"Là em cho bạn ấy, hôm qua bạn ấy buồn không phải do quả lựu hỏng mà là bởi vì bạn ấy muốn cho dì quả lựu, kết quả là quả lựu lại bị hỏng."
Dì Hoa ngây ngẩn cả người nhìn cuộc đối thoại trên màn hình, sau đó nước mắt lập tức chảy xuống, làm sao cũng không dừng được, trong lòng giống như bị thứ gì nặng nề đυ.ng vào.
Chú Hoa tưởng có chuyện gì không ổn, lúc đi tới thì thấy được tin nhắn này, anh là một người lý trí liền ôm dì Hoa vào lòng, nói, "Anh nhớ ra rồi, lúc em đón Miêu Miêu vào ngày đầu tiên đi học có nói đến chuyện đồng nghiệp phát quả lựu, em không ăn được, xem ra Miêu Miêu vẫn luôn nhớ trong lòng."
Dì Hoa lại khóc lần nữa, con gái nhỏ của cô lại cẩn thận đối xử tốt với cô từng lí từng tí như vậy.
Tình huống của tiểu Miêu Miêu vẫn luôn không khả quan, thậm chí còn có nhiều người nói với cô đứa bé đó đã lớn như vậy nhưng lại có bóng ma tâm lý, khẳng định rất khó thân thiết.
Nhưng cô vẫn luôn không thèm để ý đến cái này, nếu là con gái của cô, cô cũng không cần gì hết chỉ hi vọng đứa bé có thể sống tốt.
Rạng sáng ngày thứ hai, lúc tiểu Miêu Miêu thức dậy liền thấy con mắt vừa sưng vừa đỏ của dì, cái này bé rất quen thuộc, trước kia mỗi lần dì khóc thì đều bị như vậy.
Nhưng dì đã thật lâu không có khóc, tại sao bây giờ lại khóc, bé có chút khó chịu.
Tiểu Miêu Miêu đi sau lưng dì, mấy lần muốn mở miệng nhưng lại không biết nói như thế nào.
Lúc trước, mỗi lần mẹ của bé khóc, nếu bé hỏi mẹ thì sẽ bị đánh....
Bé không phải sợ dì đánh, dì chắc chắn sẽ không đánh bé nhưng mà.... mẹ lại đánh bé, bởi vì bị hỏi sẽ rất khó chịu....
Bé không muốn làm dì khó chịu.
Giọng nói của dì Hoa có chút khàn nhưng vẫn vui vẻ, nói chuyện với chú Hoa, "Mấy quả lựu chúng ta mua tối qua đều không thấy, trong lòng thật khó chịu...."
Tiểu Miêu Miêu lúc này mới biết được thì ra nguyên nhân làm dì Hoa khó chịu rồi còn khóc như vậy là bởi vì không thấy quả mười sáu.
Tiểu Miêu Miêu đột nhiên nhớ tới, bé còn chưa đưa quả mười sáu cho dì, cũng may tối qua không đưa, thế là bé chạy lon ton tới phòng khách, nhìn thấy quả mười sáu vẫn còn nằm trong cặp, con mắt lập tức phát sáng.
Bé nhanh chóng đưa cả hai tay vài cặp lấy quả lựu ra, sau đó ôm quả lựu lớn chạy tới nhà bếp, "Dì, dì...."
Dì Hoa quay đầu lại thì thấy con gái nhỏ đang ôm quả lựu, ánh mắt của bé sáng lấp lánh, nhưng con gái nhỏ lại có chút ngượng ngùng, đầu cúi xuống, xấu hổ nói, "Mười sáu...."
Dì Hoa lập tức ngồi xổm xuống, "Miêu Miêu cho dì sao?"
Cô nhận lấy quả lựu, sau đó nhẹ nhàng ôm bé, "Dì thật sự rất vui."
Tiểu Miêu Miêu không hiểu tại sao dì giống như lại muốn khóc, nhưng dì vui vẻ thì tốt rồi, tiểu Miêu Miêu cũng vươn tay ôm dì Hoa.
Chú Hoa đứng bên cạnh thấy một màn này: "...." Cũng may vào lúc đó anh chống đỡ tất cả áp lực, ủng hộ quyết định của vợ mình, bằng không bây giờ đi chỗ nào kiếm được một cô con gái hiếu thuận như vậy.
Hai vợ chồng vẫn luôn rất muốn có con, nhưng bởi vì nguyên nhân do thân thể nên vẫn luôn không có được, hiện tại chú Hoa ngược lại còn cảm thấy tiểu Miêu Miêu tốt hơn rất nhiều so với mấy đứa con trai của anh em mình.
Dì Hoa lột vỏ lựu ra, điểm tâm của ba người ngoài mì sợi còn có quả lựu.
Đây là lần đầu tiên tiểu Miêu Miêu ăn quả lựu, quả nhiên ăn thật ngon.
Sau khi ăn cơm xong, dì Hoa đeo cặp lên lưng cho tiểu Miêu Miêu, sau đó lại đi thay đồ một chút, chuẩn bị đưa tiểu Miêu Miêu đến trường học.
Tiểu Miêu Miêu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, chạy về phòng học bỏ thịt khô vào trong cặp.
Đến trường học, Chu Viên đã ngồi vào chỗ của mình làm bài tập, "Miêu Miêu, buổi sáng tốt lành!"
Cậu rất ít khi làm bài tập ở nhà, bởi vì.... Mẹ cậu làm ở bộ giáo dục, cực kỳ ủng hộ việc giảm bớt gánh nặng cho trẻ con, chỉ thiếu chút nữa là nói để bọn nhỏ mỗi ngày ra ngoài chơi mới gọi là tuổi thơ.
Tiểu Miêu Miêu ngồi xuống, sau đó cất cặp vào hộp bàn, bé mở cặp ra tìm cái túi chứa thịt khô, do dự một chút, sau đó bé bỗng nhớ tới hôm qua.
Tiểu Miêu Miêu không do dự nữa, lấy cái túi ra đưa cho Chu Viên bên cạnh, bé không dám nhìn vào mắt cậu chỉ dám nhỏ giọng nói, "Cái này cho cậu."
Chu Viên sửng sốt, bất ngờ nhìn thịt khô bên trong túi, "Cảm ơn Miêu Miêu."
Cậu đương nhiên nhận lấy, dù sao lát nữa hai người cũng có thể cùng ăn.
Sau khi Chu Viên nhận, tay vẫn tiếp tục cầm bút viết chữ, tay của cậu cũng bị quần áo che lại hơn phần nửa.
Hôm qua tiểu Miêu Miêu nắm tay Tinh Tinh, Tinh Tinh còn nói sau này bọn mình sẽ là bạn tốt.
Cho nên bé càng thêm chắc chắn, trước khi làm bạn đều phải nắm tay, nếu không nắm tay thì không thể tính là bạn tốt.
Bé rất muốn làm bạn tốt với Chu Viên, bởi bì cậu ấy đối xử với bé rất tốt, hơn nữa còn rất lợi hại.
Nhưng bây giờ Chu Viên đang làm bài tập, không thể quấy nhiễu cậu ấy.
Có bạn học lần lượt đi vào phòng học chào hỏi Chu Viên đồng thời cũng chào hỏi Miêu Miêu.
Miêu Miêu có chút thẹn thùng, nhưng dù sao mọi người cũng là trẻ con, bé cũng cố gắng nói thử, "Buổi sáng tốt lành."
Sau khi nói ra câu đầu tiên bé mới phát hiện thì ra cũng không khó như vậy, trong lòng Miêu Miêu rất kích động, rất vui vẻ, nhưng mà bé cũng không biết vì sao mình lại kích động vui vẻ như vậy.
Chu Viên cũng rất vui vẻ, cảm thấy tiểu Miêu Miêu tiến bộ rất lớn.
Lúc này, Đặng Phong đeo cặp chạy vào, cầm một túi bánh quy vị vani mình thích nhất đưa cho tiểu Miêu Miêu, "Cho.... Cho.... Cậu."
Tiểu Miêu Miêu sửng sốt, Đặng Phong lắp bắp nói, "Về sau... Tớ.... Tớ.... Sẽ.... Sẽ bảo vệ.... Cậu...."
Chính Đặng Phong cũng có chút thẹn thùng, nói xong còn không đợi Miêu Miêu kịp phản ứng đã nhanh chân chạy về chỗ của mình.
Tiểu Miêu Miêu chớp mắt, Chu Viên nói, "Đừng sợ, cậu ấy chỉ muốn làm bạn với cậu thôi."
Bé ừ một tiếng, sau đó nhìn xuống bàn tay trống rỗng của Chu Viên, rồi lại nhìn thấy Tinh Tinh đang nắm tay với mấy bạn gái khác.
Tiểu Miêu Miêu cẩn thận giơ tay ra muốn nắm tay Chu Viên.
Chu Viên lại cầm bút lên, còn một ít bài tập chưa làm xong.
Tiểu Miêu Miêu thu tay về, sau đó nắm hai bàn tay của mình lại đặt trong hộp bàn, chỉ cần nắm tay giống như vậy thì sẽ là bạn tốt.
Chu Viên một bên viết một bên nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của bé, trong lòng suy nghĩ, tạm thời vẫn không nên chuyển trường, đứa nhỏ ngốc nghếch này rất dễ bị người khác bắt nạt.