"Còn mình, còn mình? Lúc đó mình đang làm gì?" Một bạn gái khác hưng phấn hỏi.
"Lúc đó cậu đặc biệt thích hát cho bọn mình nghe, nhưng người lớn lại nghe không hiểu, đều cho là cậu đang khóc." Bé gái này không nói nhiều về chuyện hồi nhỏ của mình nên Chu Viên đành nói thẳng, trên cơ bản thì trẻ con đều thích khóc.
Chu Viên lại nói thêm mấy người, bọn trẻ ngây thơ này vốn cảm thấy Chu Viên khẳng định đang lừa bọn chúng nhưng bây giờ cũng bắt đầu tin tưởng, bởi vì Chu Viên thật sự biết tất cả mọi chuyện của chúng khi còn bé!
Chu Viên nói tiếp, "Chúng ta lúc trước đều là bạn rất rất tốt, về sau chúng ta bị người xấu phát hiện, mọi người liền chạy ngay nhưng vì chân quá ngắn, chạy không nhanh nên Miêu Miêu mới đi ngăn cản người xấu lại, kết quả cậu ấy bị người xấu bắt lấy, hiện tại mới được gặp lại chúng ta."
Tiểu Miêu Miêu nghe Chu Viên nói chuyện, bé không nhớ rõ chuyện lúc một hai tuổi nhưng bé lại nhớ kỹ chuyện lúc sau, thì ra lúc đó bé thật sự bị bắt lại.
Nhóm học sinh tiểu học trở nên hưng phấn, hỏi thăm không ngừng, có hỏi Chu Viên cũng có hỏi tiểu Miêu Miêu.
"Mẹ mình nói từ nhỏ mình đã ngốc nghếch, là thật sao?"
Chu Viên trả lời lần lượt, "Không, lúc trước cậu không có ưu điểm khác, chỉ là quá thông minh, là người thông minh nhất trong chúng ta, vì để không bị người lớn phát hiện cậu mới cố ý giả bộ như rất ngốc nghếch."
"Là thông minh giống như cậu vậy sao?" Tất cả bọn trẻ đều biết Chu Viên là bạn nhỏ thông minh nhất lớp.
"Còn thông minh hơn mình." Chu Viên nói, "Bởi vì mình biểu hiện không quá lộ liễu nên mới thoát được một kiếp."
"Vậy.... Mình.... Mình.... Lúc trước.... Có cà lăm không?" Bạn Đặng Phong có hơi cà lăm trong lớp cẩn thận hỏi.
"Đương nhiên là không, lúc trước cậu là người nói chuyện nhanh nhất trong chúng ta, nhưng về sau bị người xấu phát hiện nên mới biến thành như vậy." Chu Viên nói.
Tiểu Miêu Miêu bị bầu không khí này lây nhiễm, cũng nhỏ giọng hỏi, "Vậy tớ.... Tớ thì sao?"
"Cậu lúc truớc rất thích bảo vệ bọn mình, là người đáng yêu nhất."
Mặt tiểu Miêu Miêu ửng hồng, trong lòng tràn đầy cảm giác khó tả.
Chuông vào học vang lên, Chu Viên nói, "Mọi người về lại chỗ ngồi của mình đi, nếu rảnh thì mình sẽ nói chuyện lúc trước tiếp."
Những bạn học khác lưu luyến không rời đi về chỗ của mình, giáo viên số học rất nhanh đi đến.
Tiểu Miêu Miêu vừa rồi quá chăm chú lắng nghe nên không để ý tới, mà bây giờ lên lớp bé mới nhớ ra, vừa rồi bé muốn đi vệ sinh....
Tiểu Miêu Miêu ngồi trên ghế, có hơi đứng ngồi không yên, nhịn không được nhì giáo viên.
Dì nói nếu như trong lớp mà muốn đi vệ sinh thì phải giơ tay xin phép, lúc trước cũng có bạn học giơ tay xin phép rồi.
Chu Viên rất nhanh liền phát hiện tiểu Miêu Miêu đang bất an, rất nhanh phản ứng kịp.
Cậu giơ tay.
"Bạn Chu Viên, em sao vậy?"
"Thái Tinh và Hoa Miêu Miêu muốn đi nhà vệ sinh." Chu Viên mở miệng nói ra.
"Hai em đi đi." Giáo viên số học nhìn hai bé gái cười nói.
Thái Tinh vốn dĩ muốn đi vệ sinh nhưng bé ngại xin nghỉ, bây giờ nghe thấy Chu Viên nói vậy bé lập tức đứng lên, kéo tay Miêu Miêu đi ra ngoài.
Bởi vì Chu Viên thường xuyên giúp đỡ bạn học trong lớp, nên cũng không có ai cười nhạo hai người bọn họ không tự mình xin phép
Tan học buổi chiều, các bạn học đều vô cùng vui vẻ, bao gồm cả tiểu Miêu Miêu.
Hôm nay bé đã kết bạn còn biết được chuyện lúc nhỏ, còn mang về quả mười sáu cho dì!
Tiểu Miêu Miêu vừa về tới nhà liền để cặp vẫn luôn đeo trên lưng xuống, chuẩn bị lấy quả mười sáu ra cho dì.
Nhưng mà bé vừa để cặp xuống thì trước mặt liền xuất hiện một quả mười sáu, dì cầm quả mười sáu nói, "Miêu Miêu, nhìn xem hôm nay dì mua cái gì nè ~ bên trong chính là hạt lựu hôm qua con ăn đó."
Hôm nay dì Hoa mua lựu về, nhớ đến quả lựu hỏng ngày hôm qua còn có tiểu Miêu Miêu buồn bã nên mới mua nhiều thêm chút.
Tiểu Miêu Miêu sửng sốt, hiện tại dì đã có quả mười sáu, vậy mình có nên cho dì quả mười sáu của mình không?
Lúc viết xong bài tập buổi tối, tiểu Miêu Miêu lại ngủ thϊếp đi, dì gấp bài tập lại rồi cất vào trong cặp.
Sau đó cô liền thấy một quả lựu lớn nằm trong cặp, dì Hoa sửng sốt sau đó xác định được quả lựu này không phải ở trong nhà. Cô nhanh chóng gửi Wechat cho cô Lý.
Một bên khác cô Lý còn đang trò chuyện với một phụ huynh học sinh, chuyện là thế này, trước cơm tối cô Lý bỗng nhận được tin Wechat của một vị phụ huynh, [Cô Lý, tôi nghe đứa nhỏ nói, lớp học của nó có một bạn tên là Hoa Miêu Miêu, trên tay bé có rất nhiều vết thương.]
Thì ra bạn học có hơi cà lăm kia về nhà lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, nên chém đinh chặt sắt nói với mẹ, khi còn nhỏ mình không cà lăm.
Ba mẹ bé cảm thấy kỳ quái, khi còn nhỏ thì sao cà lăm được? Chẳng lẽ mỗi lần khóc còn phải dừng lại?
Đương nhiên họ không có nói như vậy mà là ôn nhu hỏi thăm vì sao đứa nhỏ lại nói như vậy, Đặng Phong đây phải là đối thủ của ba mẹ mình, rất nhanh liền nói ra hết mấy chuyện mà Chu Viên đã nói, hai người lớn lại chú ý đến trên tay của bạn học tên Miêu Miêu mà con trai kể có rất nhiều vết sẹo giống sâu róm hơn....
Thế là mẹ Đặng không yên lòng, vội hỏi chủ nhiệm một chút, cô cũng có con, nghĩ đến nhiều đứa trẻ không chênh lệch bao nhiêu với con của mình bị bạo lực gia đình trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Sau khi biết chân tướng cô Lý liền nói mọi chuyện cho phụ huynh của Đặng Phong.
Thế là lúc Đặng Phong ngủ liền nghe thấy ba mẹ mình vô cùng nghiêm túc nói, "Có một số chuyện nếu con đã biết, vậy ba mẹ sẽ nói hết cho con."
"Những chuyện này không nói cho con ngày từ đầu là để bảo vệ con, thật ra lúc trước ngoài tiểu Miêu Miêu bị bắt ra thì còn có con, mấy người xấu đó quá sợ hãi năng lực của con, muốn biến con thành người câm điếc, bọn họ cho rằng chỉ cần con không nói được thì sẽ không uy hϊếp được bọn họ, nhưng con quá lợi hại, cho dù bị vậy vẫn có thể nói chuyện như cũ."
"Con nhớ đối xử với Miêu Miêu tốt một chút, Chính bạn ấy là người đã nói cho ba mẹ biết, để ba mẹ có thời gian giành được con từ trong tay người xấu về."
Đặng Phong mở to hai mắt, dùng sức gật đầu.
Mà cùng lúc đó, dì Hoa đang hỏi cô Lý trường học có phải phát quả lựu mang về không.
Đương nhiên không có phát, cô Lý lại đi hỏi Chu Viên, cô thật sự là càng ngày càng thích đứa bé này, sao lại thông minh như vậy!
Chu Viên trả lời, [Là em cho bạn ấy, hôm qua bạn ấy buồn không phải do quả lựu hỏng mà là bởi vì bạn ấy muốn cho dì quả lựu, kết quả là quả lựu bị hỏng.]
Lúc cô Lý nhìn thấy, có chút không hiểu sao lại cảm động, cô chụp lại đoạn này gửi cho dì Hoa.