Tiểu Miêu Miêu nghĩ thầm trong lòng, nếu có thịt khô ở đây thì tốt rồi, có thể chia cho cậu ấy ăn. Quả lựu Chu Viên cho có hơi lớn, tiểu Miêu Miêu phải cầm bằng hai tay, đây là quà cậu ấy cho mình để làm bạn nên mình nhất định phải nhận.
Chu Viên thấy bé ngẩn người lại nhớ tới một vụ án từng xem, một cô bé bị nhốt trong l*иg hơn sáu năm nên tất nhiên cũng hiểu được tại sao phản ứng của bé có hơi chậm, cậu cũng không nóng nảy, chỉ nói, "Lát nữa muốn ăn thì nói với mình, mình lột vỏ giúp cậu, lột sớm sẽ hư mất."
Tiểu Miêu Miêu chớp mắt.
Chu Viên kiên nhẫn giải thích rõ ràng hơn một chút, "Bên trong quả này có hạt lựu chúng ta mới ăn hôm qua, nếu lột ra quá lâu thì sẽ bị hư."
Lần này tiểu Miêu Miêu đã nghe hiểu, vân vê ngón tay, bé muốn giữ lại cho dì, dì nói loại quả mười sáu này phải trồng rất lâu mới ăn được, bé lấy dũng khí, "Tớ muốn mang quả thập lục này về."
Nhưng lại cảm thấy không tốt lắm, chính bé cũng không hiểu được đến cùng là không tốt chỗ nào, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy nó không tốt, đây là đồ của bạn, bé đành phải cúi đầu nói nhỏ, "Ngày mai tớ.... Mang thịt khô cho cậu, ăn rất ngon... toàn bộ đều cho cậu...."
Bởi vì Miêu Miêu cúi đầu nên Chu Viên chỉ thấy được đỉnh đầu của bé, mỗi lần nói chuyện cùng cậu đứa bé này đều rất xấu hổ.
Chu Viên sửng sốt, nhớ tới giữa trưa hôm qua bé cũng mang về liền cảm thấy có chút kỳ quái, trẻ con không phải thấy cái gì là đều sẽ ăn ngay sao, sao còn lấy đem về?
Cậu hỏi, "Cậu mang về làm gì?"
Tiểu Miêu Miêu nhỏ giọng thầm thì, "Dì muốn ăn quả mười sáu, tớ muốn cho dì ăn."
Chu Viên ngây ngẩn cả người, cho nên hôm qua bé lén giấu quả lựu trong buổi trưa hôm qua đi, sau đó mang về là muốn mang cho dì của mình, kết quả phát hiện đã hỏng nên sau đó mới buồn như vậy?
Tâm tình của Chu Viên vô cùng phức tạp, nhịn không được xoa đầu bé, "Ừ, mang về, tiểu Miêu Miêu mang về đi."
Tiểu Miêu Miêu vô cùng cao hứng, bỏ quả mười sáu vào trong cặp.
Lúc này mấy bạn nhỏ tay trong tay đi đến, vừa đi vừa nói đủ thứ chuyện, giống hệt như hôm qua.
Tiểu Miêu Miêu nhìn tay của các bạn, các bạn đó khẳng định là bạn thân thiết. Bé nhận đồ ăn của Chu Viên nên bây giờ bé cũng là bạn của Chu Viên.
Tiểu Miêu Miêu quay đầu lại, nhìn tay đang làm bài tập của Chu Viên, tay cậu cầm bút viết rất nhanh.
Chu Viên đương nhiên phải viết nhanh lên bởi vì phải vào lớp rồi.
Tiểu Miêu Miêu suy nghĩ, qua ngày mai, ngày mai bé sẽ cho cậu thịt khô sau đó sẽ nắm tay cậu ấy.
Chu Viên làm xong bài tập thì phát hiện tiểu Miêu Miêu thỉnh thoảng lại nhìn tay của cậu, Chu Viên cũng nhìn tay mình một chút, không có gì đặc biệt.
Sau đó cậu bỗng nhớ tới tay của Miêu Miêu, liền chú ý tới hôm nay bé lại mặc áo tay dài thiết kế viền lá sen, thiết kế rất tốt, che lại hơn phân nửa tay nhỏ, nên không nhìn thấy những vết sẹo giật mình kia.
Tiểu Miêu Miêu để ý tay của cậu là bởi vì trên tay bé có rất nhiều vết sẹo nhỉ, thế là Chu Viên cũng kéo một phần ống tay áo xuống, che hơn phân nửa trông giống hệt bé.
Tiểu Miêu Miêu thu hồi ánh mắt, bạn ngồi cùng bàn có phải không muốn nắm tay bé không.
Lúc tiết thứ hai kết thúc, tiểu Miêu Miêu đi vệ sinh trở về thì đúng lúc bạn gái ngồi sau cũng đi vệ sinh nên giữ bé lại, "Bạn tên là Miêu Miêu đúng không, mình tên Tinh Tinh, chúng ta cùng đi vệ sinh đi."
Bé gái vừa nói vừa nắm tay Miêu Miêu, tiểu Miêu Miêu sửng sốt, bé có phải đã kết bạn được rồi không?
Bé gái tên Tinh Tinh có gương mặt tròn trịa, khi cười lên con mắt cong cong, lúc nắm chặt tay Miêu Miêu bé gái cảm thấy có chút không đúng, bị dọa đến kêu lên, "Có sâu!"
Tiểu Miêu Miêu cũng giật nảy mình, kéo tay áo, "Không có đâu."
Vừa rồi mấy bạn nhỏ đều nhìn qua nên tất nhiên cũng lập tức thấy trên mu bàn tay của Miêu Miêu đều giăng đầy vết sẹo. Bọn trẻ lập tức đều ngây dại.
Chu Viên đứng lên, kéo tay áo xuống, trẻ con không có EQ, có cái gì liền nói cái đó, Chu Viên sợ chúng nói lung tung sẽ tổn thương đến tiểu Miêu Miêu.
Mặt cậu hung dữ, nhỏ giọng nói, "Nhanh như vậy đã bị các cậu phát hiện!"
"Tay của bạn ấy bị sao vậy?" Tinh Tinh cảm thấy trên tay vẫn còn lưu lại xúc cảm này, nhịn không được hỏi lại.
Chu Viên xoa đầu Miêu Miêu trấn an, "Các cậu quả nhiên đều quên, vào năm năm trước, mỗi người chúng ta đều từ một thế giới khác đi vào thế giới này."
Trong lớp xảy ra chuyện nên các bạn học khác đều tụ tập lại, hai mươi mấy học sinh tiểu học tập trung ở chỗ này làm tiểu Miêu Miêu có chút sợ hãi.
"Năm năm trước?"
Có người tính toán, "Chu Chu, năm năm trước mình mới hai tuổi."
"Có năm năm trước sao?"
Chu Viên nhỏ giọng nói, "Một người đi đóng cửa lại, không thể để cho những người khác biết chuyện này, các cậu thử nghĩ tại sao chúng ta có thể học chung lớp đi, chính là do chuyện năm năm trước."
Có bạn nam nhanh chân đóng cửa phòng học lại.
"Lúc chúng ta mới tới thế giới này, mỗi người đều như nhau, không chỉ có thế, chúng ta còn có thể trò chuyện với nhau." Chu Viên nghiêm túc nói.
Lúc này có một bạn nam lên tiếng, "Là giả, mình đã xem TV rồi."
Chu Viên nhìn sang, "Tiểu Cương, cậu còn nhớ chuyện lúc cậu hai tuổi đã rớt từ lầu hai xuống không? Lúc đó chúng ta đang trò chuyện, cậu không chú ý bên ngoài nên mới rơi xuống."
Chu Viên lại nhìn một bạn học khác, "Lúc ấy cậu cũng ở đó, nhưng mà cậu đang nằm trên lưng con chó nhà mình, còn coi nó như ngựa để cưỡi."
Bạn Tiểu Cương ngây ngẩn cả người, mẹ nó cũng đã nói khi còn bé mạng nó đặc biệt lớn, không biết làm sao lại leo ra khỏi lưới bảo vệ ở lầu hai, sau đó té xuống, cũng may phía dưới là thảm cỏ, cho nên chỉ bị bị thương ở tai, "Sao cậu biết...."
Một bạn học khác nói, "Mẹ mình cũng thường xuyên nói nhà mình rất thích dắt mình tập đi...."
Lập tức có bạn học phản ứng nhanh hỏi, "Chu Chu, lúc đó mình đang làm gì?"
Chu Viên nhìn bạn học, sau đó nhớ lại, "Lúc đó cậu thích cắn dép lê của ba cậu, mấy người chúng ta khuyên cậu rất lâu mà cậu cũng không nghe."
~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
PS: IQ và EQ của nam chính nháy mắt có thể hạ gục người lớn, văn án tôi cũng đã nói, trí thông minh cao tới 180, xác thật là thiên tài, đừng dùng tiêu chuẩn của trẻ con bình thường để yêu cầu cậu ấy.