mái không hả?"
"Chuyện này cũng được đấy."
Nhìn bộ mặt thối của Hàn Diệc Hàng, tôi lại vô cùng vui vẻ.
Hóa ra Ngụy Thanh không phải là người mà hắn thích à, vậy những lời lúc trước hắn đăng làm người ta hiểu lầm ấy là thế nào? Lẽ nào đột nhiên chập mạch nên đăng linh tinh? Hay là bị điên rồi?
Tóm lại tôi có thể tiếp tục tình cảm thầm mến của mình không?
Ngụy Thanh đề nghị chơi trò nói thật hay đại mạo hiểm, tôi trước giờ vốn sợ trò này, còn chưa kịp chạy thì đã bị Hàn Diệc Hàng đè lại, hắn cười khıêυ khí©h nói với tôi: "Nếu em dám chơi, đồ ngọt trà sữa cả học kỳ này của em anh bao tất."
Tôi chỉ do dự một giây.
"Anh nói đấy nhé!"
Còn chưa đến lượt tôi, Hàn Diệc Hàng đã thua trước.
Tôi đắc ý nhìn hắn, trong mắt viết đầy mấy chữ thật lớn: Cười trên nỗi đau của người khác.
Ngụy Thanh hỏi hắn chọn nói thật lòng hay đại mạo hiểm, tôi lập tức dựng thẳng tai lên, nếu như hắn chọn nói thật, tôi có thể nhân cơ hội này hỏi xem rốt cuộc hắn có thầm mến cô gái nào không.
Kết quả con hàng này không có ý tốt liếc tôi một cái, sau đó chọn đại mạo hiểm.
Ngụy Thanh mím môi cười, đưa micro cho bạn gái của chị, chị gái kia nhìn có vẻ mỏng manh mềm yếu, có lẽ cũng chỉ đưa ra lời thách đố đơn giản thôi.
Haiz, hời cho Hàn Diệc Hàng rồi.
"Vậy thì chọn một bạn nữ hôn trong vòng 10 giây được không? Hàn Diệc Hàng, cậu dám làm không?"
Tôi thiếu chút nữa phun cả coca ra, bị sặc làm tôi ho khan.
Không phải chứ, chị gái xinh đẹp ơi, chị chơi lớn vậy sao?
Hàn Diệc Hàng nhướn mày: "Được thôi, tôi có gì mà không dám chứ?"
Ngụy Thanh cười cười: "Vậy cậu chọn đi, xem xem có bạn nữ nào bằng lòng giúp cậu không?"
Tôi trợn tròn mắt.
"Kỳ Nguyễn."
"Cái cái cái cái cái gì?"
Tôi nhìn ra được Hàn Diệc Hàng đang nhịn cười, hắn rút một tờ khăn giấy mới tinh ra kẹp giữa hai ngón tay: "Giúp anh một chút? Biết em da mặt mỏng, cách cái này được chứ?"
"Không, không giúp sẽ thế nào?"
Hàn Diệc Hàng lập tức đen mặt lại.
"Cũng chỉ uống ba lon bia mà thôi." Ngụy Thanh cười dịu dàng uyển chuyển.
"..."
Tôi nhất thời trầm mặc, cúi đầu không nói lời nào.
Hình như Hàn Diệc Hàng nhìn tôi rất lâu, sau đó dời tầm mắt, cào cào tóc: "Tiểu nha đầu da mặt mỏng, nào nào nào mang bia lên, mang bia lên đi."
Thật ra tôi muốn nói được, nhưng hắn đã mở từng lon từng lon một, ừng ực uống hết.
"Chị Ngụy Thanh, không còn sớm nữa, em về trường trước đây, các anh chị ở lại chơi vui vẻ ạ."
Vơ vội cái túi, cũng không đợi chị ấy đáp lời, tôi cúi đầu nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài, tôi cũng không biết tại sao lại muốn chạy, chỉ là cảm thấy... Trong lòng rất khó chịu.
Lúc Hàn Diệc Hàng tìm thấy tôi, tôi đang vừa đi vừa đá đá mấy cục đá trên đường, hắn giơ tay nắm chặt tay tôi, làm tôi giật nảy mình.
"Kỳ Nguyễn, anh đưa em về."
"Không cần đâu." Tôi hất tay hắn ra.
Hắn lại đuổi theo chắn trước mặt tôi: "Vừa rồi xin lỗi, anh không nên dùng loại phương thức đó để thăm dò em."
Thăm dò? Tôi có hơi mê man.
"Anh... Không phải không tôn trọng ý kiến của em, mà là anh, ừm, nói thế nào đây." Hàn Diệc Hàng bực bội vò đầu: "Em cứ luôn trốn tránh anh, còn nói chỉ xem anh như anh trai, hôm nay lại có một thằng nhóc thối đến gần em, nên anh, ừm..."
"Ít nhiều có chút nóng nảy."
Tôi hít mũi một cái, nhận lấy khăn giấy hắn đưa tới: "Ý anh là gì?"
Hàn Diệc Hàng xòe tay ra: "Chính là, anh thích em, có ý với em đó."
Tôi ngơ cả ra.
"Những lời lúc trước anh đăng là có ý gì?"
"Lời gì cơ?"
"Chính là cái trạng thái kia, anh còn đăng kèm một bức ảnh, trong đó là đôi giày thối anh đi đã mấy năm đó."
Hàn Diệc Hàng cũng ngơ ra, sau đó bỗng bật cười: "Đó là đôi giày anh đi khi lần đầu tiên gặp em, lúc trước ba anh cứ không cho anh quấy rầy em học tập, lúc em tốt nghiệp anh không nhịn được nữa nên mới đăng."
"Anh cứ nghĩ là em sẽ hiểu... Haiz, dù gì cũng 12 năm đèn sách cơ mà."
"Không phải em vì chuyện này mà không để ý đến anh đấy chứ? Em đến cả giấm của mình mà cũng ăn á? Nếu không sau này chúng mình mở xưởng giấm đi, em thấy thế nào, đảm bảo giàu to."
"Hàn Diệc Hàng! Anh có cần em khâu miệng anh lại giùm không hả! Lúc nào cũng có thể nói một đống lời thiếu đánh cả!" Tôi thật muốn tháo đôi giày size 37 của mình ra vả lên cái bộ mặt size 40 của hắn.
"Anh sai rồi anh sai rồi." Hàn Diệc Hàng cười lấy lòng, "Ba anh nói năm nay muốn anh dẫn em qua nhà chúc tết, em suy nghĩ chút đi, mẹ anh còn biết nấu giò heo mà em thích nhất nữa đó."
"..."
Vì sao người khác tỏ tình đều vừa thâm tình vừa lãng mạn, còn đến lượt tôi thì toàn là một đống lời vớ vẩn và giò heo chứ???
"Nguyễn Nguyễn, ừm..." Hiếm khi thấy vành tai Hàn Diệc Hàng đỏ bừng, "Ừm, đột nhiên nhớ ra tỏ tình phải tặng hoa, lần này anh chưa chuẩn bị tốt, có hơi hấp tấp rồi, nếu không đợi lần sau anh chuẩn bị kỹ càng rồi em đồng ý nhé."
"Không cần, anh viết giấy nợ đi."
"Hả?" Tôi cũng không biết Hàn Diệc Hàng ngốc đến mức này đấy.
"Aiya anh đần chết đi được!"
Hắn hậu tri hậu giác phản ứng kịp, mừng rỡ như điên: "Em đồng ý rồi!"
"Hừ." Tôi chắp tay sau lưng đi về phía trước, tim đập nhanh đến mức không còn phân rõ nữa, hắn đuổi theo nắm lấy tay tôi.
"Anh đưa em về ký túc xá."