Chu Viên không có hoa hồng, bởi vì bông hoa có được bằng cách đơn giản nhất là lúc ăn trưa phải ăn hết thức ăn, cơm trưa gồm có một món chay, một món mặn thêm một chén canh nhỏ, còn có một dĩa trái cây.
Thức ăn chay thường là bắp cải xào hoặc là cải bó xôi, món mặn là thịt gà hoặc là thịt thỏ xào, còn trái cây thì mỗi ngày đều thay đổi.
Chu Viên rất kén ăn, trong thịt có một chút mỡ cũng không ăn, cải ngọt hơi già cũng không ăn, cải bó xôi cũng không ăn, cũng may là cậu còn ăn trái cây.
Cho nên mỗi lần ăn trưa cậu đều sẽ còn thừa lại một ít. Vì thế cậu cũng chưa từng có mấy bông hoa hồng này, có thể nói là vô cùng có cá tính.
Mà việc cùng các bạn nhỏ khác giơ tay trả lời câu hỏi càng làm khó cậu, dù sao những câu hỏi như một cộng một bằng mấy này đối với cậu thật sự là không làm cậu vực dậy nổi tinh thần để giành trả lời cùng các bạn nhỏ khác.
Miêu Miêu nhìn hoa hồng một hồi rồi lại nhìn lên ba chữ Chu Nhất Minh tiêu sái bên trên tên của Chu Viên. Bé mím môi lại, ba của cậu ấy không giúp cậu ấy ký tên sao?
Miêu Miêu không nói rõ được ý nghĩa trong đó nhưng bé rất nhạy cảm cảm thấy rằng đây là chuyện không tốt.
Các bạn nhỏ khác rất nhanh cũng vào lớp, nhao nhao chào hỏi với Chu Viên, Miêu Miêu cũng chào hỏi với bọn họ, "Chào buổi sáng."
Chu Viên ở bên cạnh nhìn, lúc này cậu mới ý thức được Miêu Miêu đã tiến bộ rất lớn, phải biết rằng lúc vừa mới tới, bé nói chuyện với cậu giọng nói còn có chút run rẩy, bây giờ đã có thể chủ động chào hỏi với những bạn học khác.
Tới tiết số học, Miêu Miêu đã có kinh nghiệm nên bé lại lần nữa giành được quyền trả lời câu hỏi.
Lần này giáo viên số học đã nhớ ký bé, "Bạn Miêu Miêu lại được thêm một bông hoa hồng nữa."
Thầy vừa nói vừa dán bông hoa hồng lên cho bé.
Miêu Miêu thấy đằng sau tên của mình đã có ba bông hoa hồng nhưng đằng sau tên của Chu Viên vẫn trống không. Bé thật sự rất muốn đi lên lấy bông hoa hồng đằng sau tên mình xuống, sau đó dán lên đằng sau tên của Chu Viên.
Chu Viên đang ngồi đọc sách cảm thấy có chút kỳ quái, tần suất nhìn cậu của bạn ngồi cùng bàn hôm nay hình như hơi cao, thỉnh thoảng lại cứ nhìn qua.
Giơ tay trả lời câu hỏi cũng nhìn cậu.
Sau khi trả lời câu hỏi xong ngồi xuống cũng nhìn cậu.
Làm bài tập được một lát cũng nhìn cậu.
Chu Viên siêu thông minh cuối cùng cũng tìm được lý do, chẳng lẽ Miêu Miêu muốn hút thêm một chút sức mạnh từ mình?
Chắc là trong mắt Miêu Miêu cậu giống như tấm gương cho bé noi theo nhỉ.
Chu Viên đắc ý, đứng thẳng lưng, mang khẩu trang tiếp tục đọc sách, sách cậu đang đọc tên là trộm được từ thư phòng của ba mình, mẹ cậu nghiêm cấm cậu đọc loại sách như này, cảm thấy cậu vừa xem không hiểu mà còn có loại cảm giác trẻ con giả dạng thành người lớn, mất đi vui vẻ vốn có của trẻ con.
Nhưng Chu Viên cảm thấy bởi vì đọc không hiểu nên toàn bộ quá trình tìm hiểu được mới có ý nghĩa, dù sao những đứa bé này cũng không phải là từng bước học tập kiến thức lại từng bước biến kiến thức mình không hiểu thành một phần của mình sao? Cậu chỉ là đem "Cộng trừ nhân chia, ngữ pháp ghép vần" thay thế thành kiến thức hơi có chiều sâu một chút, cũng không có mất đi vui vẻ khi học tập của trẻ con.
Chu Viên cảm thấy mình hoàn toàn có thể làm tấm gương cho Miêu Miêu. Thế là sống lưng cậu càng ưỡn thẳng hơn.
Bạn ngồi cùng bàn muốn nhìn thì cứ nhìn đi, cậu nguyện ý tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho bé.
Tiết thể dục cũng có thưởng hoa hồng, mặc dù Miêu Miêu không còn sợ thầy thể dục nữa nhưng bé chưa từng có được hoa hồng của tiết này.
Bởi vì muốn có được hoa hồng của tiết thể dục là cần phải đứng trước mọi người tập, bây giờ bọn trẻ đang tập bài thể dục theo đài dành cho học sinh tiểu học.
Chu Viên càng thêm không có tinh thần, đối với chuyện đi lên trước tập bài tập thể dục dành cho học sinh tiểu học giống như khỉ nhảy này thật sự là.... Không có một chút hứng thú.
Mặc dù thật ra cậu đã nhớ ký hết toàn bộ động tác thể dục.
Miêu Miêu có hơi thấp so với đám trẻ con này, nên bé phải đứng đầu hàng bên phải, bên cạnh chính là Tinh Tinh.
Tinh Tinh là người nói nhiều, từ lúc bắt đầu xếp hàng luôn không ngừng nói chuyện với Miêu Miêu.
"Miêu Miêu, mẹ mình nói cuối tuần này sẽ đi tắm suối nước nóng, cậu đã từng đi suối nước nóng chưa?" Tinh Tinh nói.
Miêu Miêu có chút thắc mắc, "Suối nước nóng là cái gì?"
"Suối nước nóng là một cái nồi lớn, rất rất lớn, bên trong chứa đầy nước, sau đó chúng ta sẽ đứng bên trong, có rất nhiều người nhóm lửa ở phía dưới thiêu chúng ta nóng hầm hập."
Lúc xếp hàng trong tiết thể dục đều là xếp từ thấp đến cao, nam nữ tách ra.
Cho nên Chu Viên cùng Miêu Miêu xếp thành một đường chéo, cậu chỉ thấy hai bé gái đang xì xào bàn tán nhưng lại không nghe được hai người đang nói gì.
Thầy thể dục nhìn thấy bèn nói với Tinh Tinh, "Không được nói chuyện riêng, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu tập thể dục. Có bạn nào nguyện ý lên hàng đầu tiên tập không? Tập thì sẽ có hoa hồng nha!"
Miêu Miêu nắm chặt tay, bé muốn giơ tay cũng muốn lấy bông hoa hồng này. Nếu như lấy được bông hoa này thì bé sẽ có bốn bông, nếu có bốn bông thì về sau bé có thể lén chia hai bông cho Chu Viên.
Bước lên trước tập thể dục và trả lời câu hỏi trên lớp là hai chuyện không giống nhau, bởi vì trả lời câu hỏi chỉ cần đứng tại chỗ, còn tập thể dục thì phải đứng trước mặt mọi người tập.
Quan trọng nhất chính là, hiện tại mọi người đều chưa thuộc hết toàn bộ động tác, nếu đi lên mà tập chẳng ra gì thì bạn học phía sau sẽ dễ dàng bị chọc cười.
Cho nên bạn nhỏ muốn đi lên rất ít, ngay cả Miêu Miêu cũng do dự một hồi.
Giáo viên thể dục thấy không có người giơ tay nên hỏi lại lần nữa, "Có bạn học nào nguyện ý lên phía trước tập thể dục không?"
Miêu Miêu nghe được thầy có một chút ủy khuất, bởi vì nhiều bạn học như vậy nhưng lại không có ai nguyện ý, cũng không có ai phối hợp với thầy.
Bé nghĩ, nếu mình là giáo viên thể dục khẳng định sẽ rất khổ sở.
Thế là Miêu Miêu giơ tay lên.
"Bạn Hoa Miêu Miêu giơ tay rồi. Em làm không tốt cũng không sao, có dũng khí đứng lên đã là rất tuyệt rồi." Giáo viên thể dục rõ ràng không biết rõ mấy câu súp gà lắm nhưng vẫn cố gắng khích lệ.
Bắp chân Miêu Miêu đều run rẩy nhưng bé vẫn sải bước đi lên, trái tim nhảy bịch bịch không ngừng.
Ánh mắt bé rất nhanh liền khóa chặt Chu Viên, trong nội tâm tràn đầy nghĩa khí, nhất định phải chia cho Chu Viên hai bông hoa hồng.
Chu Viên thấy Miêu Miêu nhìn qua, sau đó giống như buông lỏng một chút, trong lòng cậu rất đắc ý, quả nhiên cậu chính là tấm gương của bạn ngồi cùng bàn.
~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Viên, một bông hoa hồng cũng không có còn dám đắc ý cảm thấy mình là tấm gương của bạn nhỏ ngồi cùng bàn có được ba bông hoa hồng.