Sở Hi khôi phục nhanh hơn tôi nghĩ nhiều.
Tôi năn nỉ Hứa Dịch cùng tôi đi tiễn Sở Hi xuất viện về nhà.
"Thẩm tiểu thư, từ một mức độ nào đó Sở Hi có thể tính là tình địch của em. Để bạn trai em đi gặp tình địch của em, thật sự làm người ta không hiểu nổi đấy." Hứa Dịch nghiêng mắt cười nói.
"Tốt xấu gì 3 năm này cô ấy cũng quan tâm anh có thừa..."
"Anh cũng không nhận sự quan tâm của cô ấy nha!" Hứa Dịch rất có khát vọng sống lập tức xua tay, làm ra thủ thế phủ nhận.
"Tâm ý của người ta vẫn có đó mà! Em mặc kệ, anh có đi không?"
"Anh không đi. Trừ phi em cầu xin anh." Hứa Dịch khoanh tay đắc ý cười, đột nhiên hắn như nhớ tới cái gì đó, "A~ Dao Dao, có phải em sợ đi một mình không?"
Tôi có chút chột dạ: "Em mới không có."
Nói là sợ thì nhất định là có, nhưng nhiều hơn chính là hổ thẹn. Làm một nữ phụ, không ngoan ngoãn nghe lời hệ thống lại đi thích nam chính, còn lái xe đυ.ng phải nữ chính, người ta còn rộng lượng không chấp tiểu nhân...
"Anh vốn cũng định đi tiễn cậu ấy."
Tôi còn đang đắm chìm trong hổ thẹn, Hứa Dịch vỗ đầu tôi ném ra những lời này, rồi dương dương đắc ý chạy ra ngoài.
...
Lúc đi đến trước cửa nhà Sở Hi, tôi thấy được Cố Đình Hiên. Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy hắn.
Hắn mặc một chiếc áo khoác màu xám tro, đeo kính gọng vàng nhã nhặn, thoạt nhìn rất dịu dàng nho nhã. Chúng tôi vừa xuống xe hắn liền đến đón Sở Hi xuống xe.
Lúc tôi và Hứa Dịch chuẩn bị rời đi, Sở Hi đột nhiên gọi tôi lại, nói là muốn nói riêng với tôi vài câu.
Cô ấy vuốt tóc, cười lên rất dịu dàng. Tôi đứng trước mặt cô ấy, siết chặt ống tay áo, có chút lúng túng mất tự nhiên.
"Lần trước em và Hứa Dịch nói chuyện với nhau, cậu ấy có nói cho chị biết không?" Cô ấy mở lời hỏi.
Tôi lắc đầu.
"Vậy em nói cho chị biết nha, lần trước lúc ở bệnh viện, Hứa Dịch nói cho em biết từ trước tới nay cậu ấy không hề có bất cứ tình cảm nam nữ gì với em cả, cậu ấy còn nói khi cậu ấy bất lực nhất, bơ vơ nhất, là chị cho cậu ấy một mái nhà. Lúc đó em đột nhiên nghĩ thông suốt rồi, sự chờ đợi mà em luôn tự cho là đúng, thật ra còn lâu mới sánh bằng những gì chị bỏ ra."
"Không, không có, chị biết là mấy năm nay em vẫn rất quan tâm cậu ấy."
Cô ấy cười cười với tôi, gảy gảy lọn tóc: "Nhưng sau khi nghe xong em cũng không buồn bã như tưởng tượng, có lẽ em cũng không thích cậu ấy đến vậy. Đối với em mà nói, cậu ấy tựa như viên kẹo trong tay người lớn, càng không chiếm được càng muốn có, nhưng em chưa từng nghĩ đến chuyện viên kẹo ấy có hợp khẩu vị của em hay không. Bây giờ, em đã tìm được một viên kẹo hợp khẩu vị với mình rồi."
Ánh mắt cô ấy chuyển hướng về phía Cố Đình Hiên đang cùng Hứa Dịch trêu chọc mèo. Như là tâm linh tương thông, Cố Đình Hiên cũng nhìn về phía cô ấy, dưới ánh mặt trời, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Một cuộc điện thoại gọi đến, là điện thoại của bệnh viện. Bên trong chỉ có một giọng nói lạnh lùng --
"Xin hỏi là cô Thẩm Dao phải không? Người thân của cô là bà Bùi Hữu Lăng đã qua đời lúc 10 giờ sáng nay..."
Tôi để điện thoại xuống, nhìn Sở Hi và Cố Đình Hiên nhìn nhau cười dịu dàng dưới ánh mặt trời. Trong tim như có một tảng đá lớn đập trúng, nặng nề mà bi thương.
"Chúc em tìm được hạnh phúc."
Một lúc lâu sau, tôi nói như vậy.
...
Tang lễ của Bùi Hữu Lăng chỉ có tôi và Hứa Dịch tham gia. Bà ấy cô độc một mình trên thế gian này, cái chết có thể coi như một sự giải thoát cho bà.
Tôi đặt một bó hoa hướng dương xuống trước mộ bà. Bà ấy đi rồi, nhưng hoa hướng dương mà bà trồng nở hoa rất đẹp, thậm chí là hai ngày trước những nụ hoa chưa nở đều nở rộ hết trong một đêm, cánh hoa rộng mở, như tiễn đưa bà về nhà.
"Thuận buồm xuôi gió, Bùi Hữu Lăng."
Có lẽ là thấy vẻ mặt tôi quá nghiêm trọng, dọc đường đi Hứa Dịch đều kể chuyện cười để chọc tôi cười.
Tôi nhìn lên bầu trời hỏi: "Hứa Dịch, anh nói sau này em còn có thể nhìn thấy bà ấy không?"
Hắn vỗ vỗ đầu tôi: "Không phải trước đây em từng nói, người chết đi chính là đi ra khỏi giới hạn thời gian sao, bà ấy chỉ đến một thế giới khác mà thôi. Đến cuối cùng ai rồi cũng sẽ biến thành cát bụi trong vũ trụ, có thể một ngày nào đó hai người sẽ gặp lại nhau ở một tinh cầu khác."
"Anh nói đúng, vậy anh có cảm thấy vạn sự vạn vật đều có một quỹ tích cố định không? Ý của em là, đặt mỗi người vào trong một quỹ tích riêng, dựa theo sách hướng dẫn mà đi từng bước một, anh hiểu không?" Trong đầu tôi hiện lên gương mặt của Cố Đình Hiên, không nhịn được mà đặt câu hỏi.
Sau khi đi tới thế giới này, nam chính Hứa Dịch thích một nữ phụ pháo hôi là tôi, nữ chính Sở Hi lại lựa chọn nam phụ Cố Đình Hiên. Mà Bùi Hữu Lăng, làm một tấm gương phản diện xông vào câu chuyện này, từng động lòng cũng từng hối hận. Thế giới này đã sớm biến đổi khác cốt truyện ban đầu rất nhiều, cái gì cũng thay đổi, nhưng hình như cái gì cũng không thay đổi. Cho dù không phải kết cục cố định ban đầu, nhưng mỗi người đều đi đến kết cục hài lòng rồi.
"Không thẹn với lòng là được rồi." Một lúc sau Hứa Dịch nói.
Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi. Trong khoảnh khắc ấy tôi như quay lại ngày thu của rất nhiều năm về trước, chúng tôi cũng nhìn đối phương như thế này, tay nắm tay, đi giữa một mảnh lá cây bay múa trong buổi chiều tà.
Trong hoàn cảnh hoàn toàn yên tĩnh, tôi nghe thấy đồng hồ quả lắc ở trung tâm thành phố điểm vang, xa xa truyền đến âm thanh quen thuộc lạnh lùng của hệ thống——
"Cô thắng rồi."
Tôi nở nụ cười, nhìn về phía Hứa Dịch.
"Đột nhiên cười vui vẻ vậy?"
"Không được sao? Em nghĩ đến chuyện buồn cười." Tôi đắc ý nói.
"Về cái gì? Có liên quan đến anh không, sao mà cười vui vẻ thế?"
"Không nghe thấy, không nghe thấy đồ ngốc nói chuyện ~"
"Ngốc cũng là do em nuôi lớn!"
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh trăng lặng lẽ mọc lên, hình như có sao băng hạ xuống, lại như có cát bụi tiến vào tinh cầu mới.
Em chẳng biết lúc nào có thể gặp được anh, nhưng em sẽ đợi anh ở một dòng thời gian khác, đến tinh cầu tiếp theo cùng anh không hẹn mà gặp!
(Hoàn)
Ngoại truyện ——
Sau khi Bùi Hữu Lăng qua đời, tôi đến căn nhà trước đây bà ấy ở thu dọn di vật.
Nhà của bà đã lâu lắm rồi không có người ở, trên mái nhà đã kết tơ nhện nho nhỏ, chiếc ghế gỗ giữa đình viện cũng phủ một lớp bụi mỏng, đất trong chậu hoa nhìn cạn khô, nhưng may mắn thay những cây hoa bà thích vẫn sống rất tốt, nhất là hoa Hướng Dương.
Trong phòng có rất ít đồ, trong ngăn kéo chỉ có mấy bộ váy liền áo màu sắc đơn giản và mũ len, cùng với một quyển nhật ký.
Tôi mở ra, bên trong có rất nhiều trang bị xé đi, cũng có rất nhiều chữ không nhìn rõ được. Sổ thu chi viết các khoản tiền chi tiêu hằng ngày, từ xuất hiện nhiều nhất là chán quá.
Trang cuối cùng, là câu văn bà chép lại——
"Khi đó, em còn rất trẻ, ai ai cũng nói em xinh đẹp. Bây giờ, anh đặc biệt đến để nói cho em biết, đối với anh, anh thấy bây giờ em còn đẹp hơn cả lúc còn trẻ. So sánh với diện mạo khi ấy của em, anh càng yêu gương mặt bị thời gian tàn phá của em bây giờ hơn ——
Dưới góc trái là một dòng chữ viết ngoáy bằng bút máy——
"Tạm biệt, Cố Đình Hiên."
Tạm biệt, Cố Đình Hiên.
Tạm biệt, Bùi Hữu Lăng...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương
|