Dì Hoa vốn cho rằng Miêu Miêu bị ngã đau, kết quả không nghĩ tới câu đầu tiên bé nói ra lại là máy tính bảng bị bể màn hình. Thấy Miêu Miêu khóc vì máy tính bảng bị bể, dì Hoa vừa đau lòng vừa buồn cười, "Máy tính bảng không sao đâu Miêu Miêu, lát nữa dì sẽ sửa, để dì xem Miêu Miêu có bị thương chỗ nào không?"
Cô vừa nói vừa lau nước mắt cho Miêu Miêu, sau đó đặt máy tính bảng qua một bên kiểm tra lòng bàn tay và đầu gối một chút, đầu gối hơi đỏ nhưng cũng may không có rách da, cô bế Miêu Miêu lên, "Dì bôi thuốc cho Miêu Miêu nhé, bôi chút thuốc sẽ nhanh lành."
Nói xong cô ôm Miêu Miêu đến căn phòng cách vách, trong nhà có tủ thuốc chuyên dụng.
"Miêu Miêu có đau không?"
"Dạ không đau." Miêu Miêu thút thít nói, thật ra chân vẫn còn đau giống như bị kim đâm nhưng không phải vì té mà là do vừa rồi bé ngồi xổm ở ngoài nên mới thành ra như vậy.
Bé tưởng rằng chân mình hỏng rồi, sẽ không thể đi được nhưng bé lại không dám nói với dì Hoa, sợ dì sẽ buồn, nước mắt Miêu Miêu bắt đầu rơi xuống.
Dì Hoa nhìn thấy cực kỳ đau lòng, liền thổi lên đầu gối hồng hồng của bé, "Rất nhanh sẽ tốt lên nè, Miêu Miêu không khóc, lát nữa chúng ta lót thêm tấm thảm ở chỗ đó vậy thì Miêu Miêu sẽ không bị ngã nữa."
Bây giờ nghe thấy giọng nói của dì Miêu Miêu càng thêm khó chịu, bé cố gắng để bản thân không khóc, khuôn mặt nhỏ kìm nén đến hồng hồng, có chút không thở nổi.
Dì Hoa xoa mặt, vuốt lưng cho bé, "Có phải Miêu Miêu còn chỗ nào đau không? Miêu Miêu đừng dọa dì."
"Chân con.... Chân.... Hỏng...." Miêu Miêu nấc cụt.
"Đừng sợ, chúng ta đi bệnh viện." Dì Hoa vội vàng nói.
Lúc này, ngoài cửa vừa vặn truyền đến âm thanh của chìa khóa, ngay sau đó cửa mở ra, giọng nói của chú Hoa truyền đến, "Sao vậy?"
Sau đó anh nhìn thấy có hai gương mặt nước mắt rơi đầy nhìn qua, giọng nói của dì Hoa mang theo tiếng khóc nức nở, "Chân của Miêu Miêu bị hỏng...."
Chú Hoa vừa đau lòng vừa sốt ruột, giày cũng không cởi đã nhanh chóng chạy tới, ngồi xổm bên cạnh hai mẹ con đang khóc nức nở, "Để anh nhìn một chút."
Anh bóp hai lần.
Sau đó nhìn Miêu Miêu, "Miêu Miêu đau chỗ này sao?"
Miêu Miêu ngừng lại, ".... Không đau...." Vừa rồi rất đau, toàn bộ chân cũng không thể cử động được.
Miêu Miêu rụt người lại, không dám nói tiếp, bé sợ bị mắng là nói dối gạt người lớn....
Vẻ mặt chú Hoa vẫn rất nghiêm túc, "Vừa rồi con đau như thế nào? Đau ở chỗ nào?"
Miêu Miêu nhỏ giọng nói, "Có kim châm.... Bên trong có kim châm...."
Chú Hoa sửng sốt, sau đó bật cười. "Vừa rồi con ngồi xổm trên đất rất lâu đúng không? Sau đó đứng lên thì bị như vậy đúng không?"
Miêu Miêu gật đầu.
Dì Hoa vội vàng hỏi, "Có phải là di chứng trước kia lưu lại hay không?"
"Chỉ là ngồi xổm lâu bị tê chân thôi."
Dì Hoa thở phào một hơi, hôn lên trán Miêu Miêu, "Không sao, không sao."
Miêu Miêu thế mới biết thì ra do mình hiểu sai, chân bé không bị sao hết là do bé hiểu sai, nhưng chỉ hiểu sai thôi thì không sao nhưng bé còn làm bể máy tính bảng của dì, làm hại dì khóc, cảm giác áy náy to lớn nhanh chóng bóp chặt trái tim nhỏ bé.
Không phải sợ hãi mà là một loại cảm xúc càng khiến cho người khác không bình tĩnh được, rất bối rối.
Dì Hoa bế bé lên, cho là bé còn sợ hãi chuyện cái chân, "Không sao, chú rất lợi hại, chú nói không sao thì khẳng định sẽ không sao."
Miêu Miêu ừ một tiếng, chú Hoa bên cạnh vui vẻ, "Vừa rồi hai người giống hệt nhau, lúc anh đi vào nên chụp một tấm hình làm kỉ niệm."
Hai người đều khóc nức nở, kết quả lại bởi vì chân bị tê, bọn họ vừa đau lòng vừa buồn cười.
Dì Hoa ôm Miêu Miêu, xoa đầu nhỏ của bé, nghiêm túc nói, "Không được cười em và Miêu Miêu, vốn dĩ rất đáng sợ đấy."
Miêu Miêu không dám nói chuyện, cũng không dám nhìn chú và dì.
Bởi vì chuyện này nên dì Hoa hoàn toàn quên mất chuyện máy tính bảng bị bể màn hình. Trong nhà dùng máy tính và điện thoại tương đối nhiều, cô còn có máy tính bảng chuyên dụng khác để vẽ bản thiết kế nên máy tính bảng bình thường dùng rất ít.
Nhưng Miêu Miêu một chút cũng không quên, lúc đi ngủ trong nội tâm bé vẫn luôn nghĩ đến chuyện này.
Sau đó bé nhớ đến Chu Viên được mọi người khen là thông minh nhất. Miêu Miêu nhớ Chu Viên cái gì cũng hiểu hơn nữa còn biết tất cả mọi chuyện, nhất định cậu ấy sẽ biết làm sao để sửa cái bảng này.
Buổi sáng thứ hai đi học, Miêu Miêu đeo cặp sách đến trường học, bé lén đặt thịt khô cùng sữa chua dì cho vào trong ngăn bàn của Chu Viên.
Chu Viên vừa đến trường học liền thấy bạn ngồi cùng bàn mặt mày ủ ê, hôm nay bé đặc biệt đến sớm, Chu Viên còn nhớ rõ đầu tuần bé còn đang nghiên cứu chuyện về 'Mẹ'.
Cậu đi tới, "Chào buổi sáng Miêu Miêu."
Miêu Miêu nhìn cậu, "Chào buổi sáng Chu Viên."
Chu Viên đặt cặp sách trong ngăn bàn, sau đó nhìn bé, "Hôm nay Miêu Miêu có chuyện gì buồn sao?"
Nhìn mặt mày bé rất ủ ê.
Miêu Miêu bỗng nhiên ngẩng đầu, Chu Viên đúng là người thông minh nhất thế giới, bé còn chưa nói ra cậu ấy đã biết.
Mặc dù Miêu Miêu có chút thẹn thùng nhưng trong lòng bé vẫn nghĩ rất rõ ràng, bé muốn làm chút gì đó cho dì, tâm tư muốn đền bù của bé càng thêm mãnh liệt, bé lấy máy tính bảng trong cặp ra, nhỏ giọng nói, "Cái này.... Hỏng rồi...."
Chu Viên chỉ coi là bé không cẩn thận làm hư, không dám nói cho người lớn, cậu cầm lên nhìn một chút trong lòng hiểu rõ, mặc dù chú và dì của bé đối xử với bé rất tốt nhưng Miêu Miêu vẫn bị một ít chuyện trước kia ảnh hưởng, Chu Viên mở miệng an ủi, "Không sao, chỉ là hỏng màn hình mà thôi có thể sửa được."
Miêu Miêu mở to hai mắt nhìn Chu Viên, "Thật sao? Tớ có thể sửa được sao?" Bé nghĩ bản thân cũng có thể sửa được.
Chu Viên bị đôi mắt trong veo như nước này làm cho sững sờ, "Chuyện này chắc mình mới sửa được. Ngày mai là cậu có thể lấy."
Lúc học Chu Viên phát hiện Miêu Miêu luôn cẩn thận từng li từng tí nhìn cậu....
Chu Viên cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ Miêu Miêu sợ cậu cầm máy tính bảng chạy sao?
Chu Viên vẫn rất thông cảm cho tâm tư của một đứa trẻ, trong lòng cậu thầm nghĩ, giữa trưa đi sửa cũng được, như vậy buổi chiều là Miêu Miêu có thể mang về.
Miêu Miêu giơ tay ra nhưng bởi vì tay Chu Viên đặt trong ngăn bàn, không có cách nào nắm được nên bé đành thu tay lại.